Lần Nữa Lại Yêu
Chương 16: Chương 16

Chương 16: Đối mặt.
Có một sự thật chúng ta đều phải đối mặt, đó là khi một tình yêu đi qua, những ký ức đã từng làm mình hạnh phúc nhất luôn là những điều đau đớn nhất! Gia Hiên vẫn nhớ những tháng ngày tình còn nồng ấm, cô và Hải Minh vẫn cùng nhau dùng cơm ở đây. Vẫn con người ấy, vẫn những món anh vẫn thường hay gọi chỉ là....bên cạnh anh giờ này đã là người con gái khác. Giữa khoảng không ấm áp của Vi không hiểu sao cô thấy mình cô độc. Đúng vậy! Cô đơn giữa chốn đông người là nỗi cô đơn không gì chua xót hơn được nữa. May thay, Thái Văn đã nhanh chóng trở lại làm người gỡ rối cho cô. Kéo ghế ngồi xuống, anh nắm bày tay giá lạnh của cô dưới gầm bàn rồi lịch sự cười với hai người đối diện:
“ Không biết anh thường dùng loại rượu nào nhỉ? Tôi về Việt Nam chưa lâu nên vẫn chưa tìm hiểu được hết thói quen ăn uống của người Việt mình bây giờ. Đành nhờ mọi người giúp đỡ!”
Hải Minh là một người từng trải và có sự va chạm xã hội nhiều. Anh biết lúc này nên làm gì và không nên làm gì. Bữa ăn này đành phải gượng ép mình nuốt xuống dù sự thực anh không muốn một chút nào. Nhìn Văn, anh khẽ lên tiếng:
“ Người đang bị thương nên dùng vang sẽ tốt hơn. Dù sao vợ tôi cũng không uống được rượu mà......Gia Hiên cũng không. Có lẽ gọi một chai vang đỏ là thích hợp nhất!”
“ À ra vậy. Vậy làm theo ý anh!”
Nói rồi anh nghiêng đầu nhìn Hiên đang ngồi cạnh và dịu giọng:
“ Em không uống được rượu sao anh không biết nhỉ? Lần sau mỗi khi uống ở đâu em phải nhớ báo trước để anh rủ anh Minh đây đến uống cùng xem khả năng của ai tốt nhất!”
Hải Minh khẽ nhíu mày trước những gì Văn nói, còn Oanh nhìn hai người họ và cười:
“ Chị Hiên có vẻ béo hơn so với quãng trước thì phải. Sau khi sinh con xong em đã cố gắng để béo mà không được. Không biết chị có chế độ ăn uống thế nào mách cho em với!”
Hiên mím môi cười khẩy, cô dịu dàng đáp lại:
“ Muốn tăng cân thì ăn uống thôi chưa đủ em ạ. Đôi khi còn phải có giấc ngủ thật sâu. Mà muốn như vậy thì tốt nhất......nên làm nhiều việc thiện. Âu cũng là tích đức cho người khác!”
Câu nói của Hiên không khiến Oanh chùn bước. Cô vẫn cười và nhìn Hiên rồi nói tiếp:
“ Ấy, chị không biết chứ nhờ làm nhiều việc thiện mà ông trời có mắt đã thấu rõ nỗi oan của anh Minh nhà em. Bữa trước chỉ sợ không may anh ấy gặp nạn thì mẹ con em chẳng biết xoay sở ra sao. Nhưng tốt quá, hoá ra lỗi lầm là ở người khác!”
Hải Minh khẽ đá nhẹ vào chân Oanh gia dấu bảo cô nói bớt đi. Việc anh thoát tội chẳng qua là nhờ ba anh vẫn còn đang đương chức nên người ta nể vài phần. Giả sử ba anh đã nghỉ hưu thì chẳng biết được giờ này anh đang ngồi trong nhà lao nào nữa! Khẽ ho nhẹ, anh cười với Văn:

“ Anh thông cảm. Phụ nữ vẫn thường như hoạ mi chỉ sợ không còn cơ hội để nói!”
Lắc đều ly vang trong tay, Thái Văn từ tốn lên tiếng:
“ Có lẽ đó là nét quyến rũ riêng của phụ nữ Việt Nam. Vì thật sự phụ nữ nước ngoài họ rất kiệm lời. Và tôi cảm thấy nếu phải sống với họ chẳng khác nào mình đang chia sẻ cuộc đời với một khúc gỗ.”
Ngừng một lát anh quay sang nhìn Hiên đầy thương yêu rồi lại trở về với ly rượu trên tay và tiếp tục:
“ Phụ nữ là ai? Là khi họ rời xa chúng ta dường như mất tất cả!”
Câu nói của Văn vô tình khiến Hải Minh thấy lòng nhói đau. Người đàn ông trước mặt anh như hiểu thấu tất cả nhưng vẫn nguỵ trang bởi khuôn mặt giả dại khờ. Anh ta biết anh là chồng cũ của Gia Hiên nhưng lại không hề ngại ngùng trước điều đó. Điều gì khiến anh ta có thể bình thản để dùng bữa cơm này hay trong thâm tâm anh ta cũng giống mình, đang vô cùng khó chịu? Vẫn giữ vẻ mặt như lúc đầu, Hải Minh chạm ly với Văn, nuốt xuống ngụm vang chát rồi khẽ hỏi:
“ Không biết trước đây anh Văn sinh sống ở nước nào vậy?”
“ Mình xa nhà được hơn 10 năm rồi. Sau khi học xong Master chuyên ngành kiến trúc tại London thì mình chuyển qua Newyork làm việc. Cũng mới về Việt Nam được 5 tháng nay!”
“ Chắc là lần này anh về hẳn?”
“ Mình cũng chưa biết. Cuộc sống đôi khi còn phụ thuộc nhiều yếu tố lắm.”
Đôi tay Oanh đang lật miếng gà Bulgoggi nướng rất tự nhiên, cô nhìn Hiên vẫn mải cúi đầu không quan tâm tới câu chuyện của hai người đàn ông. Cười cười, Oanh nhỏ giọng:
“ Chị Hiên này. Em không biết chị thế nào chứ em thì vẫn nghĩ cuộc đời có hạnh phúc bình yên hay không là phụ thuộc vào người đàn ông mình lựa chọn có thật lòng..... và chân thành với mình hay không. Mà tuổi xuân không chờ đợi ai, những lựa chọn không phải bày ra để chọn sai có thể chọn lại.
Vẫn biết phụ nữ có thể thành đạt, tự làm ra và có đủ mọi thứ mà họ muốn đi chăng nữa nhưng em nghĩ họ sẽ không thể tự làm mình hạnh phúc trọn vẹn, nếu thiếu bóng dáng của người đàn ông để họ dựa vào và yêu thương...”
Chưa chờ Oanh nói hết, Hiên đã ngẩng đầu và đáp lại:
“ Cảm ơn em đã nhắc nhở. Chị cũng đang rất nỗ lực để đi tìm người đàn ông thật sự của cuộc đời mình. Chị không tin đàn ông tốt trên đời này chết hết hoặc là đã có chủ! Mà nếu không tìm thấy thì đành thôi vậy. Nghèo cho sạch, rách cho thơm chứ quyết tâm đi giành lại đồ chơi cũ của người khác chị làm không được em ơi! Đành phải để mặc tuổi xuân trôi qua thôi chứ biết sao được!”

Khuôn mặt Hải Minh sa sầm lại trước những gì Hiên nói. Oanh cũng thấy mình cứng họng không biết đáp lại lí lẽ của người con gái trước mặt. Cô tin rằng ngay cả Hải Minh cũng chưa từng được nghe những lời gai góc như vậy từ người vợ cũ. Thái Văn chỉ biết nhíu mày trách khéo Hiên:
“ Đấy mọi người xem. Cô ấy chẳng bao giờ có niềm tin vào người khác. Đến tôi ngồi đây mà cô ấy cũng chẳng chịu nể mặt chút nào!”
Oanh nhìn Văn và gượng gạo chống lời:
“ Vậy anh Văn phải cố gắng nhiều hơn rồi. Không biết anh chị có dự định gì cho tương lai không? Mong rằng chỗ quen biết cũ với chồng em nên anh chị đừng quên gửi thiệp cưới!”
Oanh biết người đàn ông kia chắc chỉ là mới quen Gia Hiên. Cô cố tình nói vậy để khiến hai người họ rơi vào lúng túng. Nhưng Thái Văn vẫn điềm tĩnh trong khi Hiên thấy lòng quặn thắt khi bị người con gái kia châm chọc. Mỉm cười nhìn Hiên, Thái Văn đáp lời:
“ Em xem. Đêm qua em còn ném nhẫn của anh đi không thương tiếc, cái gì mà chúng ta mới quen, rồi cái gì mà đàn ông giờ không đáng tin cậy...Em có thấy em vô tình chưa?”
Anh thở dài lại nhìn vợ chồng Hải Minh và tiếp tục:
“ Hai người không biết đâu, cô ấy thật sự vô tình lắm. Tôi bị thương bảo cô ấy ở nhà chăm sóc nhưng cô ấy vẫn nhất quyết đi làm. Cô ấy bảo một khi đã để đàn ông bao nuôi thì loại đàn bà ấy chỉ là phế vật.”
Một câu của Văn vô tình đã trả lại cho người vợ trẻ của Hải Minh nhiều nhục nhã hơn tưởng tượng! Khuôn mặt Oanh tái đi vì câu nói của người đàn ông trước mặt. Khoé môi Thái Văn khẽ cười mỉm rồi nâng ly rượu:
“ Kệ cô ấy. Chúng ta nâng ly. Phụ nữ đến chết cũng không bao giờ hết hẹp hòi!”
Gia Hiên thật sự cười không nổi. Mặc dù khi nghe Văn nhập vai cô cố gắng bụm miệng để tránh vô duyên. Chỉ biết làm mặt lạnh rồi dùng dao tra tấn miếng cá hồi trước mặt. Cùng lúc ấy tiếng chuông điện thoại của Văn khẽ kêu. Nhẹ nhàng, anh ghé sát tai Hiên:
“ Tay em sạch lấy máy hộ anh được không? Tay anh đang bóc tôm, mà chỉ có một tay...”
Gia Hiên lừ mắt với anh. Cô biết thừa anh giở trò mà không tài nào làm khác được. Đưa tay vào túi quần anh đầy ngượng ngùng, khuôn mặt cô đỏ rực vì xấu hổ. Nhất là khi trước mặt chồng cũ....Trước đây có đánh chết cô và Hải Minh cũng chưa bao giờ có những hành động thân mật chốn đông người. Nhưng với người đàn ông bên cạnh, chỉ trong một buổi tối cô đã cùng anh ta diễn đủ các vai, làm đủ mọi chuyện được xếp vào hạng mục “ mờ ám.” Từ xem film, nắm tay, mua quần áo ngủ...và giờ còn lấy điện thoại từ túi quần người ta nữa.
Không biết Thái Văn cố tình hay vô ý, anh không chịu ngồi yên mà cứ cười và khẽ kêu:

“ Buồn.Nhanh lên không, anh nhột mà!”
Hải Minh thấy hơi thở của mình vô cùng khó khăn. Chứng kiến họ thân mật, anh không thể nào tiếp tục được bữa cơm này. Đang muốn đợi vài phút nữa xin phép ra về thì Thái Văn đã xin lỗi để nghe điện:
“ Mọi người cứ tiếp tục. Tôi xin lỗi nghe điện thoại..!”
Chỉ kịp đứng dậy khỏi ghế Thái Văn đã thấy Hoàng bế Bim Bim, bên cạnh là Tiểu Nguyễn tiến lại gần họ. Theo sau là phục vụ đang bưng một chiếc bánh Phú Sĩ nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Bước chân sựng lại. Tiểu Nguyễn cười và tiến về phía họ:
“ Chị nhìn qua thấy chú nên lại gần chào hỏi. Mọi người cứ tiếp tục nhé! Xem thực đơn đặc biệt thấy có bánh Phú Sĩ nên gọi luôn cho mọi người một chiếc dùng thử.”
Gia Hiên gật đầu chào với họ, trên tay cô vẫn là chiếc điện thoại của Văn đã bị tắt chuông từ bao giờ không hay. Tiểu Nguyễn vừa nói xong liền kéo Hoàng đi luôn. Hải Minh ngỏ ý cáo từ nhưng Thái Văn trầm giọng:
“ Vậy hai người cứ dùng xong bánh tráng miệng rồi hãy đi. Hiếm khi có dịp gặp gỡ.”
Oanh không từ chối lời mời của Văn. Cô biết loại bánh này rất đặc biệt, không phải ai cũng có thể biết cách dung hoà các nguyên liệu sao cho lớp kem bên trong mềm mại, vỏ ngoài của bánh được làm rất đặc biệt, sử dụng lá dứa để lấy nước cất tạo màu. Phục vụ cắt bốn phần cho họ. Thái Văn vẫn cầm ly vang trên tay lắc đều và từ từ thưởng thức. Gia Hiên đang định dùng dĩa xiên bánh thì bị Văn đá mạnh vào chân. Bàn tay hững hờ cầm chiếc dĩa của cô vô tình rớt xuống. Anh nhìn phục vụ nhoẻn cười:
“ Phiền em lấy cho bạn gái anh chiếc dĩa khác được không?”
Khi cô nhân viên quay lại thì cả bốn người họ đã đều đứng dậy. Hai người đàn ông đều tranh nhau thanh toán hoá đơn không hề chú ý đến sắc mặt khó coi của một người phụ nữ ngay cạnh. Cô ôm bụng và nói với chồng:
“ Anh đợi em ở đây nhé! Em phải đi tolet!”
Trong bộ dạng thảm hại, cô ôm bụng và chạy đi vội vàng không màng tới ánh mắt nhìn ngó của bao người xung quanh. Ngẫm thấy việc giành nhau thanh toán không phải là điều hay, Thái Văn khẽ cười:
“ Anh Minh đã quyết tâm như vậy thì chúng tôi cảm ơn bữa tối của hai người. Xin phép đi trước. Cho gửi lại lời chào tới chị nhà. Hẹn gặp sau.”
Gia Hiên không thèm liếc nhìn Hải Minh lấy một lần, cô sải bước hướng thẳng về phía thang máy.
Chiếc taxi chậm rãi rời khỏi Vi Tower, Gia Hiên vẫn im lặng, cô chống tay nhìn ánh đèn đường đang bị bỏ lại phía sau. Những con phố quen một thời cô đã cùng Hải Minh lang thang ở đó, có cả đường về căn hộ cũ của cô. Tất cả chỉ là những mảnh ký ức vụn nát mà cô đang cố chấp vá lại để ngắm nhìn rồi thầm khinh miệt chính mình. Thái Văn khẽ ho vài tiếng, anh nói rất khẽ:
“ Em....vẫn ổn chứ?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh và mỉm cười:

“ Cảm ơn anh. Nhờ anh em biết rằng mình rất ổn!”
“ Vậy tốt rồi. Anh sợ em sẽ trừng mắt với anh và la lối hoặc....em khóc lóc như lúc say. Và sợ hơn nữa là em không thèm nhìn mặt anh nữa!”
Cô cười. Nụ cười mơ hồ và nhạt nhẽo. Đưa ánh mắt hướng về phía con đường đang đi. Một lúc sau cô nói:
“ Trước đây em từng xem một bộ phim mang tên Hoạ Bì. Giờ thì em đã hiểu, ai cũng có khả năng tự tạo cho mình một khuôn mặt khác!”
Thái Văn há miệng ngạc nhiên:
“ Hả? Không phải anh đâu nhá. Anh là người đàn ông chân thật!”
Cô quay sang anh rồi xì một tiếng:
“ Anh mà chân thật thì thế giới coi hôm nay là ngày tận thế! Em cảm thấy anh không đi đóng phim thật là uổng phí cho nền điện ảnh quốc gia, không đúng phải là nền điện ảnh của nhân loại. Chỉ độc vai diễn tối nay của anh em nghĩ anh xứng đáng để được sướng tên trên thảm đỏ và vinh danh nhận giải Oscar.”
Anh nhìn cô cười trìu mến. Nụ cười hiền hơn bao giờ hết, một nụ cười chất chứa những thương yêu!
.....................................
Hải Minh cảm thấy vô cùng bẽ mặt. Bữa cơm do chính mình thanh toán còn vợ mình thì phải đi cấp cứu rửa ruột. Bác sĩ nói do ngộ độc thức ăn...nhưng anh đâu có sao? Anh chắc chắn chiếc bánh đẹp đẽ kia có vấn đề. Ngẫm lại hai người họ không hề chạm một miếng nào, còn anh cũng chẳng có tâm trí để tráng miệng. Người đàn ông tên Văn đó thật không đơn giản. Vẻ mặt tươi cười của anh ta chỉ là lớp áo ngoài để che đi dã tâm của một con sói lâu năm. Nắm tay nắm chặt lại, khuôn mặt anh hằn lên những tia máu, đôi mắt đầy mỏi mệt quan sát cô vợ vẫn đang truyền nước cạnh mình. Trầm giọng:
“ Lần sau thì bớt lời đi được rồi đấy. Anh đã bảo vui thú gì chuyện trò với cô ấy.”
“ Anh còn nói nữa. Anh xem cả bữa ăn anh đều dán mắt vào chị ta. Cảm thấy tiếc nuối sao? Anh thấy đấy, vừa mới ly hôn với anh mà chị ta đã kiếm được bồ mới còn là Việt Kiều yêu nước. Chẳng biết ai mới là hồ ly.”
“ Em câm miệng đi được rồi đấy. Nếu không phải vì sự ngu ngốc của em thì giờ này có phải nằm đây không? Em có biết trong chiếc bánh đó chứa chất gì không? Thuốc xổ đấy! Đừng nghĩ ai cũng đơn giản như vẻ bề ngoài của họ. Tốt nhất từ nay không có việc gì thì em ở nhà chăm con cho lành đi. Anh đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Đừng khiến anh đau đầu hơn nữa.”
Oanh im lặng, cô không nói thêm được câu gì nữa vì biết có nói gì cũng chẳng thể khiến người đàn ông trước mặt yêu thương cô như trước. Sau mọi chuyện ập đến, anh ngày một xa cách và lạnh lùng. Để làm anh cười chỉ có duy nhất Châu Chấu bé nhỏ mới làm được điều đấy! Còn cô tự bao giờ chẳng khác một người đẻ thuê cho nhà anh. Phải chăng cái họ cần chính là đứa cháu nội chứ không phải một cô con dâu như mình? Đã bao lần cô tự hỏi điều đó nhưng vẫn không tài nào có đáp án. Hay đúng hơn là cô sợ đáp án mình nghe thấy quả thực như vậy! Cô từng yêu anh, yêu khờ dại vậy mà hy sinh hết thảy cuối cùng trái tim anh vẫn không nằm ở cạnh cô mà luôn hướng về người vợ cũ...Người ta vẫn bảo cũ thì kỹ nhưng riêng Oanh lại thấy những thứ cũ kỹ đó đáng sợ vô cùng! Nó đe doạ yên bình mà cô có, nó nuôi trong cô những ích kỷ ngày một lớn hơn. Tự bản thân cô thấy một điều rằng sự thay đổi là điều làm người ta đau đớn hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này. Và vì yêu Hải Minh nên cô đã thành một người hoàn toàn khác. Khác với một cô gái trong sáng hai năm trước đây!
( Còn tiếp.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương