Làn Khói Mong Manh
-
1: Mơ Hồ
Đà Lạt về đêm mưa lất phất u buồn khiến lòng người nặng trĩu, Thanh Hà bước đi trên con đường vắng lặng tận hưởng sự trầm lắng pha chút ma mị của vùng đất ảo diệu.
Vùng đất mà ai lần đầu đặt chân tới cũng đều cảm nhận được nét huyền bí trong từng nhành cây ngọn cỏ.
Những tán lá khẽ đung đưa bị màn mưa thấm ướt rũ rượi đến mức đáng thương.
Bãi cỏ sẫm màu điểm vài hạt lấp lánh tựa như tấm thảm được đính kết bằng những viên pha lê quí giá.
Xa xa ánh đèn xanh đỏ phản chiếu rõ ràng trên mặt nước khiến Hồ Xuân Hương giống hệt tấm gương khổng lồ ôm trọn một góc trời.
Nơi này quả thật rất hoàn hảo để những trái tim thích hoài niệm lựa chọn làm chốn thưởng ngoạn, nó có thể giúp họ sống lại với những kí ức bị lãng quên, những rung động đầu đời, những cảm xúc lắng đọng.
Thanh Hà thẩn thơ với mớ suy nghĩ miên man trong đầu.
Cô nhớ tới khoảng thời gian yêu đương sau thời đại học, không biết đó có thật sự là yêu hay chỉ là lòng biết ơn.
Tự hỏi, tại sao yêu lại không có cảm giác hạnh phúc.
Liệu cô có đi đúng đường hay chỉ luẩn quẩn trong một mớ bòng bong vô định.
Chán nản, cố xua đi những thứ làm tâm trí rối loạn, giờ phút này cô không còn cơ hội quay đầu, mọi chuyện vẫn cứ thế diễn ra, hoàn toàn trái ngược với những gì cô mong muốn.
Run người xoa nhẹ hai cánh tay, Thanh Hà cảm nhận cái lạnh tê tái thấm dần vào từng thớ thịt.
Mong ước chợt lóe lên trong đầu: "Phải chi ngay lúc này xuất hiện một vòng tay ấm áp của ai đó ôm lấy mình, có lẽ mình sẽ bỏ hết tất cả để chạy theo người ta.
Biết đâu mình sẽ tìm được lối thoát để thay đổi cái cuộc sống tẻ nhạt này".
Khẽ nhếch môi, cô tự mỉa mai chính bản thân mình: "Mày điên rồi sao? Ha ha, thật là ngu ngốc".
Thầm nghĩ, nếu lỡ ông trời có trêu đùa cô, biến điều ước ấy thành sự thật, thì cô vẫn chắc rằng bản thân không dám làm điều đó.
Con người bên trong cô không cho phép cô bước qua cái ranh giới ngăn cách giữa an toàn và mạo hiểm.
Làm sao cô có thể đánh đổi mọi thứ để chạy theo loại mộng mị hão huyền.
Thở một hơi dài, Thanh Hà phóng tầm mắt nhìn ngắm bầu trời đêm bao la rộng lớn.
Trong không khí yên bình thế này cứ nghĩ tới chuyện buồn thật là lãng phí, bây giờ có lẽ cô nên nghĩ tới những điều vui tươi, những thứ có thể giúp cô quên đi hiện tại.
Nhớ ra gì đó, cơ mặt cô từ từ thư giãn.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ, cô cảm nhận được sự chuyển mình của dòng chảy thời gian.
Chỉ còn vài giây nữa thôi, cô sẽ bước qua một tuổi mới, cái tuổi đánh dấu cột mốc quan trọng của cuộc đời.
Người ta nói, ba mươi chưa phải là già, khi bước qua cái tuổi chín mùi ấy ai rồi cũng sẽ thay đổi ít nhiều.
Phụ nữ ba mươi tuy còn chút mơ mộng như tuổi mới lớn, nhưng đã qua rồi cái thời nhiệt huyết với những ước mơ, những khát khao chinh phục, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận.
Cuộc sống của người phụ nữ ba mươi dường như trầm hơn, bước chân cũng chậm rãi, vững chãi hơn.
Ấy vậy mà vẫn còn đâu đó những xao xuyến rung động với điều lãng mạn, một bản nhạc buồn, một chuyện tình đẹp.
Bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước, Thanh Hà bị thu hút bởi thứ âm thanh náo nhiệt của nhóm thanh niên ngồi gần đó, cô bất giác mỉm cười.
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, với những con người xa lạ, không hiểu sao cô lại thấy ấm lòng.
Dường như họ đang mở tiệc chúc mừng sinh nhật cô, hình ảnh thật gần gũi thân thiết biết bao.
"Thanh Hà, Happy Birthday." Cô thầm chúc mừng chính bản thân mình.
Vậy là cô đã chạm mốc ngưỡng cửa mở ra một thế giới mới, thế giới của các bà thím.
Dòng suy nghĩ lại nối đuôi nhau xuất hiện.
Cô cảm thấy tiếc nuối cho bản thân, chẳng làm được gì ra hồn, một công việc tạm bợ, một cuộc sống tạm bợ.
Những mong muốn trước kia đều bị cuốn trôi tất cả, con người cô hướng tới giờ đây đã biến chất thành một thực thể nhớt nhát không hình không dạng.
Một lần nữa đắm chìm vào quá khứ, cô nghĩ tới những chuyện đã qua.
Bạn bè, người thân, xã hội, mọi thứ đều tác động lên cô, kéo cô vào lối mòn mà cô không biết nó dẫn tới đâu.
Tự hỏi tại sao lại yếu đuối để mặc cho những cơn gió giày xéo bản thân đến bầm dập.
Tại sao cô không dám phản kháng, phải chăng cô quá hèn nhát để giờ đây cảm thấy hối hận với những quyết định sai lầm.
Buồn bã nghĩ tới tương lai, Thanh Hà không biết cuộc sống của cô sau này sẽ thế nào.
Cố chấp bám víu vào cái gọi là gia đình gương mẫu, ngu muội cho rằng đó là nơi hạnh phúc, mặc dù cái hạnh phúc ấy là giả tạo.
Liệu cô có nên bất chấp tất cả, buông bỏ mọi thứ để được là chính mình.
Nỗi lo lắng dần bủa vây tâm trí làm cơn đau đầu kinh niên của cô tái phát.
Một khoảng không tối tăm đập thẳng vào mắt khiến cô choáng váng.
Đầu óc quay cuồng, cô mò mẫm cố tìm kiếm chỗ ngồi nơi hàng ghế trước mặt.
Đôi giày cao gót thường ngày nịnh bợ vóc dáng chủ nhân lại giở chứng đúng thời điểm, nó khiến bước đi cô loạng choạng.
Đạp phải đám cỏ ẩm ướt, cô trượt chân.
Một bàn tay nhanh chóng giữ lấy cô, giọng nói hốt hoảng cất lên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng va đập của những vật nặng rơi mạnh xuống đất.
– Chị ơi, chị không sao chứ?
Cũng may nhờ người đàn ông ấy mà cô thoát khỏi cú ngã nguy hiểm.
Đôi chân còn chưa hết run rẩy, cô không tài nào đứng vững dưới nền đất mấp mô đan xen giữa cỏ và những viên đá lát đường.
Một tay xoa đầu day day thái dương, tay còn lại lần mò về phía trước, cô nhận được sự nâng đỡ từ người bên cạnh.
Cái chạm nhẹ nơi đầu ngón tay khiến Thanh Hà giật mình, như có luồng điện xẹt qua, cô dần mường tượng mọi thứ xung quanh bằng hệ thống thần kinh chạy dọc cơ thể.
Giác quan của cô dường như nhạy hơn gấp nhiều lần sau khi thị lực bị mất đi.
Trong bóng tối, cô cảm nhận rõ hơi ấm phát ra từ lòng bàn tay có phần thô ráp khá to và rắn chắc.
Một mùi thơm đặc trưng xộc thẳng vào mũi hòa quyện với hương vị tươi mát của cỏ cây.
Theo phản xạ tự nhiên Thanh Hà xoay đầu cố tìm kiếm chút kí ức trong vô vàn những thứ đan xen trộn lẫn.
Thanh Hà thầm nghĩ: "Mùi hương ấy tại sao lại quen thuộc đến thế".
Dường như bị một sức mạnh vô hình lôi cô vào hố sâu của không gian và thời gian, mọi thứ xung quanh liên tục thay đổi cho đến khi dừng lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Khung cảnh làng mạc đậm nét bắc bộ thời cổ đại được bao quanh bởi màn đêm u tối.
Xa xa le lói những đốm sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt ra qua khung cửa sổ.
Nơi cô đứng không hề có ngọn đèn nào nhưng vẫn bừng lên thứ ánh sáng vàng rực của vật thể tròn tròn được phản chiếu rõ ràng dưới mặt hồ phẳng lặng, nó giúp cô nhìn rõ được những gì đang hiện diện trước mắt.
Một người đàn ông trong bộ áo giáp đầy bùn và máu, gương mặt phong trần hằn lên những vết sẹo chằng chịt bị hàng râu rậm che phủ.
Ánh mắt có phần bi thương đang nhìn cô say đắm.
– Nương tử, ta về với nàng rồi đây.
Hai hàng lệ trực chờ tuôn ra lăn dài trên má, cô bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt ấy như cố tin đó là sự thật.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: "Phải chăng đây là dấu hiệu".
Bừng tỉnh, Thanh Hà trở về với hiện tại, vẫn tư thế đó, vẫn con người đó, cô không biết đã qua bao lâu nhưng khoảnh khắc ấy có lẽ đã bị đóng băng trong chớp nhoáng.
Mùi hương quen thuộc ngày càng rõ ràng, nó thôi thúc, vực dậy sự thèm khát trong cô.
Nỗi ngóng trông mỏi mòn kéo dài suốt mười hai năm phải chăng sắp được đền đáp.
Trực giác mách bảo cô rằng người đang đứng trước mặt có mối liên hệ rất mật thiết với người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ.
Vội vàng ngước lên, cô sững sờ.
Gương mặt đó, ánh mắt đó, mọi thứ dường như chính xác đến từng chi tiết.
Người đàn ông cô mơ thấy hằng đêm giờ đây hiện diện rất chân thật ngay trước mắt cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook