Lạn Kha Kì Duyên
-
646: Trời Có Hai Mặt Trời Ư
Vừa mới chạy vội vàng, mà cũng nhờ Kế Duyên và quần long hợp lực trong nước mới có thể đạt tới tốc độ nhanh nhất như vậy.
Do đó, chưa đến nửa canh giờ, cả đội hình đã chạy trốn thật xa.
Nhưng lúc này trở về, Kế Duyên và lưỡng long lại cố gắng thả chậm tốc độ hết mức, nên đoạn đường này có vẻ dài dằng dặc.
Ứng Hoành và Thanh Vưu giờ phút này đều biến ra hình người, đi cùng Kế Duyên.
Càng đi về phía trước, cả bọn lại cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng cao.
Tuy nhiên, cũng không quá khoa trương như lúc chạy trốn trước đó.
Ánh sáng nơi phương xa cũng có vẻ ảm đạm đi, ít nhất là trong mắt hai vị Long quân Ứng Hoành và Thanh Vưu thì tương đối ảm đạm.
Nơi ấy không còn tạo ra cảm giác hào quang chói mắt không thể nhìn thẳng vào như lúc trước nữa.
Khi ba người đi lướt qua, dòng nước dường như không hề xao động một chút nào, cũng chẳng nổ ra bong bóng khí.
Trông tất cả cứ như bọn họ chính là một bộ phận của dòng nước ấy, dùng tư thái nhẹ nhàng nhất mà ngự thuỷ tiến về phía trước.
Ước chừng hơn một canh giờ sau, cả ba càng ngày càng tiếp cận vị trí trước đó.
Thanh Vưu không thể không nói nhỏ một câu.
“Có gì đó quái quái!”
Kế Duyên nhìn y, gật đầu hạ giọng nói.
“Thanh Long Quân cũng phát hiện ra à? Nếu là uy thế vừa rồi, chúng ta chắc chắn sẽ không thoải mái như thế này nếu đến gần nơi đây.
Nếu Kế mỗ đoán không sai, có lẽ chuyến đi lần này của chúng ta cũng không nguy hiểm cho lắm...!Ừm, ít nhất là như thế vào khoảnh khắc trước bình minh.”
Ứng Hoành và Thanh Vưu liếc nhau, cũng không trực tiếp hỏi thẳng mà đoán là Kế Duyên chắc chắn sẽ giải thích sau, cuối cùng chỉ yên lặng đi theo.
Ước chừng lại qua một khắc, ba người rốt cục lại nhìn thấy dãy núi trên biển kia.
Ở phía sau dãy núi, có một vùng ánh sáng mang ánh vàng và đỏ chiếu ra, mà nước biển lại đục ngầu, thế nên vùng sáng này đã rãi cả một vùng đỏ rực lên khu vực nước biển bên kia núi.
Trong ánh nhìn của ba người, hình ảnh ấy giống như một mảng mực màu vàng đỏ đang phát ra ánh sáng vậy.
Đến nơi này, nhiệt độ cũng không hề tăng lên rõ rệt, mà vẫn giống như hơn một khắc trước.
Trông có vẻ như nó đã đến một mức giới hạn không hề quá cao nào đó.
Ba người dừng bước tại phía sau dãy núi.
Hai vị Long quân Ứng Hoành và Thanh Vưu nhìn về phía Kế Duyên, rõ ràng là trao quyền quyết định cho hắn.
Kế Duyên cũng không do dự; mọi người đã đến đây rồi, thật vô lý nếu không tiến lên.
“Hai vị Long Quân! Lát nữa chúng ta chậm rãi thu liễm khí tức, chớ xao động.”
“Kế tiên sinh yên tâm! Lão hủ biết phân nặng nhẹ.”
“Đúng vậy!”
Trong tình huống này, cho dù là Chân Long xưa nay cao ngạo tự phụ thì cũng không thể không cẩn thận.
Cả hai quyết định nghe theo “người trong nghề” Kế Duyên phân phó.
Tốc độ của ba người đã chậm lại đến mức giống như cá bơi bình thường, hoà theo dòng nước mà chậm rãi bơi qua khe núi.
Vùng sáng màu đỏ vàng kia cũng hiện ra trước mắt, hắt vào khiến khuôn mặt của cả ba đỏ bừng.
Một luồng khí tức cường đại xộc đến trước mặt, khiến Kế Duyên và hai vị Long quân cảm thấy tim đập nhanh không dứt.
Tình huống lúc này cứ tựa như bọn họ chỉ là một phàm nhân đang đối mặt với một con đại yêu thần kỳ khó lường.
Nhưng chuyện kỳ lạ hơn chính là, ba người bọn họ cũng không cảm nhận được cảm giác áp bách quá mạnh, càng không cách nào cảm nhận được yêu khí mạnh mẽ.
Vốn dĩ hai vị Long quân đều cho rằng, có lẽ bọn họ sẽ gặp phải cảm giác áp bức mạnh đến mức khiến ai nấy đều hít thở không thông, đi kèm với yêu khí hùng mạnh có thể bao trùm cả đại dương và thương thiên.
Ấy vậy mà, những thứ từng được phỏng đoán ấy đều không xuất hiện.
Giờ phút này, sự cảm nhận được khí tức cường đại trong lòng bọn họ lại giống như tâm thần giao cảm hoà nhịp với sự chấn động của trời cao hơn.
Kế Duyên hơi há miệng, thất thần nhìn phương xa.
Trước đây, cho dù nước biển đục ngầu, nhưng Phù Tang thụ vẫn hiện rõ nét trong mắt Kế Duyên.
Nhưng lúc này thì không, thân cây ấy lại có vẻ hơi mơ hồ.
Mà ở trên một cành Phù Tang, có một con chim ba chân khổng lồ màu vàng đỏ đang mổ lông đùa giỡn.
Thân thể của nó đang có liệt hỏa cháy rừng rực, tản ra ánh sáng vàng đỏ vô cùng vô tận.
Kích thước của con Kim Ô này vượt xa thân thể của Chân Long.
Dù đang đứng trên thân Phù Tang thụ tựa như mội dãy núi non ở xa xa, vậy mà cũng không thể coi thường.
Từ xa nhìn lại, hình ảnh đó như một vầng mặt trời khổng lồ đang được treo ở đầu cành cây, cực kỳ chói mắt.
Nhưng kích thước này so với ấn tượng chủ quan của Kế Duyên, vậy cũng không thể so sánh mặt trời với Kim Ô được.
Chỉ là hiện tại, Kế Duyên cũng không quá so đo về vấn đề này.
Kế Duyên đảo mắt tìm kiếm khu vực xung quanh Phù Tang thụ, sau đó mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe kéo cực lớn bên dưới gốc Phù Tang.
Mà trong ánh mắt của hai vị Chân long Ứng Hoành và Thanh Vưu, cho dù bọn họ có vận dụng pháp lực và thị lực để quan sát, thì Phù Tang thụ ở phương xa kia cũng chỉ trông mơ hồ như bóng dáng thoáng qua giữa màn sương.
Trên Phù Tang thụ, có một ngọn lửa vàng đỏ khổng lồ đang thiêu đốt.
Ngọn lửa này ngẫu nhiên triển khai ra một loại hình dáng nào đó có cánh, lại có một cái mỏ bằng lửa bén nhọn nhô ra.
Khi thì nó có thể nhảy lên một chút, hoặc lộ ra ba bộ vuốt lửa khổng lồ mơ hồ.
Tuy nhiên, những thứ này đều là chỉ là thị giác nhìn thoáng qua, còn đa phần là chỉ trông thấy một bóng dáng ẩn hình nào đó sau ngọn lửa rực rỡ ánh hào quang mà thôi, cũng không phải do khí tức của Kim Ô quá mức mạnh mẽ, quấy nhiễu hết thảy cảm quan.
“Tam Túc Kim Ô, Tam Túc Kim Ô...”
Kế Duyên lẩm bẩm, sau đó lại lấy chiếc lông vũ Kim Ô từ trong tay áo ra.
Giờ phút này, nhánh lông vũ cũng tản ra ánh sáng tương tự, thậm chí còn mơ hồ rực cháy một luồng hư hoả.
Thanh Vưu hơi giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Kế Duyên.
Y cảm thấy, hành động này của Kế Duyên không khác gì trẻ nhỏ đang nghịch lửa trong nhà kho chứa rơm rạ cả.
“Kế tiên sinh, ngài định làm gì?”
Ngay cả lão Long Ứng Hoành cũng hoảng sợ, nhưng lão biết Kế Duyên cũng không phải là người đường đột, thế nên cố gắng dặn lòng không mở lời ngăn cản “Kế tiên sinh”.
“Thanh Long quân yên tâm! Kim Ô này không nhìn thấy chúng ta.”
Kế Duyên thầm giải tỏa áp lực, mỉm cười nói như vậy.
Nhưng cũng chính ngay lúc hắn vừa dứt lời, từ Phù Tang thụ ở phương xa, Kim Ô đang chải vuốt cánh bỗng nhiên dừng động tác lại.
Nó quay đầu, chậm rãi nhìn về phía bên này, giương một đôi mắt giống như lửa vàng hội tụ mà trực diện đám người Kế Duyên.
Kế Duyên và hai vị Long Quân lập tức cứng đờ cả thân thể.
Giờ khắc này, từ trạng thái chưa nhận ra có quá nhiều áp lực, ba người bọn họ đột ngột cảm thấy bản thân tựa như phàm nhân rơi xuống vực sâu vạn trượng, tâm thần kịch liệt chấn động, cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng vô tận đang đè xuống cõi lòng.
Ai nấy cứ như đang nhìn thấy một vầng mặt trời khổng lồ đang bay lên từ biển lửa vậy.
Kim Ô nheo mắt lại; ước chừng sau đó vài hơi thở, nó reo lên một tiếng tương tự như quạ kêu.
“Quác...!quác...!quác...”
Thanh âm này vang lên bên tai Kế Duyên lại tựa như được vọng đến từ u cốc nơi đáy vực, mà ở trong tai Ứng Hoành và Thanh Vưu thì mơ hồ không rõ, tương tự như bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thuỷ.
Cũng ngay khi tiếng quạ kêu chấm dứt, tầm mắt của Kim Ô cũng rời mắt khỏi đám người Kế Duyên; nó tiếp tục quay lại với công việc tỉa tót bản thân.
“Phù phù...” “Hít hà...”
Áp lực đè lên ba người đột nhiên giảm xuống; ai nấy đều cố hít thở đều đặn lại.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, ba người - bao gồm cả Kế Duyên - dường như đều cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.
Lúc này, tâm thần đã hồi tỉnh; cả lão Long Ứng Hoành và Thanh Vưu đều nhìn về phía Kế Duyên, lại phát hiện sắc mặt Kế Duyên vẫn lạnh nhạt, không những thế mà còn giữ nguyên một nụ cười.
Kỳ thật, Kế Duyên cũng cực kỳ lo lắng trong tình huống lúc nãy, thế nên khuôn mặt mới cứng đờ, may mắn giữ lại đúng ngay khoảnh khắc nụ cười đó.
Giờ phút này, thấy hai vị Long quân nhìn sang, hắn cũng thầm cảm thấy xấu hổ, chỉ là không để lộ cảm giác xấu hổ ra bên ngoài.
Kết hợp với lời cảnh báo và khí tướng tương hỗ của hai lá tinh phiên có xuất xứ từ một nhánh khác của Đạo môn tại Vân Sơn Quan, hắn dường như có thể chứng thực được một ít suy đoán.
“Xem ra, quả thật đúng như Kế mỗ dự liệu.
Kim Ô này kỳ thật cũng không phải ở tại đại địa và hải dương mà chúng ta đang ở.
Sau khi một ngày trôi qua, nếu nói một cách nghiêm túc, giờ phút này Kim Ô và Phù Tang thụ đang ở tại ‘Thiên ngoại’ theo nghĩa hẹp và ‘ở giữa thiên địa’ theo nghĩa rộng.
Hôm nay, chúng ta chỉ có thể mơ hồ nhìn từ xa, lại không cách nào chạm vào.
Phù Tang này vốn dĩ vẫn cắm rễ trên đại địa như trước, nên trước đó chúng ta có thể trông thấy khá rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, Kim Ô vừa đáp xuống, từ đó dắt theo Phù Tang thụ cùng rời xa thiên địa.”
Ứng Hoành thầm chấn động, bắt được một chi tiết mấu chốt, thế là mở miệng nói ngay.
“Hoàng hôn và mặt trời mọc là thời khắc nguy hiểm nhất?”
“Không sai! Vào thời khắc hoàng hôn và mặt trời mọc, Kim Ô đảm nhiệm chức trách của mặt trời.
Lúc nó rời khỏi thân cây mà bay lên, Phù Tang thụ sẽ tăng cường mối ràng buộc với đại địa, đồng thời cũng là thời khắc ‘linh của mặt trời’ sáng rực lên.
Khi ấy, gặp thế mạnh của thiên dương, thế gian khó chịu nổi.
Với ảnh hưởng này, khu vực của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành tử địa!”
Nói xong, Kế Duyên nhíu mày lần nữa, nhìn thoáng qua Ứng Hoành và Thanh Vưu rồi bỗng nhiên hạ giọng hỏi một câu.
“Hai vị Long quân! Mặt trời mọc đằng Đông, lặn đằng Tây chính là chân lý của thiên đạo.
Nếu Phù Tang thụ đã ở đây, vậy vị trí này chính là khu vực phía Đông.
Mà nếu đã vậy, thì chuyện mặt trời nhô cao là điều hiển nhiên rồi, thế còn chuyện mặt trời lặn thì sao nhỉ?”
“Ặc...” “Việc này...”
Câu hỏi này quả thật chính là một câu hỏi khó dành cho hai vị Long quân vẫn còn trong trạng thái chấn động.
Sau đó, lão Long nhận ra rằng, trong ba người thì kẻ có khả năng biết được đáp án rõ ràng nhất cũng chẳng phải ai xa lạ - chính là Kế Duyên, thế nên thuận miệng nói.
“Vẫn mong Kế tiên sinh giải thích điều nghi hoặc.”
Quả thật sau khi hỏi xong, Kế Duyên cũng tự suy tính đến vài loại khả năng, thế nên bèn nói ra một trường hợp có tỷ lệ cao nhất.
“Có lẽ là...!Vào thời khắc hoàng hôn, mặt trời sẽ lặn ở hướng Tây.
Sau đó, mặt trời tiếp tục di chuyển ở mặt sau của đại địa, tự vòng sang phía Đông - nơi có Phù Tang thụ.
Từ đó mới có chuyện Kim Ô cưỡi xe kéo mà trở về, đáp xuống Phù Tang thụ nghỉ ngơi...”
Kế Duyên càng nói, càng nhíu chặt lông mày hơn, vì tự nhận ra lời giải thích của mình quá mâu thuẫn.
Đồng thời, Thanh Vưu Long Quân bên cạnh cũng trực tiếp hỏi thẳng vào chi tiết khó hiểu trong câu nói của Kế Duyên.
“Nếu theo như Kế tiên sinh đã nói, thiên địa này rộng lớn dường nào, mà mặt trời di chuyển trên lưng đại địa, vậy làm sao có thể đi xuyên qua trong nháy mắt được.
Nó làm sao có thể hạ xuống thân cây Phù Tang vào khoảnh khắc hoàng hôn?”
Kế Duyên khẽ lắc đầu, lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng vậy, Thanh Long Quân nói rất đúng.
Làm sao có thể...”
Kế Duyên nói chưa hết câu, sau đó nhìn chiếc lông vũ trong tay rồi bỗng nhiên im bặt.
Hắn cảm giác tim mình đang đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
“Ừng ực...”
Kế Duyên nhẹ nhàng nuốt nước miếng.
‘Chẳng...!lẽ...!là...’
“Kế tiên sinh? Kế tiên sinh?”
“Kế tiên sinh, ngài bị sao vậy? Có gì không ổn à?”
Ứng Hoành và Thanh Vưu nhận ra Kế Duyên bỗng dưng im bặt khi ngắm nhìn chiếc lông vũ trong tay, mà khuôn mặt của hắn lại hiện ra trạng thái thất thần, thế là càng cảm thấy lo lắng hơn.
Kế Duyên hồi phục tinh thần trở lại, sau đó về phía Ứng Hoành và Thanh Vưu, tỏ vẻ khó hiểu ra mặt.
“Hai vị Long Quân, có lẽ chúng ta nên quay lại đây xem xét vào ngày mai...”
“Tại sao lại thế?”
Lão Long Ứng Hoành hỏi, nhưng tâm tư của Kế Duyên hơi loạn vào lúc này.
Hắn chỉ lắc đầu, nói.
“Ngày mai trông thấy, ắt sẽ tự hiểu!”
Vào đêm trước khi bình minh đến, Kế Duyên và hai vị Long quân tạm thời rút lui khỏi vị trí này.
Từ phương xa, cả ba chứng kiến cảnh tượng mặt trời mọc.
Sau khi chờ đợi cả ngày, đến lúc hoàng hôn, ba người mới quay trở lại vị trí cũ.
Lúc này đây, cảnh tượng trước mắt cũng đã chứng thực suy đoán của Kế Duyên, mà hai vị Long quân lại ngây dại một hồi lâu.
Trên Phù Tang thụ trong tầm mắt ở phương xa, Kim Ô vẫn đang rỉa lông.
Nhưng lần này, mặc dù vẫn không thể nhìn thấy Kim Ô được rõ ràng, nhưng nếu cố gắng trông kỹ, thì tựa hồ kích thước của nó nhỏ hơn ngày hôm qua một chút.
Như vậy, dường như đó cũng không phải là con thần điểu Kim Ô của ngày hôm qua.
Thanh Vưu không thể không vọt miệng hỏi.
“Trời có hai mặt trời ư?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook