Lạn Kha Kì Duyên
-
664: Làm Chuyện Mà Chính Đạo Nên Làm
Nói một cách nghiêm khắc, Ti Thiên Giám cũng không được xem là một nơi được canh gác nghiêm ngặt.
Và sau khi Kế Duyên đến, phía bên ngoài phòng hồ sơ văn tịch đa phần cũng không cần quá chăm chú tuần tra.
Thế cho nên, đến khi Ngôn Thường đi ra ngoài, trong khu viện này đã trở thành một nơi không một bóng người.
Không có Kế Duyên, cũng không có ai để mà hỏi là có thấy Kế Duyên đi đâu hay không.
Kế Duyên tự nghĩ, đây cũng không tính là không từ mà biệt.
Hắn chỉ nói cho Ngôn Thường biết là mình muốn đi Đình Thu sơn, nhưng cũng không định lập tức khởi hành.
Sau khi rời khỏi Ti Thiên Giám, hắn tùy tiện dạo quanh kinh thành, cố ý nhìn xem rốt cuộc đám người tài ba lần lượt xuất hiện ở đây hôm nay là tình huống gì.
Chuyện đại thắng gần nhất của Tề Châu đã qua gần một tháng trước.
Tuy kinh thành Đại Trinh chỉ mới vừa biết tin gần đây, nhưng đối với cấp độ của giới tu hành thì việc truyền khắp Đại Trinh, thậm chí là xa hơn, thì chỉ cần vài ngày là đủ.
Gần đây, rõ ràng số lượng các nhân tài thế gian xuất hiện tại kinh thành Đại Trinh đã tăng lên rõ rệt.
Quả nhiên, tin mừng đại thắng ở tiền tuyến đã truyền khắp kinh thành.
Từ đường lớn đến ngõ nhỏ, chỉ cần là nơi có hai người trở lên, ai cũng dùng phương thức riêng của mình để chúc mừng.
Sự kiện lần này đâu chỉ là giành lấy lợi thế như những tin tức cũ, mà hoàn toàn xứng đáng được gọi là một trận đại thắng.
Cũng từ đó, danh hào Doãn Trọng và Mai Xá đã được tất cả mọi người biết rõ.
Thú vị chính là, tại tế đài của kinh thành, một nơi cực kỳ náo nhiệt ở thời điểm hiện tại và vô cùng quạnh quẽ trước khi chiến tranh xảy ra, có rất nhiều dân chúng đều đang đổ xô về.
Mà bên kia còn có cấm quân hộ vệ và Hoàng thất xa giá, hẳn là lại có Thiên sư mới được sắc phong chuẩn bị lên đài, lộ diện trước mọi người.
Kế Duyên cũng hoà theo đoàn người, cùng đi qua góp vui.
Tất cả mọi người đều chạy lúp xúp tiến đến, duy chỉ có hắn là vẫn giữ nguyên nhịp độ di chuyển.
“Hê hê, vị đại tiên sinh này, sao ngươi không mau chạy đến đó? Nếu không chiếm được vị trí tốt, đến lúc đó chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của người khác mà thôi!”
“À ừ! Đi nhanh lên nào.
Hôm nay không biết có thể nhìn thấy pháp sư làm trò cười cho thiên hạ không nữa?”
Hai người bước nhanh, lướt qua bên cạnh Kế Duyên.
Thậm chí, còn có bọn trẻ choai choai xách theo ghế tựa cùng nhau chạy tới, khiến Kế Duyên trông đến vui mắt.
Bên cạnh cũng có vài thư sinh đeo bội kiếm đi đứng tương đối chậm hơn.
Bọn họ hẳn là từ nơi khác đến kinh thành, nhìn thấy động tĩnh thế này thì đến tham gia góp vui.
Bên cạnh đó, vì nghe người xung quanh nói về Thiên sư tự làm trò cười cho thiên họ, thế là không thể không tò mò,
“Vì sao có rất nhiều người nói thiên sư có thể sẽ làm trò cười cho thiên hạ?”
“Cũng không rõ ràng lắm, hay tìm ai đó hỏi thử xem?”
“Ừm, để ta đi hỏi thử.”
Nói xong, một trong hai thư sinh bèn tìm người để hỏi thăm.
Đáng tiếc, người xung quanh di chuyển rất nhanh, mà đợi đến khi bọn họ sắp đến gần tế đài thì dân chúng đều đã vây quanh ba tầng trong, ba tầng ngoài cả rồi.
Theo độ cao và quy mô của tế đài, người bên dưới dù cho dù vây kín xung quanh thì hẳn là cũng không thể nhìn thấy phía bên trên, trừ phi là đứng từ tầng thượng ở tòa nhà bên cạnh mới có thể nhìn thấy.
“Xin hỏi vị huynh đài đây, vì sao các ngươi đều nói vị pháp sư kia lúc lên tế đài là có khả năng bày trò cười cho cả thiên hạ?”
“À, chắc thư sinh nhà ngươi đến từ nơi khác nhỉ? Toàn bộ dân chúng trong kinh thành, thậm chí là các quan viên khác đều lén nhau loan truyền rằng, nếu là hạng người tâm thuật bất chính thì khó có thể bước lên tế đài này.
Ngươi chỉ việc quan sát là được.”
Hai tên thư sinh nhìn nhau.
“Chẳng lẽ pháp đài này có chỗ nào đặc biệt?”
“Ôi chao, ta nào biết.
Chỉ biết rằng, từng có rất nhiều Thiên sư rõ ràng trông khá lợi hại, bản lĩnh cao cường, nhưng sau khi lên tế đài thì tốc độ bước chân trên bậc thang càng lúc càng chậm, giống như cõng thêm mấy bao lúa nặng vậy.
Nói nhiều quá mất hay, ngươi chỉ cần quan sát là được.
Chắc chắn sẽ có một, hai người như vậy đấy.”
“Còn có loại chuyện này à?”
Hai người tò mò, không khỏi kiễng chân nhìn xem.
Cách đó không xa, Kế Duyên mở pháp nhãn ra, nhìn về phía tế đài, mơ hồ trông thấy dấu vết múa kiếm dưới ánh trăng của bản thân lúc trước.
Trong đó, vầng sáng vẫn không hề tan đi, chẳng những thế mà còn ngưng tụ cùng tế đài thành một thể sau nhiều năm trôi qua.
Hắn dĩ nhiên sớm biết chi tiết này, chỉ là không ngờ tự bản thân tế đài còn phát sinh loại sự tình như thế này.
“Đến đây nào! Mười mấy vị Thiên sư mới nhậm chức đâu rồi, chắc chắn có cái để xem!”
“Đúng đúng đúng! Sắp có trò vui để xem rồi!”
Đoàn người dần hưng phấn, mà có rất nhiều những Thiên sư đi theo các quan viên Lễ bộ đi tới đây đều xoay đầu nhìn về phía đám đông nhưng trong lòng lại suy nghĩ là sao dân chúng kinh thành lại nhiệt tình đến thế?
Lúc này, các cấm quân xung quanh cũng đang nhìn về phía những vị pháp sư đa phần đều mù mờ thông tin này.
Dù có kẻ nghe loáng thoáng là dân chúng đang chờ xem màn kịch hay, nhưng cũng không hề suy nghĩ quá sâu xa.
Khi đi đến bên cạnh tế đài, quan viên Lễ bộ dừng bước, chắp tay hành lễ với mười sáu gã Thiên sư phía sau.
“Chư vị đều là các Thiên sư vừa được Hoàng thượng sắc phong, nhưng Đại Trinh ta đã sớm lập ra quy định rõ ràng.
Bất kể ai nhậm chức Thiên sư đều phải lên tế đài để ra mắt thiên địa.
Cấp trên đã bày sẵn cống phẩm, chư vị chỉ cần đi theo ta là được.”
Quan viên Lễ bộ dừng lời một chút, sau đó tiếp tục nói.
“Đúng rồi, trước tiên cần phải thông báo cho chư vị Thiên sư được biết.
Pháp đài này được xây dựng vào năm Nguyên Đức, quốc sư và Thái Thường Sử đại nhân cũng từng nói: Sau khi khánh thành pháp đài này thì từng có Chân tiên đến đây thi pháp ban phước.
Do đó, nơi đây có thể tra xét lòng người, phân rõ chính tà.
Nếu là người phàm, vậy dĩ nhiên sẽ không có gì đáng lo ngại.
Nhưng nếu người bước lên là người tu hành, vậy toà pháp đài này sẽ sinh ra biến hóa.
Chư vị cứ đi thong thả, nếu không theo kịp thì nhắc nhở hạ quan một tiếng.
Dù trên quãng đường có phát sinh bất cứ chuyện gì, miễn có thể lên được pháp đài thì kể như là không có vấn đề gì đáng ngại.”
Các thiên sư phía dưới đều chỉ lắng nghe cho có lệ.
Một quan viên Lễ bộ nho nhỏ mà thôi, căn bản không biết bản thân đang nói cái gì.
Chưa bàn đến những vấn đề khác, chỉ riêng hai từ “Chân Tiên” mà cũng dám dùng bậy bạ à?
“Lục đại nhân yên tâm, cứ dẫn chúng ta lên là được.”
“Đúng vậy, Lục đại nhân chỉ cần bước đi mà thôi, và cho dù ngươi có chạy lên thì chúng ta vẫn theo kịp.”
“Chính xác.
Toà pháp đài này, ta chỉ cần một bước là đủ!”
Quan viên Lễ bộ không dám nhiều lời, chỉ hành lễ một lần nữa, sau đó nói một câu “Mời chư vị thiên sư đi theo ta” rồi dẫn đầu tiến lên pháp đài.
Y không thèm quan tâm đến việc những vị pháp sư này một hồi có xảy ra chuyện gì hay không, vì y biết ít nhất bọn họ cũng không phải phàm nhân.
Nhìn quan viên Lễ bộ thoải mái đi lên, đám thiên sư phía sau cũng đều lập tức cất bước đuổi theo.
Phần lớn mọi người đều có vẻ thoải mái mà đi tới; mấy người đi đầu còn có thân pháp nhẹ như yến bay.
Lúc này, nhóm người dẫn đầu vẫn giữ nguyên hiện trạng, trong khi vài người ở phía sau hàng ngũ lại càng lúc càng cảm thấy bước chân nặng nề, tựa như thân thể cũng càng ngày càng nặng thêm vậy.
Những thiên sư không hề có cảm giác gì khác lạ ở đầu hàng kia ước chừng chiếm số lượng một nửa, mà trong một nửa còn lại thì có vài thiên sư bước đi nặng nề, thậm chí còn có người đã bắt đầu thở hồng hộc.
“Lục đại nhân! Chậm lại, mong ngài đi chậm lại một chút!”
Một vị thiên sư cao tuổi cảm giác như đang có một nguồn áp lực nặng nề đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, muốn bước tới cũng khó khăn.
Vốn dĩ pháp đài này không hề thấp, giờ thoạt nhìn lại trông giống như núi cao diệu vợi.
Chưa hết, không thể bước đi, cũng không thể nhấc nổi cánh tay lên.
Dân chúng xem trò hay xung quanh nhất thời hưng phấn hẳn lên.
“Nhìn kìa, nhìn kia, đổ mồ hôi rồi!”
“Ta cũng thấy nè.
Vị thiên sư bên kia tái mét cả mặt rồi.”
“Bên kia, bên kia, cái người bên kia không còn động đậy gì luôn kìa; thân thể của y cứng đờ rồi, là cái người thứ ba ấy!”
“Ta cũng thấy được.”
“Trời trời, người kia té lăn xuống rồi.”
“Ối giời, chắc là đau lắm đấy!”
So với sự hưng phấn của dân chúng, cảm giác của những vị thiên sư bị ảnh hưởng kia vô cùng tồi tệ.
Không những vậy, mà cả những thiên sư không bị ảnh hưởng gì cũng rất kinh ngạc, dù ngoài mặt không nói lời nào.
Bọn họ chủ kiên trì đi cùng quan viên Lễ bộ bước lên đài cao.
Sau khi đi lên pháp đài rồi nhìn xuống, có mấy người vẫn đang thở hồng hộc, mang theo bộ dáng ướt đẫm mồ hôi mà tiến lên.
Có vài người khó mà tiến thêm được nửa bước.
Cuối cùng, trong mười sáu người thì có mười ba người lên được pháp đài; có hai người đứng yên ở bậc thang ngay giữa pháp đài, khó có thể nhúc nhích, dường như chỉ cần đứng yên thôi mà cũng phải tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Duy chỉ có một người mất mặt nhất, trực tiếp té xuống đất rồi lăn ngược xuống các bậc thang bên dưới.
“Trấn Sơn Pháp! Đó chính là Trấn Sơn Pháp!”
Rốt cục, chợt có một vị thiên sư vạch trần được huyền bí trong chuyện này.
Hoá ra, pháp đài thật sự có càn khôn, mà trước đó tất cả mọi người đều không thể phát hiện ra.
Thậm chí, cho dù là giờ phút này, mọi người cũng không hề phát hiện ra.
Tất cả chỉ là căn cứ vào biểu hiện của mọi người xung quanh rồi đoán ra được mà thôi.
Dù sao đi nữa, ở vào tình huống như hiện tại thì nào có ai dám giả vờ giả vịt.
Quan viên Lễ bộ ở bên cạnh thẳng thừng phất phất tay với cấm quân hai bên; ngay lập tức, có một gã giáp sĩ tiến đến, đỡ lấy hai người đứng yên bất động kia rời khỏi pháp đài, di chuyển ra mảnh sân bên ngoài.
“Xin mời các vị thiên sư! Sau khi tế bái thiên địa và liệt vị Tiên hoàng, chư vị chính là triều thần của Đại Trinh ta.”
Lúc này, chẳng còn ai dám khinh thường lời nói của vị quan viên Lễ bộ nữa.
Ở bên kia pháp đài, quan viên Ti Thiên Giám chính là người chủ trì nghi thức tế bái.
Cả quá trình diễn ra rất trang nghiêm, ngay cả Kế Duyên cũng cảm thấy phải nên như vậy.
Chẳng qua, ngoại trừ đoạn đầu bước lên bậc thang kia, mọi quá trình còn lại chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi.
Kế Duyên xem xong cả buổi lễ, sau đó cũng thầm yên lòng hơn.
Dù những tên thiên sư kia có mặt xấu đi chăng nữa, vậy cũng là kẻ có bản lĩnh thật sự.
Bằng không, nếu chỉ đơn thần là hạng người lừa đảo mà thôi thì cũng không thể bị lộ diện ngay lúc này.
Trái lại, những kẻ vừa rồi không bị xấu mặt chắc chắn sẽ không phải là bọn người lừa đảo, vì sau chuyện này thì bọn họ đều không ở kinh thành hưởng phúc, mà chính là trực tiếp ra thẳng chiến trường.
Nếu là lừa đảo, đó chính là tự tìm đường chết, ắt hẳn bị trảm giữa sa trường.
...!
Một ngày sau, lúc sáng sớm, Kế Duyên đáp mây hạ xuống một trong những ngọn núi cao của Đình Thu sơn.
Trong lúc hắn đứng trên đỉnh núi ngắm non nước xa gần, không bao lâu sau, một thân măng bằng đất, đá dần nhô lên từng chút, từng chút một.
Thân măng ấy càng lúc càng cao và cứng cáp.
Mãi đến khi cao ngang cơ thể của một nhân loại bình thường, hình dạng bùn đá ấy đổi màu dần, cuối cùng hoá ra một người mặc trường bào màu xám thạch cao.
Kế Duyên xoay người lại, vừa lúc trông thấy một người tới chắp tay hành lễ với hắn.
“Đình Thu sơn, Sơn thần Hồng Thịnh Đình, bái kiến Kế tiên sinh!”
“Bái kiến Hồng Sơn thần!”
Sau khi trả lễ, Kế Duyên cười nói:
“Hồng Sơn thần có đạo hạnh thâm hậu, cũng không tham gia vào sự tình Nhân đạo.
Mặc dù có người xây miếu Sơn thần cho ngài, ngài cũng hiếm khi nhận lấy hương khói.
Vậy vì sao hôm nay lại vì Đại Trinh mà trực tiếp ra tay với Tổ Việt?”
Hồng Thịnh Đình đến gần cạnh Kế Duyên, sau đó bắt đầu ngắm nghía quang cảnh Đình Thu sơn.
“Hồng mỗ chỉ là giết đi nghiệt chướng đang làm càn ở Đình Thu sơn ta, vậy không tính là đi theo phe nào.
Huống hồ, người ngay không nói chuyện mờ ám.
Tuy Hồng mỗ không thích bị cuốn vào sự biến thiên của Nhân đạo, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Bọn yêu ma tà mị đều xưng làm thần tử với Hoàng đế Tống thị, liên thủ tấn công Đại Trinh, nhưng đó đâu phải hiện tượng sau đại loạn thì sẽ có minh quân thống nhất thiên hạ? Hồng mỗ cũng chán ghét cái kiểu thiên hạ đại loạn thế này, thế nên lấy cớ ra tay để tạo ấn tượng tốt với Kế tiên sinh đấy thôi.
Rất là đáng giá.”
Hồng Thịnh Đình đã nói rất rõ ràng, Kế Duyên cũng không cần giả bộ hồ đồ nữa, bèn thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, Kế mỗ quả thật sẽ không cho phép Đại Trinh thất thế.
Cũng không gạt gì Sơn thần, khí số Nhân đạo của Vân Châu tất sẽ nằm ở biên giới phía Nam.
Đại Trinh không thể xuất hiện sai lầm.”
“Ồ?”
Hồng Thịnh Đình hơi kinh ngạc; tình huống này dường như còn phức tạp hơn cả y từng nghĩ.
Kế Duyên nhìn về phía Hồng Thịnh Đình, nói.
“Mặc dù Kế mỗ không tiện can thiệp vào sự tình Nhân đạo, nhưng có thể động thủ bên ngoài Nhân đạo.
Vùng đất Tổ Việt càng ngày càng có nhiều yêu ma cao cường đi hỗ trợ Tống thị, rõ ràng đã vượt quá giới hạn rồi.”
“Tiên sinh định làm thế nào?”
Kế Duyên nhìn về phía Đông Bắc xa xa.
“Ta không thể quản những ai đã được phong quân hàm, nhưng lại có thể đối phó được bọn yêu ma đang rục rịch xuất đầu.
Ông trời có đức hiếu sinh, và người cầu đạo không hỏi xuất thân.
Nếu đó là hạng người chỉ tìm nơi để khổ tu, ta sẽ bỏ qua.
Nhưng nếu đó là bọn yêu ma quỷ mị vì tham lam mà xuất đạo, vậy dĩ nhiên phải nghiêm túc trừ khử, làm chuyện mà Chính đạo nên làm.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook