Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng
-
Chương 20
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, chưa đầy một tháng, trong thành lại xuất hiện dịch bệnh.
Hơn nữa lần này dịch bệnh đến dữ dội, so với lần trước còn hung hiểm hơn.
Một khi phát sốt, hai canh giờ sau sẽ đột nhiên co giật, rồi c.h.ế.t đi.
Những người bị dịch bệnh giày vò đã hơn một năm nay, nghe được tin này lại càng thêm hoảng sợ.
Những người c.h.ế.t vì bệnh dịch lần này, đa phần thân thể co quắp, nét mặt dữ tợn.
Trong thành Phong Ấp nhà nhà đều treo cờ trắng, trong sự tĩnh lặng xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết vì bệnh tật và tiếng khóc than, tựa như địa ngục trần gian.
Bà nội cũng bắt đầu phát sốt làm ta vô cùng kinh hãi.
A Lan nói là do bà nội lo lắng sợ hãi quá mức mà ra, nàng gói thuốc, dặn dò bà nội ở yên trong phủ tĩnh dưỡng, bảo ta hạ lệnh không cho phép ai trong nhà ra ngoài.
Sắc mặt A Lan vô cùng nghiêm túc, nàng nói với ta tình trạng trong thành không giống bệnh dịch, mà giống chất độc có thể lây lan hơn.
Loại độc này kỳ lạ, sức người khó lòng hóa giải.
Nàng đưa ta một con ngựa khỏe, bảo ta đến thành Bình An cách ba trăm dặm, nhanh chóng tìm Hoa Dương chân nhân.
Lúc này trong thành đã nổi lên một lời đồn.
Có một đạo sĩ lông mày vàng nói dịch bệnh quay trở lại là do chọc giận trời xanh, cần ba đứa trẻ trai gái dùng m.á.u tươi tế trời.
Người dân vừa mới thoát khỏi dịch bệnh chưa được bao lâu, lại rơi vào tình cảnh dịch bệnh đáng sợ hơn, ai nấy đều khiếp sợ.
Chỉ trong một ngày, trong thành đã chọn được ba đứa trẻ để tế trời.
A Lan tức giận vô cùng, mắng đạo sĩ lông mày vàng lừa bịp, coi mạng người như cỏ rác.
Tuy cứu được ba đứa trẻ, nhưng nàng đã khiến mọi người bất mãn.
Ngày hôm sau, đạo sĩ lông mày vàng đến nhà xin lỗi, nói đã tìm được thần dược trị bệnh dịch, mời A Lan đến trung tâm thị trấn nói chuyện.
Khi A Lan đến nơi, trung tâm thị trấn đã tụ tập đầy người.
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, hết lời khuyên can mọi người đừng tụ tập, như vậy sẽ chỉ càng làm dịch bệnh lây lan thêm.
Đám đông bị mê hoặc không những không giải tán, ngược lại còn vây nàng ở giữa.
Nàng không biết có một bài thơ đã được lan truyền khắp thành.
Nữ y hái thuốc chốn Nam Sơn,
Hương thơm lan tỏa khắp ruộng đồng.
Thảo dược vào cổ họng hóa linh dịch,
Thấm vào bắp đùi nở nụ cười.
Máu thịt có thể chữa bách bệnh,
Tấm lòng y đức vẫn soi sáng nhân gian.
Đạo sĩ lông mày vàng bay lên giữa gió, thu hút ánh mắt nóng bỏng và kính sợ của toàn thành.
Giọng nói đầy mê hoặc của ông ta vang lên: “Đại dịch quay trở lại, trời giáng thần phạt, m.á.u thịt của nữ y có thể bảo vệ bình an."
Đám đông hóa thành ác quỷ, như gia súc tranh thức ăn lao vào A Lan của ta.
Hai ngày sau ta đưa Hoa Dương chân nhân về thành, trong thành đã khôi phục sự nhộn nhịp ngày xưa.
Vẫn có người vỗ n.g.ự.c khoe khoang: "Lão tử ngày đó cướp được một miếng thịt ngực, bây giờ thân thể cường tráng có thể vác ba bao hàng."
Gã ăn mày đầu bẩn, mỗi nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ ghen tị: "Ngươi đúng là giỏi thật, ta chỉ cướp được một mảnh vạt áo dính máu, bây giờ vẫn dùng nó để nấu nước uống."
Ta lạnh toát cả người, hỏi bọn họ làm sao để giải quyết bệnh dịch trong thành.
Bọn họ liếc nhìn ta, há miệng để lộ hàm răng vàng khè như vực sâu: “Nữ y Lý Thính Lan, ăn thịt nàng sẽ được bình an."
"Tiểu Bồ Tát cứ yên tâm, sau này chúng ta có chân tiên bảo vệ, trong thành sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!"
Bọn họ bị bệnh dịch làm tổn thương đầu óc, đã phát điên rồi, đang nói nhảm.
Ta dắt ngựa đi đến trước tiệm thuốc, cửa mở toang, bên trong không có ai.
"A Lan, ta đã về rồi."
Không ai đáp lại ta.
Một người sống sờ sờ ra đó làm sao có thể biến mất được?
Ta đi đi lại lại trong thành, vòng vo hết lần này đến lần khác, không tìm thấy một chút dấu vết nào của A Lan.
Mấy đứa trẻ vừa đùa nghịch vừa chạy đụng phải chân ta, chúng sợ hãi lùi lại.
"Ông ơi, xin lỗi ông ạ."
"Là ca ca phải không?"
"Mẹ đã dạy rồi, tóc bạc thì gọi là ông."
Ta chẳng còn nghe thấy gì nữa, như hồn ma đi khắp thành tìm kiếm.
Khắp nơi đều có A Lan của ta, khắp nơi đều không thấy A Lan của ta.
...
Hoa Dương chân nhân tìm thấy ta khi ta đang ngồi trên một cái rương lớn, nhìn chằm chằm vào mảnh đất tối màu ở trung tâm thị trấn.
Từ sau khi giả làm Quan Âm ở hội chùa, người trong thành liền đặt cho ta biệt danh gọi là Tiểu Bồ Tát.
Khôi hài thay, Bồ Tát thật sự đã bị các ngươi hại c.h.ế.t rồi, ta là ác quỷ đến đòi mạng đây.
Dưới đất một tấc, chôn ba rương thuốc nổ.
Trong rương dưới m.ô.n.g ta, là đầy ắp tiền đồng.
Xin hỏi thành Phong Ấp này có ai đã từng thấy mưa tiền đồng chưa, hôm nay ta sẽ cho mưa một trận.
Đợi người đông đủ, pháo hoa rực rỡ bay lên tận mây, b.ắ.n một tràng pháo hoa lớn để tế A Lan của ta.
Nghĩ đến A Lan, ta mỉm cười, vuốt ve rương dưới tay.
Hơn nữa lần này dịch bệnh đến dữ dội, so với lần trước còn hung hiểm hơn.
Một khi phát sốt, hai canh giờ sau sẽ đột nhiên co giật, rồi c.h.ế.t đi.
Những người bị dịch bệnh giày vò đã hơn một năm nay, nghe được tin này lại càng thêm hoảng sợ.
Những người c.h.ế.t vì bệnh dịch lần này, đa phần thân thể co quắp, nét mặt dữ tợn.
Trong thành Phong Ấp nhà nhà đều treo cờ trắng, trong sự tĩnh lặng xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết vì bệnh tật và tiếng khóc than, tựa như địa ngục trần gian.
Bà nội cũng bắt đầu phát sốt làm ta vô cùng kinh hãi.
A Lan nói là do bà nội lo lắng sợ hãi quá mức mà ra, nàng gói thuốc, dặn dò bà nội ở yên trong phủ tĩnh dưỡng, bảo ta hạ lệnh không cho phép ai trong nhà ra ngoài.
Sắc mặt A Lan vô cùng nghiêm túc, nàng nói với ta tình trạng trong thành không giống bệnh dịch, mà giống chất độc có thể lây lan hơn.
Loại độc này kỳ lạ, sức người khó lòng hóa giải.
Nàng đưa ta một con ngựa khỏe, bảo ta đến thành Bình An cách ba trăm dặm, nhanh chóng tìm Hoa Dương chân nhân.
Lúc này trong thành đã nổi lên một lời đồn.
Có một đạo sĩ lông mày vàng nói dịch bệnh quay trở lại là do chọc giận trời xanh, cần ba đứa trẻ trai gái dùng m.á.u tươi tế trời.
Người dân vừa mới thoát khỏi dịch bệnh chưa được bao lâu, lại rơi vào tình cảnh dịch bệnh đáng sợ hơn, ai nấy đều khiếp sợ.
Chỉ trong một ngày, trong thành đã chọn được ba đứa trẻ để tế trời.
A Lan tức giận vô cùng, mắng đạo sĩ lông mày vàng lừa bịp, coi mạng người như cỏ rác.
Tuy cứu được ba đứa trẻ, nhưng nàng đã khiến mọi người bất mãn.
Ngày hôm sau, đạo sĩ lông mày vàng đến nhà xin lỗi, nói đã tìm được thần dược trị bệnh dịch, mời A Lan đến trung tâm thị trấn nói chuyện.
Khi A Lan đến nơi, trung tâm thị trấn đã tụ tập đầy người.
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, hết lời khuyên can mọi người đừng tụ tập, như vậy sẽ chỉ càng làm dịch bệnh lây lan thêm.
Đám đông bị mê hoặc không những không giải tán, ngược lại còn vây nàng ở giữa.
Nàng không biết có một bài thơ đã được lan truyền khắp thành.
Nữ y hái thuốc chốn Nam Sơn,
Hương thơm lan tỏa khắp ruộng đồng.
Thảo dược vào cổ họng hóa linh dịch,
Thấm vào bắp đùi nở nụ cười.
Máu thịt có thể chữa bách bệnh,
Tấm lòng y đức vẫn soi sáng nhân gian.
Đạo sĩ lông mày vàng bay lên giữa gió, thu hút ánh mắt nóng bỏng và kính sợ của toàn thành.
Giọng nói đầy mê hoặc của ông ta vang lên: “Đại dịch quay trở lại, trời giáng thần phạt, m.á.u thịt của nữ y có thể bảo vệ bình an."
Đám đông hóa thành ác quỷ, như gia súc tranh thức ăn lao vào A Lan của ta.
Hai ngày sau ta đưa Hoa Dương chân nhân về thành, trong thành đã khôi phục sự nhộn nhịp ngày xưa.
Vẫn có người vỗ n.g.ự.c khoe khoang: "Lão tử ngày đó cướp được một miếng thịt ngực, bây giờ thân thể cường tráng có thể vác ba bao hàng."
Gã ăn mày đầu bẩn, mỗi nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ ghen tị: "Ngươi đúng là giỏi thật, ta chỉ cướp được một mảnh vạt áo dính máu, bây giờ vẫn dùng nó để nấu nước uống."
Ta lạnh toát cả người, hỏi bọn họ làm sao để giải quyết bệnh dịch trong thành.
Bọn họ liếc nhìn ta, há miệng để lộ hàm răng vàng khè như vực sâu: “Nữ y Lý Thính Lan, ăn thịt nàng sẽ được bình an."
"Tiểu Bồ Tát cứ yên tâm, sau này chúng ta có chân tiên bảo vệ, trong thành sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!"
Bọn họ bị bệnh dịch làm tổn thương đầu óc, đã phát điên rồi, đang nói nhảm.
Ta dắt ngựa đi đến trước tiệm thuốc, cửa mở toang, bên trong không có ai.
"A Lan, ta đã về rồi."
Không ai đáp lại ta.
Một người sống sờ sờ ra đó làm sao có thể biến mất được?
Ta đi đi lại lại trong thành, vòng vo hết lần này đến lần khác, không tìm thấy một chút dấu vết nào của A Lan.
Mấy đứa trẻ vừa đùa nghịch vừa chạy đụng phải chân ta, chúng sợ hãi lùi lại.
"Ông ơi, xin lỗi ông ạ."
"Là ca ca phải không?"
"Mẹ đã dạy rồi, tóc bạc thì gọi là ông."
Ta chẳng còn nghe thấy gì nữa, như hồn ma đi khắp thành tìm kiếm.
Khắp nơi đều có A Lan của ta, khắp nơi đều không thấy A Lan của ta.
...
Hoa Dương chân nhân tìm thấy ta khi ta đang ngồi trên một cái rương lớn, nhìn chằm chằm vào mảnh đất tối màu ở trung tâm thị trấn.
Từ sau khi giả làm Quan Âm ở hội chùa, người trong thành liền đặt cho ta biệt danh gọi là Tiểu Bồ Tát.
Khôi hài thay, Bồ Tát thật sự đã bị các ngươi hại c.h.ế.t rồi, ta là ác quỷ đến đòi mạng đây.
Dưới đất một tấc, chôn ba rương thuốc nổ.
Trong rương dưới m.ô.n.g ta, là đầy ắp tiền đồng.
Xin hỏi thành Phong Ấp này có ai đã từng thấy mưa tiền đồng chưa, hôm nay ta sẽ cho mưa một trận.
Đợi người đông đủ, pháo hoa rực rỡ bay lên tận mây, b.ắ.n một tràng pháo hoa lớn để tế A Lan của ta.
Nghĩ đến A Lan, ta mỉm cười, vuốt ve rương dưới tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook