Trên đài, nữ tử diễm lệ hơn phù dung, dung mạo thanh thoát hiền hậu, ánh mắt u buồn tựa có thiên ngôn vạn ngữ, y phục vàng nhạt xòe ra tựa hoa nở. Nàng ấy không chút cố kị nhìn thẳng vào Lan Lăng vương, tình ý dạt dào có muốn giấu cũng giấu không hết.

Cầm sư tấu nhạc. Nàng ấy cúi chào mọi người, từ hai ống tay áo tung ra hai dải lụa cùng màu y phục, uyển chuyển múa. Môi mọng hé ra hát. Giọng hát du dương truyền cảm vô cùng xúc động, đượm đầy nỗi u sầu nhớ nhung, vô cùng thích hợp với bài hát. Cả yến tiệc đều im lặng, chìm đắm trong giọng hát và điệu múa của nàng ấy.

Trừ vài người...

Biết rõ bài hát nữ nhân kia là biểu đạt tình ý với mình, thế nhưng Lan Lăng vương rất biết đả kích người, hắn tựa lưng vào huyễn tháp ngáp một cái dài, cầm ly rượu ngọc nhấp nhấp.

Phượng Họa Lan ban đầu quả thật có tán thưởng với mỹ nhân kia, trong đám nữ nhân não tàn chỉ có nàng ấy là một tài nữ đúng nghĩa. Chỉ là tiếc quá, Hoàn Hoàn muốn ăn, nàng bận phục vụ Hoàn Hoàn đáng yêu, quản cái gì mà thưởng thức ca múa!

Hoàn Hoàn, bận ăn với làm nũng mất rồi nha.

Anh Ngọc Thy hát múa xong, quỳ xuống khấu đầu. Chu Linh Nghi không tiếc lời khen ngợi, sau đó hỏi: "Anh tiểu thư, bổn cung cho ngươi một tâm nguyện, ngươi nói đi, chỉ cần có thể, nhất định sẽ đáp ứng ngươi"

"Tiểu nữ nào dám, được hoàng hậu nương nương sủng ái là phúc phận của tiểu nữ." Anh Ngọc Thy thành khẩn đáp

"Ngươi đừng ngại. Hoàng hậu đã mở lời, ngươi nên nhận" Nguyệt Doanh thấy nương tử yêu thích, tất nhiên cũng nói thêm

Anh Ngọc Thy hai mắt sáng rực rỡ, vô cùng đúng lễ nghi hành lễ với Phượng Họa Lan, sau đó nói ra yêu cầu: "Tiểu nữ không có tâm nguyện khác, quả thật, chỉ muốn chiêm ngưỡng qua tài sắc của Trần Quốc công chúa. Người có thể xứng đáng được Lan Lăng vương để ý, tuyệt đối không phải nữ nhân tầm thường. Không giấu gì Trần Quốc công chúa, tiểu nữ tương tư Lan Lăng vương đã 6 năm, Trấn Quốc công chúa, ngài đáp ứng tiểu nữ, để tiểu nữ...hoàn toàn chết tâm đi"

Lời nói của nàng ấy từng chữ đều chân thành, vẻ đáng thương yếu ớt sắp khóc, lê hoa hái vũ, vô cùng được lòng nam nhân.

Nguyệt Dạ Long cau mày, cái mẹ gì vậy? Nếu Lan Lan mở khăn che mạng, chẳng phải sẽ thu thêm nhiều ruồi bọ theo sau sao? Tuyệt đối không được!

"Thứ lỗi, bổn cung không phải đào kép, múa hát mua vui. Còn có, ngươi muốn chết tâm thì cứ chết tâm, tại sao lại đòi hỏi bổn cung phải lộ ra tài sắc?" Phượng Họa Lan chậm rãi đáp

Anh Ngọc Thy đè nén phẫn hận sâu dưới đáy mắt, khi ngẩng lên chỉ còn vẻ đau thương tiếc nuối, biến hóa nhanh như vậy so với lật sách càng nhanh hơn.

"Bất quá, dù sao mẫu hậu cũng đáp ứng một nguyện vọng của ngươi, thân là hoàng tộc không thể thấy hứa" Phượng Họa Lan tốt bụng. Thật ra nàng hiểu, nếu hôm nay không mở khăn mạng, lát nữ lên sân khấu sẽ còn vô số khỉ con nhảy nhót đòi thi thố, nhức cả tai. Hơn nữa, đeo khăn mạng, khó ăn.

Cát Tường nhận lệnh, tháo khăn mạng xuống cho chủ tử. Triều thần lại lần nữa hít sâu...

Bọn họ từng tưởng tượng ra dung mạo của Lan Lăng vương phi, nghĩ cũng ngang tầm với hoàng hậu hoặc Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An, chỉ là không nghĩ đến lại đẹp đến như vậy.

Quả thật, dung mạo hoàng hậu nương nương nghiêng về sắc sảo mạnh mẽ, Phượng Vũ An là ôn nhuận khuynh thành. Lan Lăng vương phi có thể hội đủ tất.

Nàng khuynh quốc khuynh thành, cũng có nét dịu dàng mềm mại của nữ tử. Thế nhưng, nàng đẹp đến chói mắt, đến đui mù người khác. Nhờ có khí thế uy nghiêm bẩm sinh của bậc đế vương, phượng nhãn lạnh lùng trong trẻo làm cho nàng trở nên cao quý, cao quý hơn người khác, khiến người ta không dám tùy tiện ngắm nhìn, cũng tự động bị dung mạo kia dọa cho sợ hãi, không tự giác cảm thấy bản thân hèn kém đến độ không xứng đáng ngắm dung mạo tuyệt thế kia, tự động nghe lệnh phục tùng. Thật khó tả, chính là khuynh quốc như nữ tử, lại phảng phất anh khí của nam nhân, đẹp từ bên ngoài lẫn khí chất.

"Ngắm đủ chưa? Ngắm nữa bổn vương móc mắt các ngươi" Nguyệt Dạ Long rống. Biết ngay mà, khốn khiếp, nhìn Lan Lan thì thôi đi, chảy nước miếng? Còn có mấy gã dâm loạn thứ kia đứng lên? Còn có hai tình địch ngang tài ngang sức, dù gặp qua vẫn đắm chìm không chớp mắt, ánh mắt nồng đậm si mê. Hắn hận không thể đem Phượng Họa Lan giấu đi, khóa lại, nhốt nàng trong phòng, chỉ để mình hắn nhìn, cũng chỉ để mình hắn yêu thương, càng chỉ sinh hài tử cho mình hắn!

Triều thần bị tiếng quát làm hồi hồn, vội thu tầm mắt, rụt cổ không dám đối diện với Lan Lăng vương.

Anh Ngọc Thy ngây ngốc, nàng ấy không ngờ nữ nhân kia xuất sắc đến vậy. Tiếng quát của Lan Lăng vương làm nàng ấy tỉnh lại, đẹp thì sao, ta là tài nữ của Nguyệt Thần quốc, tuyệt không thua bình hoa di động kia.

"Trấn Quốc công chúa dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tiểu nữ là nữ nhân cũng bị thất thần, có lỗi có lỗi. Tâm nguyện đã hoàn thành, tiểu nữ xin lui" Anh Ngọc Thy nở nụ cười, khẽ đáp một hơi dài, sau đó lui xuống.

Nam Cung Luân Hoàn tay cầm đùi gà, nhìn không chớp mắt. Phượng Họa Lan thấy mập mạp như vậy liền buồn cười, vỗ vỗ má: "Cữu mẫu không đẹp sao?"

"Không, đẹp quá. Đẹp hơn mẫu thân thối luôn. Oaaaa Hoàn Hoàn thích cữu mẫu chết mất" Nam Cung Luân Hoàn không quản miệng đầy dầu mỡ, hôn chụt thật kêu trên má Phượng Họa Lan.

"Nghịch ngợm. Bẩn chết cữu mẫu" Tuy ngoài miệng như vậy, nàng lại cười khanh khách tựa chuông bạc, hôn lại lên má mập mạp đáp trả, mặc kệ bình dấm càng lúc càng chua bên cạnh.

Thẩm Hàn Chi hôm nay vận thanh y nhon nhã, rất phù hợp với vẻ thư sinh của hắn ta. Hắn ta lại gần bắt chuyện: "Tiểu công chúa thật đáng yêu"

Nói xong, hắn lấy trong ngực áo vài món đồ chơi mới lạ bằng ngọc dụ dỗ: "Chỗ ta có mấy món đồ chơi mới, tiểu công chúa xem có thích không?"

Nam Cung Luân Hoàn vẫn là nữ hài, thấy đồ chơi liền thả đùi gà gặm dở, muốn cầm lên chơi. Phượng Họa Lan nhanh tay ngăn lại, bảo Cát Tường mang khăn lau lên, vừa lau sạch tay chân cho mập mạp vừa nói: "Chờ một chút, cữu mẫu lau sạch tay chân rồi chơi nhé."

"Thúc thúc, chơi thế nào, chỉ Hoàn Hoàn"

"Cái này, tiểu công chúa chơi thế này, thế này..."

"Cữu mẫu, chơi chơi với Hoàn Hoàn"

"Hảo"

Khung cảnh hài hòa ấm áp như nhà ba người đang chơi đùa, đẹp tựa tranh vẽ. Nam thanh nữ tú, hài tử đáng yêu, quả là một gia đình hạnh phúc.

Này này này, sao lại có người nỡ phá vỡ a?

Kẻ phá vỡ kia không ai xa lạ, chính là Nguyệt Dạ Long.

Nguyệt Dạ Long: "Vui như vậy? Cữu cữu cũng muốn chơi"

Nam Cung Luân Hoàn: "Đây ạ"

......

Nam Cung Luân Hoàn: "Cữu cữu đừng chơi nữa, hu hu...cữu cữu làm hư năm cái rồi"

Nguyệt Dạ Long: "Ồ, cữu cữu sơ ý quá. Thật xin lỗi Thanh Loan thái tử, bổn vương sẽ đền bù. Dù sao đồ chơi cũng hư rồi, thái tử không cần ở đây hướng dẫn Hoàn Hoàn chơi nữa, mời thái tử về chỗ tiếp tục bữa tiệc"

Phượng Họa Lan: "....." Chó má, ngươi lại ghen chứ gì? Chỉ là chơi chút đồ chơi với hài tử thôi mà, mất miếng thịt của ngươi chắc? Tội nghiệp tiểu Hoàn Hoàn, có phải cữu cữu thối như yêu nghiệt a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương