Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
-
Chương 80: Xử lí vết thương
Nguyệt Dạ Long cẩn thận đỡ lấy thân thể nàng, cúi đầu xuống. Mùi hương nữ tử tràn ngập chóp mũi hắn, aaaaaa thật câu dẫn, thật hảo thơm nha. Hắn tham lam hít sâu vào, kế đó không chút chần chừ hé miệng ngậm lấy vành tai nàng, cắn nhẹ.
Phượng Họa Lan lập tức run rẩy thân mình, ừm một tiếng mị hoặc
Tiếng rên của nàng cổ vũ hắn nhiệt tình hơn. Hắn táo bạo liếm nhẹ, dùng răng dây dây vành tai khiêu khích. Bàn tay kia đã không an phận, bắt đầu trượt nhẹ nhàng trên lưng nàng, vòng qua eo thon, nhẹ nhàng xoa xoa.
Phượng Họa Lan bị trêu chọc, đáng thương ngoại trừ run rẩy thì chỉ có run rẩy, thi thoảng ngâm một tiếng, cơ thể ngày càng nóng, yếu ớt tựa vào ngực hắn.
Nguyệt Dạ Long gặm tai thỏa mãn rồi, bắt đầu hôn trán, chầm chậm trượt xuống, mũi cao, gò má đầy đặn, cằm nho nhỏ, cuối cùng là cánh môi quyến rũ.
Hắn trước hôn nhẹ, khắc sâu hình ảnh môi của nàng, sau đó mới chầm chậm áp môi mình mạnh mẽ lên, đầu lưỡi bá đạo công thành đoạt đất, hai mắt nhắm lại vẻ ý loạn tình mê.
Tiếng thở dốc ngày một nặng nề, không khí trong xe ngựa cũng tăng lên, ám muội nóng bỏng kích thích.
Long nhãn hổ phách đục ngầu, hằn tơ máu. Tầm mắt di chuyển xuống hai vùng gò đồi trắng cao vút càng đục hơn...
Bàn tay hắn chạm vào, chậm rãi xoa nắn, phía trên tiếp tục gặm cắn, mục tiêu là cổ nàng, là xương quai xanh gợi cảm kia.
Mẹ nó, thật câu dẫn chết người! Thật muốn một ngụm ăn trọn nàng, hảo hảo yêu thương. Sau đó đem nàng giam lại, nhốt vào phòng, không cho ra ngoài tránh trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Nguyệt Dạ Long nghĩ nghĩ.
Tay kia lại trượt xuống dưới, sâu hơn nữa, luồn vào quần trong nàng, run rẩy chạm vào nơi thần bí ướt át.
Khoảng khắc cảm nhận được sự ướt át của nàng, cự vật của hắn giựt giựt, trướng đau vô cùng.
Đầu óc hắn ong một tiếng nổ mạnh, thô bạo đặt nàng xuống. Hắn không nhịn nữa, nhịn không nổi nữa! Nhất định phải ăn nàng, ăn sạch nàng.
Thế nhưng, động tác hắn quá mạnh mẽ, không kiêng dè vết thương sau lưng, hại nàng bị đau đến chảy nước mắt, vết thương rách ra, tiếp tục chảy máu.
Nguyệt Dạ Long rút tay đang gây sự, trong lòng hối hận ào não không tả. Sao hắn lại lỗ mãng như vậy? Làm nàng bị đau rồi, mẹ nó, đáng chết mà.
Dục vọng lập tức dập tắt. Hắn mặc cho tiểu đệ đệ kêu gào, xử lí vết thương lần nữa, băng bó kĩ, còn giúp nàng thay một thân y phục sạch. Xong hết thảy đặt nàng nằm trên sạp êm, ghém góc chăn, vội chạy ra ngoài như ma đuổi.
Phượng Họa Lan lập tức run rẩy thân mình, ừm một tiếng mị hoặc
Tiếng rên của nàng cổ vũ hắn nhiệt tình hơn. Hắn táo bạo liếm nhẹ, dùng răng dây dây vành tai khiêu khích. Bàn tay kia đã không an phận, bắt đầu trượt nhẹ nhàng trên lưng nàng, vòng qua eo thon, nhẹ nhàng xoa xoa.
Phượng Họa Lan bị trêu chọc, đáng thương ngoại trừ run rẩy thì chỉ có run rẩy, thi thoảng ngâm một tiếng, cơ thể ngày càng nóng, yếu ớt tựa vào ngực hắn.
Nguyệt Dạ Long gặm tai thỏa mãn rồi, bắt đầu hôn trán, chầm chậm trượt xuống, mũi cao, gò má đầy đặn, cằm nho nhỏ, cuối cùng là cánh môi quyến rũ.
Hắn trước hôn nhẹ, khắc sâu hình ảnh môi của nàng, sau đó mới chầm chậm áp môi mình mạnh mẽ lên, đầu lưỡi bá đạo công thành đoạt đất, hai mắt nhắm lại vẻ ý loạn tình mê.
Tiếng thở dốc ngày một nặng nề, không khí trong xe ngựa cũng tăng lên, ám muội nóng bỏng kích thích.
Long nhãn hổ phách đục ngầu, hằn tơ máu. Tầm mắt di chuyển xuống hai vùng gò đồi trắng cao vút càng đục hơn...
Bàn tay hắn chạm vào, chậm rãi xoa nắn, phía trên tiếp tục gặm cắn, mục tiêu là cổ nàng, là xương quai xanh gợi cảm kia.
Mẹ nó, thật câu dẫn chết người! Thật muốn một ngụm ăn trọn nàng, hảo hảo yêu thương. Sau đó đem nàng giam lại, nhốt vào phòng, không cho ra ngoài tránh trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Nguyệt Dạ Long nghĩ nghĩ.
Tay kia lại trượt xuống dưới, sâu hơn nữa, luồn vào quần trong nàng, run rẩy chạm vào nơi thần bí ướt át.
Khoảng khắc cảm nhận được sự ướt át của nàng, cự vật của hắn giựt giựt, trướng đau vô cùng.
Đầu óc hắn ong một tiếng nổ mạnh, thô bạo đặt nàng xuống. Hắn không nhịn nữa, nhịn không nổi nữa! Nhất định phải ăn nàng, ăn sạch nàng.
Thế nhưng, động tác hắn quá mạnh mẽ, không kiêng dè vết thương sau lưng, hại nàng bị đau đến chảy nước mắt, vết thương rách ra, tiếp tục chảy máu.
Nguyệt Dạ Long rút tay đang gây sự, trong lòng hối hận ào não không tả. Sao hắn lại lỗ mãng như vậy? Làm nàng bị đau rồi, mẹ nó, đáng chết mà.
Dục vọng lập tức dập tắt. Hắn mặc cho tiểu đệ đệ kêu gào, xử lí vết thương lần nữa, băng bó kĩ, còn giúp nàng thay một thân y phục sạch. Xong hết thảy đặt nàng nằm trên sạp êm, ghém góc chăn, vội chạy ra ngoài như ma đuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook