Thời điểm về đến nhà, Cảnh Diệp vẫn chưa trở về, Cảnh Diệp từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, khi cha mất hắn liền trở thành người nắm giữ quyền lực cao nhất trong công ty, từ đó về sau Cảnh Diệp mỗi ngày không phải tăng ca thì phải tham gia đủ loại hội nghị thương nghiệp, phần lớn hơn nữa đêm mới về nhà, thậm chí mười ngày nửa tháng Cảnh Diễn cũng có thể không nhìn thấy Cảnh Diệp, Cảnh Diễn lắc đầu, quả nhiên cậu vẫn quá hấp tấp !


Không biết vì sao, hình ảnh Cảnh Diệp quỳ gối trước mộ cậu khóc thút thít tựa như con dao khắc sâu vào trong lòng, dù thế nào cũng không thể quên đi được.

Bởi vì Cảnh Diệp không thích quá nhiều người, nên qua 7 giờ tối toàn bộ người làm và quản gia trong nhà sẽ tự động thu xếp rời đi, cả gian phòng rộng lớn lúc này trống rỗng không một bóng người, Cảnh Diễn đáng thương đến giờ còn chưa có ăn cơm chiều , đầu bếp đã sớm tan làm, vì thế cậu chỉ có thệ tự xắn tay áo lết vào nhà bếp, lúc trước vì muốn tránh mặt anh trai, phần lớn thời gian cậu đều ở chung cư bên ngoài, cho nên việc tự lấp đầy cái bụng của chính mình hoàn toàn không có vấn đề gì.


Thưởng cho mình một bát mì, thêm cái trứng gà ở bên trong, Cảnh Diễn dùng tốc độ nhanh nhất xử lí sạch sẽ đồ ăn, vươn người thu thập hết chén đũa. Đến khi cậu hoàn xong mọi việc, Cảnh Diệp vẫn chưa về, cậu bĩu môi buồn chán xem TV, bất tri bất giác liền ngủ quên mất.

Khi cửa bị mở ra, Cảnh Diễn lập tức bừng tỉnh, Cảnh Diệp đứng không vững đi vào, còn chưa tới gần, cậu đã ngửi thấy một thân thể nồng đậm mùi rượi, nhíu nhíu mày, vẫn là không đành lòng nhìn Cảnh Diệp nghiêng ngã vào nhà.

Cảnh Diệp luôn chán ghét người khác đụng chạm, thời điểm nhận thấy được có người tới gần, theo bản năng liền muốn đẩy ra, nhưng lúc bàn tay chạm đến nhiệt độ cơ thể quen thuộc, cả người như sét dánh bất động không nhúc nhích.

"Tiểu... Tiểu Diễn...."

"Là em."

Lại một lần nhìn đến Cảnh Diệp, Cảnh Diễn bỗng cảm thấy trong lòng có loại cảm xúc khẩn trương, "Như thế nào uống nhiều rượu như thế ?" Ngoài miệng tuy rằng có chút oán giận, nhưng trong mắt lại là tràn đầy quan tâm , đáng tiếc Cảnh Diễn bởi vì quá say nên hắn không có phát hiện.

Có lẽ thật sự uống quá nhiều rượu, nên hôm hắn đột nhiên cưc kì ngoan ngoãn nghe lời không hề bày ra bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc như thường, nói ngẩng đầu liền ngẩng đầu,kêu duỗi tay liền duỗi tay, hệt như một đứa trẻ, khiến Cảnh Diễn nhịn không được bật cười , có thể bắt đầu lại một lần nữa, thật tốt.

Cảm giác say rượu thật sự không hề dễ chịu , Cảnh Diệp day day hai huyệt thái dương từ từ ngồi dậy, đêm qua, hắn giống như thấy Tiểu Diễn. Chắc có lẽ là ảo giác đi, từ năm mười sáu tuổi khi nhân ra mình đối với đứa em trai này sinh ra thứ tình cảm trái với luân thường đạo lí, hắn liền dùng đủ loại lý do trốn tránh cậu. Sau này, Tiểu Diễn gia nhập giới giải trí ,thời gian trở về càng ngày càng ít, cuối cùng cậu dứt khoát ở bên ngoài mua một hộ chung cư, vì thế số lần hai người gặp mặt càng ít


Nhưng dù thế tình cảm hắn dành cho cậu vẫn không có dấu hiệu lắng xuống, có đôi khi hắn rất sợ không khống chế được chính mình làm điều gì đó gây tổn thương cậu. Lúc chịu không nổi, hắn thường sẽ lén chạy đến phim trường, nhìn Cảnh Diễn đóng phim để thỏa nỗi nhớ , áp lực tình cảm ở trong lòng cứ thế càng khắc càng sâu, rốt cuộc thẳng đến khi hắn không thể nào buông tay cậu được nữa.

"Tỉnh dậy, mau rửa mặt một chút, đi xuống ăn bữa sáng đi!" Cảnh Diễn vừa tắm xong, tóc còn chưa lau khô, khi đi ngang qua phòng Cảnh Diệp, liền tiện đường kêu hắn ăn sáng.

" Tiểu...... Tiểu Diễn, em sao lại ở nhà?" Cảnh Diệp hiển nhiên có điểm rối loạn, chẳng lẽ tối hôm qua ký ức là thật ? Nghĩ đến ngày hôm qua chính mình giống đứa trẻ đùa nghịch đòi Cảnh Diễn rửa mặt thay quần áo, hắn liền nhịn không được đỏ mặt, thật sự quá mất mặt, có người uống say thường tỉnh lại sẽ không nhớ gì hết , nhưng cũng có người lại sẽ nhớ vô cùng rõ ràng, mà hắn hiển nhiên thuộc loại người sau.

Nghe Cảnh Diệp nói , Cảnh Diễn lau tóc một lúc rồi trả lời, "Em về nhà mình, chẳng lẽ không thể sao ?"

Cảnh Diệp nguyên bản sắc mặt ửng đỏ nháy mắt trắng bệt, hắn biết Cảnh Diễn là hiểu lầm hắn, trong lòng rối như tơ vò, nhưng một câu giải thích nói cũng không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Diễn ra khỏi phòng.

Cảnh Diễn cũng không có giận, cậu sau khi chết chỉ còn linh hồn phiêu đãng, mấy ngày đó, ai thật lòng ai giả dối cậu đã sớm thấy rõ ràng, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Diệp ở trước mộ khóc thút thít, cùng với tính cách khó ở của người kia liền biết câu nói khi nãy hắn không hề có ý xấu, Cảnh Diễn là một kẻ bạc tình, nhưng đối tốt với cậu, cậu sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.


Trên bàn cơm hết sức trầm mặc, Cảnh Diệp thậm chí không biết chính mình đang ăn cái gì, chỉ máy móc gắp đồ ăn bỏ vào miệng, thỉnh thoảng liếc xem Cảnh Diễn một cái, rồi chưa đầy một giây di dời tầm mắt, cho dù sớm thành thói quen bị người nhìn chăm chú, Cảnh Diễn đều không thể bỏ qua ánh mắt Cảnh Diệp, uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, vừa định mở miệng hỏi Cảnh Diệp có chuyện gì, di động liền vang lên, là Trình Khê.

" Trình Khê, sao thế ?"

"Sao thế, em còn không biết xấu hổ hỏi sao thế, em có biết là sắp đến giờ rồi không, em hiện đang ở đâu, có nhớ hôm nay còn phim phải đóng, còn có balabala..."

Cảnh Diễn nhịn không được đem điện thoại từ bên lỗ tai lấy ra, Trình Khê về việc quản lý không hề tồi, đáng tiếc lại hay lảm nhảm, treo điện thoại, nhận lệnh cầm chìa khóa xe, tuy rằng trọng sinh một lần, nhưng công việc vẫn phải làm, chỉ là vừa xoay người ra cửa trước, nhìn Cảnh Diệp chợt mỉm cười "Đêm nay em ở nhà."

Câu nói cứ thế ra khỏi miệng, Cảnh Diễn có chút ngại ngùng, gãi gãi tóc vội vã chạy đi, vào khoảnh khắc cảnh cửa kia khép lại, khóe miệng Cảnh Diệp gợi lên một cái nụ cười hoàn mỹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương