Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng
-
Chương 11
Ban đầu, chàng rõ ràng chỉ là một người đàn ông bình thường chu đáo, thậm chí còn có chút khôn khéo.
Nhưng dáng vẻ gần đây của chàng khiến ta bất an trong lòng, đặc biệt là khi ta phát hiện một chiếc trâm cài tóc cũ của phụ nữ trong khe đá trên bàn đá.
Ta lặng lẽ cất chiếc trâm đi, ôm cánh tay chàng làm nũng: "Phu quân, ta muốn ăn bánh đậu."
Quả nhiên chàng đứng dậy, xoa đầu ta: "Tiểu yêu tinh, ta đi mua cho nàng."
Động Vân Tiễn ở trên núi, cách thị trấn khá xa. Chàng có thể bay từ trên núi xuống, nhưng ở trong trấn phải đi bộ, nên chắc phải mất khoảng một khắc (15 phút) mới có thể quay lại.
Chàng vừa bay đi, ta liền cầm chiếc trâm chạy ra ngoài, chạy như bay đến hang Thỏ Béo.
Tìm được Thỏ Béo, ta thở hổn hển, cố làm ra vẻ thần bí đóng cửa hang lại.
"Thỏ Béo à, tỷ tỷ hỏi ngươi một chuyện."
Thỏ Béo lập tức ngồi ngay ngắn, ngay cả cái m.ô.n.g lông xù của nó cũng được đặt ngay ngắn.
"Tỷ tỷ cứ hỏi, ta đều biết."
Ta lấy chiếc trâm ra: "Ngươi xem đây là cái gì?"
Thỏ Béo cẩn thận quan sát, n.g.ự.c đầy tự tin: "Là trâm cài tóc của tỷ tỷ."
"Của tỷ tỷ nào?"
Thỏ Béo có chút nghi ngờ: "Của nhị tỷ, tỷ quên rồi sao?"
Ta chợt nhớ đến lần đầu tiên vào hang, Thỏ Lùn cũng từng gọi "nhị tỷ", nhưng đã bị Cao Thỏ ngắt lời.
Ta bèn hỏi: "Nhị tỷ trông như thế nào?"
Thỏ Béo kéo tay ta: "Đi theo ta."
Trong lòng ta mừng thầm, đúng là đồ ngốc, dễ dụ thật, không hổ danh là ta!
Nó dẫn ta đi lòng vòng đến một dòng suối nhỏ trong hang. Dòng suối trong vắt, nước chảy tụ lại thành một vũng nhỏ. Nó ra hiệu cho ta cúi xuống, ta cũng cúi xuống theo. Thỏ Béo chỉ vào mặt nước với vẻ mặt nghiêm túc: "Trông như thế này."
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, ta hoàn toàn cạn lời.
Ta xoa xoa tai thỏ của Thỏ Béo, qua loa khen: "Thỏ Béo giỏi quá."
Nó vui vẻ trở về hang.
......
Ta sờ lên cây trâm, phát hiện trên đó có khắc một chữ "Mão" nhỏ. Ta cười khổ, xem ra ít nhất cũng đã xác định được một chuyện. Trong Động Vân Tiễn này, trước kia đã từng có một nữ chủ nhân.
Nàng ấy được gọi là nhị tỷ, trong tên có một chữ "Mão", rất có thể là một Thỏ yêu. Nàng ấy cũng yêu thích y thuật và dược học, cho nên mới xây dựng một phòng chế dược lớn như vậy trong hang, thậm chí dung mạo còn có nét giống ta.
Lần đầu tiên bị đổi người lấy chồng, ta chỉ cảm thấy đau khổ, nhưng chưa từng có lúc nào cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao như lúc này.
Trong đầu ta hiện lên ánh mắt chế nhạo của cha: "Hắn là Thiên Bồng chuyển thế, vì say rượu trêu ghẹo Hằng Nga, nổi điên đụng đổ cung Đấu Ngưu nên mới bị đày xuống trần gian. Bây giờ sa cơ thất thế, hắn mới lấy con làm thú vui tiêu khiển, đợi khi hắn thỉnh kinh xong trở về vị trí cũ, con lấy gì mà so với tiên nữ trên trời?"
Ta ôm lấy n.g.ự.c mình, cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo.
Lúc phu quân mang bánh đậu trở về, ta đang nhìn chằm chằm vào núi rừng ngẩn người.
Chàng mở hộp bánh đậu ra, bóp một miếng đút cho ta: "Sao lại chịu nghỉ ngơi rồi?"
Ta ăn một miếng rồi bỏ xuống: "Hơi mệt."
Chàng gật đầu đồng tình: "Ừ nên nghỉ ngơi, xem ra đúng là nàng đã mệt rồi. Ta mới ra ngoài một lát, sắc mặt nàng đã kém đi nhiều thế này."
Ta muốn lấy hết can đảm hỏi chàng chủ nhân Nguyệt Cung là chuyện gì, Mão nhị tỷ là ai, ta có phải rất giống nàng ấy hay không. Nhưng ta lại không đủ tự tin.
Trong trấn không giống như những nhà quyền quý ở kinh thành, vợ lẽ nhiều, phần lớn là vợ chồng bình thường. Nhưng mà giữa mấy cặp vợ chồng bình thường, chuyện người chồng có bản lĩnh đánh mắng vợ cũng là điều thường thấy.
Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng bình thường, lại còn khác biệt giữa người và yêu. Tất cả những gì ta có bây giờ, thậm chí cả sự giàu sang của nhà mẹ đẻ, đều là do chàng ban cho.
Ta lấy gì để hỏi chàng, ta dựa vào cái gì mà hỏi chứ?
Thôi thì thôi, ta cũng mới sống có 20 năm, trước chàng cũng đã từng có người khác, huống hồ chàng trường sinh bất lão, sống mấy trăm năm, sao có thể chỉ có mình ta trong đời được?
Trong lòng ta chua xót, chỉ biết vùi đầu vào sách thuốc, cứ thế mà sống mơ mơ màng màng qua một tháng.
Về nhà, cha mẹ ấp úng nói với ta rằng Lý Khang Niên muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, may nhờ ta ra tay cứu giúp nên mới giữ được mạng sống cho hai mẹ con nhà họ. Họ hy vọng ta có thể dẫn theo phu quân đến dự tiệc.
Nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Thúy Lan ngày sinh nở, ta gật đầu đồng ý.
Ngày hôm đó, ta cùng chàng đến dự tiệc, xung quanh là những ánh mắt dò xét. Ta ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, cùng chàng bước vào giữa những lời xì xào bàn tán, thản nhiên ngồi vào chỗ.
Gia cảnh Lý Khang Niên tương đối khá giả, tiệc được chuẩn bị rất chu đáo với đầy đủ món ngon.
Họ hàng láng giềng nâng chén chúc tụng, tấm tắc khen ngợi vầng trán đứa trẻ sáng sủa, thông minh, giống hệt cha nó, sau này ắt hẳn thi đỗ tú tài.
Lại khen ông bà nội đứa bé thật có phúc, cháu đích tôn thì khôi ngô tuấn tú, nay lại thêm cháu trai vàng, chẳng lo lắng về sau không người nối dõi tông đường. Hơn nữa đứa trẻ này đại nạn không chết, ắt hẳn được thần phật che chở.
Mọi người cảm tạ trời đất, cảm tạ Quan Âm Bồ Tát, thậm chí còn cảm tạ cả tổ tông.
Nhưng dáng vẻ gần đây của chàng khiến ta bất an trong lòng, đặc biệt là khi ta phát hiện một chiếc trâm cài tóc cũ của phụ nữ trong khe đá trên bàn đá.
Ta lặng lẽ cất chiếc trâm đi, ôm cánh tay chàng làm nũng: "Phu quân, ta muốn ăn bánh đậu."
Quả nhiên chàng đứng dậy, xoa đầu ta: "Tiểu yêu tinh, ta đi mua cho nàng."
Động Vân Tiễn ở trên núi, cách thị trấn khá xa. Chàng có thể bay từ trên núi xuống, nhưng ở trong trấn phải đi bộ, nên chắc phải mất khoảng một khắc (15 phút) mới có thể quay lại.
Chàng vừa bay đi, ta liền cầm chiếc trâm chạy ra ngoài, chạy như bay đến hang Thỏ Béo.
Tìm được Thỏ Béo, ta thở hổn hển, cố làm ra vẻ thần bí đóng cửa hang lại.
"Thỏ Béo à, tỷ tỷ hỏi ngươi một chuyện."
Thỏ Béo lập tức ngồi ngay ngắn, ngay cả cái m.ô.n.g lông xù của nó cũng được đặt ngay ngắn.
"Tỷ tỷ cứ hỏi, ta đều biết."
Ta lấy chiếc trâm ra: "Ngươi xem đây là cái gì?"
Thỏ Béo cẩn thận quan sát, n.g.ự.c đầy tự tin: "Là trâm cài tóc của tỷ tỷ."
"Của tỷ tỷ nào?"
Thỏ Béo có chút nghi ngờ: "Của nhị tỷ, tỷ quên rồi sao?"
Ta chợt nhớ đến lần đầu tiên vào hang, Thỏ Lùn cũng từng gọi "nhị tỷ", nhưng đã bị Cao Thỏ ngắt lời.
Ta bèn hỏi: "Nhị tỷ trông như thế nào?"
Thỏ Béo kéo tay ta: "Đi theo ta."
Trong lòng ta mừng thầm, đúng là đồ ngốc, dễ dụ thật, không hổ danh là ta!
Nó dẫn ta đi lòng vòng đến một dòng suối nhỏ trong hang. Dòng suối trong vắt, nước chảy tụ lại thành một vũng nhỏ. Nó ra hiệu cho ta cúi xuống, ta cũng cúi xuống theo. Thỏ Béo chỉ vào mặt nước với vẻ mặt nghiêm túc: "Trông như thế này."
Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, ta hoàn toàn cạn lời.
Ta xoa xoa tai thỏ của Thỏ Béo, qua loa khen: "Thỏ Béo giỏi quá."
Nó vui vẻ trở về hang.
......
Ta sờ lên cây trâm, phát hiện trên đó có khắc một chữ "Mão" nhỏ. Ta cười khổ, xem ra ít nhất cũng đã xác định được một chuyện. Trong Động Vân Tiễn này, trước kia đã từng có một nữ chủ nhân.
Nàng ấy được gọi là nhị tỷ, trong tên có một chữ "Mão", rất có thể là một Thỏ yêu. Nàng ấy cũng yêu thích y thuật và dược học, cho nên mới xây dựng một phòng chế dược lớn như vậy trong hang, thậm chí dung mạo còn có nét giống ta.
Lần đầu tiên bị đổi người lấy chồng, ta chỉ cảm thấy đau khổ, nhưng chưa từng có lúc nào cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao như lúc này.
Trong đầu ta hiện lên ánh mắt chế nhạo của cha: "Hắn là Thiên Bồng chuyển thế, vì say rượu trêu ghẹo Hằng Nga, nổi điên đụng đổ cung Đấu Ngưu nên mới bị đày xuống trần gian. Bây giờ sa cơ thất thế, hắn mới lấy con làm thú vui tiêu khiển, đợi khi hắn thỉnh kinh xong trở về vị trí cũ, con lấy gì mà so với tiên nữ trên trời?"
Ta ôm lấy n.g.ự.c mình, cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo.
Lúc phu quân mang bánh đậu trở về, ta đang nhìn chằm chằm vào núi rừng ngẩn người.
Chàng mở hộp bánh đậu ra, bóp một miếng đút cho ta: "Sao lại chịu nghỉ ngơi rồi?"
Ta ăn một miếng rồi bỏ xuống: "Hơi mệt."
Chàng gật đầu đồng tình: "Ừ nên nghỉ ngơi, xem ra đúng là nàng đã mệt rồi. Ta mới ra ngoài một lát, sắc mặt nàng đã kém đi nhiều thế này."
Ta muốn lấy hết can đảm hỏi chàng chủ nhân Nguyệt Cung là chuyện gì, Mão nhị tỷ là ai, ta có phải rất giống nàng ấy hay không. Nhưng ta lại không đủ tự tin.
Trong trấn không giống như những nhà quyền quý ở kinh thành, vợ lẽ nhiều, phần lớn là vợ chồng bình thường. Nhưng mà giữa mấy cặp vợ chồng bình thường, chuyện người chồng có bản lĩnh đánh mắng vợ cũng là điều thường thấy.
Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng bình thường, lại còn khác biệt giữa người và yêu. Tất cả những gì ta có bây giờ, thậm chí cả sự giàu sang của nhà mẹ đẻ, đều là do chàng ban cho.
Ta lấy gì để hỏi chàng, ta dựa vào cái gì mà hỏi chứ?
Thôi thì thôi, ta cũng mới sống có 20 năm, trước chàng cũng đã từng có người khác, huống hồ chàng trường sinh bất lão, sống mấy trăm năm, sao có thể chỉ có mình ta trong đời được?
Trong lòng ta chua xót, chỉ biết vùi đầu vào sách thuốc, cứ thế mà sống mơ mơ màng màng qua một tháng.
Về nhà, cha mẹ ấp úng nói với ta rằng Lý Khang Niên muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, may nhờ ta ra tay cứu giúp nên mới giữ được mạng sống cho hai mẹ con nhà họ. Họ hy vọng ta có thể dẫn theo phu quân đến dự tiệc.
Nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Thúy Lan ngày sinh nở, ta gật đầu đồng ý.
Ngày hôm đó, ta cùng chàng đến dự tiệc, xung quanh là những ánh mắt dò xét. Ta ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, cùng chàng bước vào giữa những lời xì xào bàn tán, thản nhiên ngồi vào chỗ.
Gia cảnh Lý Khang Niên tương đối khá giả, tiệc được chuẩn bị rất chu đáo với đầy đủ món ngon.
Họ hàng láng giềng nâng chén chúc tụng, tấm tắc khen ngợi vầng trán đứa trẻ sáng sủa, thông minh, giống hệt cha nó, sau này ắt hẳn thi đỗ tú tài.
Lại khen ông bà nội đứa bé thật có phúc, cháu đích tôn thì khôi ngô tuấn tú, nay lại thêm cháu trai vàng, chẳng lo lắng về sau không người nối dõi tông đường. Hơn nữa đứa trẻ này đại nạn không chết, ắt hẳn được thần phật che chở.
Mọi người cảm tạ trời đất, cảm tạ Quan Âm Bồ Tát, thậm chí còn cảm tạ cả tổ tông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook