Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
-
Chương 50: Mẹ kiếp, keo da chó trở lại rồi
Cả Hỏa Phượng quốc khắp nơi treo lồng đèn trắng. Người dân trong kinh thành mặc áo bằng vải tang màu sẫm, mang dép cỏ, trật tự nối đuôi nhau xếp hàng lên thuyền đến Thủy Hoa tự.
Về phần quan viên, họ đã hoàn thành việc khóc một ngày trước Tĩnh Tâm điện, bây giờ sang ngày thứ tư trong 27 ngày để tang, các quan viên mặc áo tang màu trắng mang giày gai. Các mệnh phụ phu nhân tam phẩm cũng có mặt. Ít nhất mười ngày sau họ mới được tháo tang xuống.
Sứ giả đến rất đông, trong các cường quốc chỉ thiếu mỗi Nguyệt Thần quốc. Họ cũng mặc áo tang, trước điện Tĩnh Tâm bái lạy linh cữu hai vị Đế vương, thắp hương, sau đó ở lại “phân ưu “ cùng quý quốc đúng mười ngày.
Phượng Họa Lan sáng sớm quỳ lạy xong, hiện đang ở Ngự Thư phòng giải quyết công việc.
Áo tang màu trắng toát không hề giảm đi dung mạo của nàng, lại tăng thêm vẻ lạnh lùng cùng thoát tục như tiên nhân của nàng. Tóc tím bới đơn giản cố định bằng một cây trâm bạch ngọc hình tường vân đơn giản, bàn tay trắng nõn mịn màng không còn đeo móng tay giả để lộ những ngón tay màu hồng hồng thon dài cực đẹp.
Trên vai nàng, tiểu bạch cầu vô tư giơ cái bụng bự ngủ, thi thoảng phát ra thanh âm “xèo xèo”, không biết là mơ thấy cái gì nữa.
Bút lông sói đang lướt nhanh như bay trên tờ giấy Tuyên Thành, từng nét chữ hữu lực cứng cáp cao ngạo như người viết. Phượng Họa Lan rất tập trung, mày hơi cong cong.
Cát Tường hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh. Chỉ có sư đồ Thiên An và Thiên Ngân ung dung nằm dài trên huyễn tháp đung đưa chân, bộ dáng rất mực thoải mái hả hê không thể không khiến người ta ganh tị.
Phượng Họa Lan đang tập trung, rất tập trung thì thị vệ chạy như chết vào, vấp ngã bậc thang ngã lạy ra sàn, không kịp hành lễ, hắn hét to:
_ Trấn Quốc công chúa, Lan Lăng vương đến!!!
Phượng Họa Lan nhíu mày ngẩn đầu, nghe thấy Lan Lăng vương sững người.
Lan Lăng Vũ vương Cao Túc, hoàng thân Bắc Tề, mỹ nam Trung Quốc????
What the!!! Cái đại lục máu chó này mà cũng có nhân vật lịch sử truyền kỳ xuất hiện a.
Nghe danh đã lâu, Phượng Họa Lan xốc lại tinh thần, sai người ra tường thành nghênh đón.
Tường thành nắng chói chang.
Cấm quân Hỏa Phượng quốc run sợ trước khí thế của Lan Lăng vương.
Lan Lăng vương kiềm cương bạch mã, tay kia cầm một cây thương bạc dài, áo giáp, mặt nạ, nón cũng màu bạc, áo choàng màu trắng thêu rồng ẩn hiện dính một vệt máu khô dài đỏ sậm. Màu bạc dưới ánh nắng mặt trời thêm chói mắt, dường như có một bòng ngũ sắc bao quanh hắn.
Mặt nạ đã che đi hơn phân nửa khuôn mặt hắn, nhưng sườn má phải trắng mịn như bạch ngọc thì chắc hẳn bên trong là dung mạo tuyệt thế!!! Chỉ là hắn thở ra hơi thở khát máu, mùi tanh nồng cũng nồng nặc trong không khí, đứng hơi gần cảm thấy lạnh lẽo vô hồn, rất đáng sợ.
Thêm nửa sau lưng hắn là hàng vạn binh sĩ cùng tướng lĩnh Nguyệt Thần quốc. Bọn họ khắp người toàn là máu khô, vũ khí sắc bén như mới từ chiến trận trở về.
Thấy khí thế quá cường đại, tổ trưởng Cấm quân một mặt sai người báo lại cho Trấn Quốc công chúa, một mặt vội vàng mở cửa thành.
Nguyệt Dạ Long hơi nhếch khóe môi, hắn trầm giọng phất tay:
_ Các ngươi đã xong việc, về báo cáo với phụ hoàng đi. Bổn vương sẽ ở lại.
Thanh âm trầm thấp không hề có độ ấm của hắn rất lớn, vang xa đến đại quân mấy vạn nghe rõ từng chữ. Họ quỳ xuống hành lễ, tiếng hô như sấm:
_ Tuân lệnh vương gia.
Nguyệt Dạ Long không nói gì thêm, cùng Vân Trung và vài tùy tùng bước vào thành.
Phượng Họa Lan ở trên cửa cung, híp mắt tò mò nhìn về phía xa. Trái lại, Cát Tường và Thiên An sợ mất mật, mặt đã sớm tái xanh như tàu lá
Phượng Họa Lan rất tò mò thập đại mỹ nam Trung hoa bộ dáng ra sao, hôm nay nghe nhân vật truyền kì đến, cảm thấy hơi cao hứng.
Nhưng cao hứng rất nhanh đã bị dập tắt hoàn toàn.
Khi nàng nhìn thấy nam tử lạnh lùng cưỡi ngựa đến trong lòng thấy hơi sai sai.
Đến khi hắn ngẩn đầu, để lộ long nhãn hổ phách sắc bén sâu thẳm vạn trượng, lại nhìn nàng nở một nụ cười ngu đần, Phượng Họa Lan đã hoảng sợ. Phải, nàng cực kì hoảng sợ, là lần đầu tiên trong tám năm nàng hoảng sợ.
Tên khốn đó, sao lại dai như keo da chó vậy, mẹ nó, đuổi mãi không đi là thế nào?
Phượng Họa Lan nhìn thị vệ chuẩn bị mở cửa cho hắn vào, nàng vội thét lên truyền lệnh:
_ Đóng cửa, lập tức đem cửa thành đóng chặt cho bổn cung, không được để hắn vào đây!!!
Thị vệ ngu ngơ không biết phản ứng thế nào. Nguyệt Dạ Long phóng ngựa tới trước mặt bọn hắn, khóe môi hơi nhếch lên:
_ Bổn vương tin các ngươi nghe qua danh của bổn vương. Các ngươi có hai lựa chọn, một là các ngươi mở cửa bổn vương vào, hai là bổn vương cắt thủ cấp các ngươi, phá cửa vào!!!
Mấy thị vệ run sợ, đắn đo không biết làm thế nào. Danh tiếng của ngài bọn thị vệ nghe như cơm bữa, nhận thấy mình chỉ có một cái đầu, bọn hắn thức thời mở cửa quỳ xuống hành lễ với Lan Lăng vương, cung kính mời lão đại vào cung.
Về phần quan viên, họ đã hoàn thành việc khóc một ngày trước Tĩnh Tâm điện, bây giờ sang ngày thứ tư trong 27 ngày để tang, các quan viên mặc áo tang màu trắng mang giày gai. Các mệnh phụ phu nhân tam phẩm cũng có mặt. Ít nhất mười ngày sau họ mới được tháo tang xuống.
Sứ giả đến rất đông, trong các cường quốc chỉ thiếu mỗi Nguyệt Thần quốc. Họ cũng mặc áo tang, trước điện Tĩnh Tâm bái lạy linh cữu hai vị Đế vương, thắp hương, sau đó ở lại “phân ưu “ cùng quý quốc đúng mười ngày.
Phượng Họa Lan sáng sớm quỳ lạy xong, hiện đang ở Ngự Thư phòng giải quyết công việc.
Áo tang màu trắng toát không hề giảm đi dung mạo của nàng, lại tăng thêm vẻ lạnh lùng cùng thoát tục như tiên nhân của nàng. Tóc tím bới đơn giản cố định bằng một cây trâm bạch ngọc hình tường vân đơn giản, bàn tay trắng nõn mịn màng không còn đeo móng tay giả để lộ những ngón tay màu hồng hồng thon dài cực đẹp.
Trên vai nàng, tiểu bạch cầu vô tư giơ cái bụng bự ngủ, thi thoảng phát ra thanh âm “xèo xèo”, không biết là mơ thấy cái gì nữa.
Bút lông sói đang lướt nhanh như bay trên tờ giấy Tuyên Thành, từng nét chữ hữu lực cứng cáp cao ngạo như người viết. Phượng Họa Lan rất tập trung, mày hơi cong cong.
Cát Tường hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh. Chỉ có sư đồ Thiên An và Thiên Ngân ung dung nằm dài trên huyễn tháp đung đưa chân, bộ dáng rất mực thoải mái hả hê không thể không khiến người ta ganh tị.
Phượng Họa Lan đang tập trung, rất tập trung thì thị vệ chạy như chết vào, vấp ngã bậc thang ngã lạy ra sàn, không kịp hành lễ, hắn hét to:
_ Trấn Quốc công chúa, Lan Lăng vương đến!!!
Phượng Họa Lan nhíu mày ngẩn đầu, nghe thấy Lan Lăng vương sững người.
Lan Lăng Vũ vương Cao Túc, hoàng thân Bắc Tề, mỹ nam Trung Quốc????
What the!!! Cái đại lục máu chó này mà cũng có nhân vật lịch sử truyền kỳ xuất hiện a.
Nghe danh đã lâu, Phượng Họa Lan xốc lại tinh thần, sai người ra tường thành nghênh đón.
Tường thành nắng chói chang.
Cấm quân Hỏa Phượng quốc run sợ trước khí thế của Lan Lăng vương.
Lan Lăng vương kiềm cương bạch mã, tay kia cầm một cây thương bạc dài, áo giáp, mặt nạ, nón cũng màu bạc, áo choàng màu trắng thêu rồng ẩn hiện dính một vệt máu khô dài đỏ sậm. Màu bạc dưới ánh nắng mặt trời thêm chói mắt, dường như có một bòng ngũ sắc bao quanh hắn.
Mặt nạ đã che đi hơn phân nửa khuôn mặt hắn, nhưng sườn má phải trắng mịn như bạch ngọc thì chắc hẳn bên trong là dung mạo tuyệt thế!!! Chỉ là hắn thở ra hơi thở khát máu, mùi tanh nồng cũng nồng nặc trong không khí, đứng hơi gần cảm thấy lạnh lẽo vô hồn, rất đáng sợ.
Thêm nửa sau lưng hắn là hàng vạn binh sĩ cùng tướng lĩnh Nguyệt Thần quốc. Bọn họ khắp người toàn là máu khô, vũ khí sắc bén như mới từ chiến trận trở về.
Thấy khí thế quá cường đại, tổ trưởng Cấm quân một mặt sai người báo lại cho Trấn Quốc công chúa, một mặt vội vàng mở cửa thành.
Nguyệt Dạ Long hơi nhếch khóe môi, hắn trầm giọng phất tay:
_ Các ngươi đã xong việc, về báo cáo với phụ hoàng đi. Bổn vương sẽ ở lại.
Thanh âm trầm thấp không hề có độ ấm của hắn rất lớn, vang xa đến đại quân mấy vạn nghe rõ từng chữ. Họ quỳ xuống hành lễ, tiếng hô như sấm:
_ Tuân lệnh vương gia.
Nguyệt Dạ Long không nói gì thêm, cùng Vân Trung và vài tùy tùng bước vào thành.
Phượng Họa Lan ở trên cửa cung, híp mắt tò mò nhìn về phía xa. Trái lại, Cát Tường và Thiên An sợ mất mật, mặt đã sớm tái xanh như tàu lá
Phượng Họa Lan rất tò mò thập đại mỹ nam Trung hoa bộ dáng ra sao, hôm nay nghe nhân vật truyền kì đến, cảm thấy hơi cao hứng.
Nhưng cao hứng rất nhanh đã bị dập tắt hoàn toàn.
Khi nàng nhìn thấy nam tử lạnh lùng cưỡi ngựa đến trong lòng thấy hơi sai sai.
Đến khi hắn ngẩn đầu, để lộ long nhãn hổ phách sắc bén sâu thẳm vạn trượng, lại nhìn nàng nở một nụ cười ngu đần, Phượng Họa Lan đã hoảng sợ. Phải, nàng cực kì hoảng sợ, là lần đầu tiên trong tám năm nàng hoảng sợ.
Tên khốn đó, sao lại dai như keo da chó vậy, mẹ nó, đuổi mãi không đi là thế nào?
Phượng Họa Lan nhìn thị vệ chuẩn bị mở cửa cho hắn vào, nàng vội thét lên truyền lệnh:
_ Đóng cửa, lập tức đem cửa thành đóng chặt cho bổn cung, không được để hắn vào đây!!!
Thị vệ ngu ngơ không biết phản ứng thế nào. Nguyệt Dạ Long phóng ngựa tới trước mặt bọn hắn, khóe môi hơi nhếch lên:
_ Bổn vương tin các ngươi nghe qua danh của bổn vương. Các ngươi có hai lựa chọn, một là các ngươi mở cửa bổn vương vào, hai là bổn vương cắt thủ cấp các ngươi, phá cửa vào!!!
Mấy thị vệ run sợ, đắn đo không biết làm thế nào. Danh tiếng của ngài bọn thị vệ nghe như cơm bữa, nhận thấy mình chỉ có một cái đầu, bọn hắn thức thời mở cửa quỳ xuống hành lễ với Lan Lăng vương, cung kính mời lão đại vào cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook