Thật chẳng thể tin tưởng một ai trong giới thượng lưu này. Bề ngoài cười cười nói nói vui vẻ, nhưng bên trong hoàn toàn khác xa.

Tuyết Ninh ngồi trong bếp, cô phẫn nộ: “ Mới tối qua dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ mình, hôm nay đã có người phụ nữ khác đến tìm. Giang Thiếu Phong, anh đùa với tôi sao? ”

Cô trút hết cơn giận vào số thức ăn được bày lên thớt, liên tục tạo ra âm thanh ’ tạch tạch ’ cái này người ta thường gọi là “ giận cá chém thớt ” đấy. Chỉ tội nghiệp chúng, có liên quan gì đến câu chuyện của Giang Thiếu Phong kia đâu.

“ Chà, không ngờ cô lại có tài nấu nướng đến như vậy. Chắc Giang tổng rất tự hào khi có một người vợ tuyệt vời như cô. ” Vu Mộc Lan từ đâu xuất hiện như một bóng ma, lấp ló sau lưng người khác. Cô ta khoanh tay lại, thái độ hống hách đứng nhìn người đang mang danh ’ thiếu phu nhân ’ nhà họ Giang.

“ Ơ? Đây là gian bếp của chúng tôi, cô ra ngoài dùng trà với mẹ chồng tôi đi. Khi nào bữa trưa xong, tôi cho người gọi xuống. ” Tuyết Ninh đuổi khéo.

Với người dày dặn kinh nghiệm như cô, còn lạ gì thể loại ăn không ngồi rồi nảy sinh ý định cướp chồng người khác như Vu Mộc Lan. Nhìn trên, nhìn dưới, chẳng có điểm nào khiến cô cảm tình.

“ Nhưng tôi vẫn thích ở đây trò chuyện cùng cô hơn. Cô không phiền đó chứ? ” Vu Mộc Lan tiến đến chỗ Tuyết Ninh. Khoảng cách giữa hài người họ ngay lúc này chỉ tầm hai đến ba gang tay.

Tuyết Ninh nhẹ nhàng đáp: “ Tùy cô, đây là nhà chồng tôi, tại sao tôi phải phiền nhỉ? Thiết nghĩ, người cảm thấy phiền chính là cô Vu đây. Rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm nên hay đến nhà người khác chơi, nếu là tôi thì tôi không dám rồi đó. Nhưng với cô Vu hình như đấy là chuyện quá đỗi bình thường ha? ”

Đối với kẻ tiểu nhân, không cần nhân nhượng!


“ A! ”

Đến khi Tuyết Ninh quay lại, đã thấy Vu Mộc Lan ngồi bệch xuống sàn. Bàn tay còn tiện che che gương mặt mĩ miều, bắt đầu khẽ tuôn những giọt nước mắt vừa nhìn liền khiến người khác thương cảm.

“ Cô làm sao vậy? ” Cô quay sang hỏi thăm mà chẳng chút đề phòng.

“ Đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu Lan, cháu làm sao thế? ” Thẩm Giai Lệ đến bất chợt, chạy nhanh về phía Vu Mộc Lan, thái độ quan tâm như hai mẹ con ruột.

“ Cô làm gì con bé? ” Chẳng để yên cho qua chuyện, Thẩm Giai Lệ đứng dậy, trừng mắt nhìn Tuyết Ninh rồi dùng giọng điệu tra hỏi.

Giờ thì Tuyết Ninh cô ấy đã hiểu. Hoá ra cô gái Vu Mộc Lan này không phải dạng vừa. Còn biết diễn kịch đấy chứ, suýt chút cô bị lôi kéo vào câu chuyện hay này rồi.

“ Bác…bác đừng trách chị ấy. Có lẽ chị ấy…chị ấy không thích cháu đến gặp anh Phong…nên…nên mới…làm vậy với cháu. N…nếu là cháu, chắc có khi cháu cũng khó…khó chịu giống vậy…” Vu Mộc Lan diễn hết sức hay, dường như bao tâm huyết đều đổ vào trang kịch này. Nghe cô ta kể với giọng sướt mướt, đáng thương đó, khiến Tuyết Ninh sởn cả gai ốc luôn rồi.

“ Cô hay rồi! Nghĩ mình nắm trong tay chìa khoá tủ, thì liền coi bản thân là bà chủ nhà họ Giang sao? Con bé Tiểu Lan là khách của tôi, không đến lượt cô hành xử thiếu giáo dục đến vậy. Mau, quỳ xuống xin lỗi con bé, nhanh! ”

Từ lúc cô bước chân vào căn nhà này, bà ta rất ghét và muốn tìm cách tống khứ cô như một gánh nặng ra khỏi Giang gia. Nhưng sự ưu ái của cô quá lớn, không thể chạm đến. Không sao! Hôm nay được đứng ra dạy dỗ cũng là niềm hạnh phúc trong bà.

“ Huy Huy à, mau lại đây con trai! ”

Hả? Thằng nhóc này xuất hiện từ bao giờ vậy?

Vu Mộc Lan ngạc nhiên, ánh mắt chuyển sang hướng cậu bé đang chạy lon ton đến đây.

“ Con trai, có phải con quay được rất nhiều video của mẹ không? Nào, lấy cho dì Vu và bà nội xem đi con! ”

Video?

Chuyến này đi xa thật rồi!


Vu Mộc Lan từ thái độ của kẻ chiến thắng, bỗng dưng sự xuất hiện của Thiếu Huy đã làm cô ta tắt nắng. Bây giờ nhìn chung không khác gì con mèo hoang bị bỏ đói lâu ngày, đang sợ hãi với viễn cảnh sắp tới.

“ Dạ! Đây là video khi nãy Huy Huy quay được…”

“ À, tôi chợt nhớ rằng có chút chuyện phải giải quyết. E là không ở đây được nữa, bác gái à…Con xin phép về trước nhé, hôm khác con lại đến thăm bác. Chuyện này cũng nhỏ, tốt nhất mình nên giữ lại hoà khí trong gia đình…không cần bới móc chi sâu. ” Thiếu Huy chưa nói hết câu, Vu Mộc Lan đã bày ra nét mặt sợ sệt, chuyển sang hướng khác câu chuyện.

Vu Mộc Lan nhanh chóng rời đi, xém chút đã ngã.

“ Con nhỏ quê mùa này, coi vậy mà cũng lợi hại thật! Suýt chút nữa đã bị bà già đó làm cho một trận nhừ tử. Mình cần đề phòng cô ta hơn! ” Vu Mộc Lân suy nghĩ, đúng là Hạ Tuyết Ninh cô gái đó không ĐƠN GIẢN.

Thẩm Giai Lệ cũng ngớ người, bà ta còn tưởng sắp có màn kịch hay diễn ra, nào ngờ…

“ Con nhỏ đó đúng là không làm được tích sự gì! Đáng ghét, Hạ Tuyết Ninh này đúng là may mắn, hết lần này đến lần khác có người bảo vệ, che chở. ” Thẩm Giai Lệ thầm trách mắng. Bà ta cũng nào biết được, ẩn sâu bên trong vỏ bọc tiểu thư sang trọng là một kẻ hèn nhát chứ!

“ Mẹ, mẹ muốn xem không ạ? Huy Huy quay rất sắc nét luôn đó! ” Tuyết Ninh châm biếm, làm sao bỏ qua cơ hội ngàn vàng này chứ. Ít nhất cũng nên cho người mẹ chồng ’ yêu dấu ’ này biết đôi chút về cô con dâu mà bà ghét bỏ rất lợi hại đó nha!

“ KHỎI! ” Thẩm Giai Lệ tức tối, hét lớn. Bà ta rời đi nhưng cục tức vẫn còn ở nguyên đấy.

Yeah!

Hai mẹ con đập tay nhau, vui mừng mà cười lớn.


“ Mẹ, mẹ đúng là số một! Chỉ cần ra tay liền đuổi được mụ yêu tinh xấu xa kia. ”

“ Suỵt! Cẩn thận coi chừng bà nội nghe thấy đó! ”

“ Dạ, mẹ cứ yên tâm! ”

“ Lát nữa ghé phòng mẹ, mẹ lấy bánh kẹo cho Huy Huy nhé! ”

Thật chất, đoạn video ban nãy mà cô nhắc đến, hoàn toàn không có thật! Đó chỉ là chút mưu trí cô dành cho hai người họ thôi. Cũng may, Thiếu Huy hiểu ý nên hai mẹ con diễn một vở tuồng ai nấy đều khen hay.

Bốp bốp bốp.

“ Không ngờ chị dâu của tôi lại khôn khéo đến vậy. Còn dám lừa cả mẹ chồng!” Giang Hạnh Chi vỗ tay, luôn tiện khen ngợi cách ứng xử của Tuyết Ninh.

Đúng là không thể nhìn mặt mà phán xét cả một con người. Mấy ai biết được, sau lớp màn ngây ngô, thánh thiện bên trong lại là một con sói đầy mưu mô, xảo quyệt.

“ Cảm ơn em. ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương