Hơn nửa tháng sau, đứa trẻ trong bụng Giang Vãn Ninh cất tiếng khóc chào đời.

Giống như Văn Thiệu trông mong, là con gái.

“Đây mới là con thỏ xám đúng không?” Tôn Thanh Viễn tiến tới nhìn em họ của mình trước: “Còn đen hơn thằng nhóc nhà cháu nữa.”

Văn Thiệu liếc cậu một cái, nghiêm túc nói: “Đứa nào sinh ra đen hơn thì lớn lên trắng hơn.”

Tôn Thanh Viễn sửng sốt: “Vậy, vậy ạ?”

“Đúng vậy.” Văn Thiệu nói với giọng điệu chắc nịch, người trong phòng đều tin vào lời bịa chuyện mà anh thuận miệng nói ra.

Tên mụ của đứa trẻ là Tu Tu, là cái tên Giang Vãn Ninh thuận miệng đặt sau khi ra khỏi phòng sinh.

Lúc đó, khi Tu Tu ra đời, một chị gái y tá khá lớn tuổi ở bên cạnh nói một câu “Sinh khá nhanh, ù một cái là đã ra rồi.”

Lúc đó Giang Vãn Ninh nghe thấy vui vẻ, bèn dứt khoát gọi con bé là “Tu Tu” luôn.

Bây giờ rất nhiều đứa trẻ đều lấy nhũ danh liên quan đến trái cây và đồ ngọt, “Tu Tu” nghe có vẻ rất đặc biệt.

Nhưng chữ “Tu” vẫn chưa đủ chính thức, sau này, khi phụ huynh hai nhà tới, sợ bọn họ không chấp nhận được nên Văn Thiệu nói cho bọn họ biết là chữ “Tu” trong “tu thân dưỡng tính”.

Tôn Hoàn Nam và Giang Thành Quân đều thấy rất hài lòng, chỉ là Ninh Lăng cảm thấy cái tên này không giống con gái, có điều, nếu Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đã quyết định thì bà cũng không nhiều lời thêm nữa.

Ngày Tu Tu ra đời, vừa hay người anh họ thứ ba của cô bé về nước.

Tôn Sùng vừa xuống máy bay là chạy tới bệnh viện ngay, đi lại mệt mỏi, cậu còn mượn nhà tắm của bệnh viện tắm rửa rồi mới đi thăm em gái.

“Thím nhỏ, cháu còn tưởng ngày dự sinh là vào tuần sau cơ, có thể kịp nhìn Tu Tu đầu tiên đó.” Tôn Sùng ngồi bên nôi, nhìn em họ nho nhỏ trong nôi: “Khi nào nó có thể mở mắt vậy ạ?”

“Trong hai ngày này thôi.” Thời gian mở mắt của trẻ sơ sinh không giống nhau, Giang Vãn Ninh nhớ Khôi Khôi nhà Trần Thư Nhiễm mở mắt vào ngày thứ ba.

Tôn Thanh Viễn luôn nhớ đến giấc mơ thỏ xám của Giang Vãn Ninh, lại nhìn sang khuôn mặt xám xịt khi vừa sinh ra của con trai mình, bèn đặt nhũ danh là “Khôi Khôi” luôn.

“Xinh xắn thật.” Tôn Sùng nhìn chằm chằm vào Tu Tu.

Văn Thiệu nghe xong lời này thì bỗng ngẩng đầu nhìn cậu: “Cháu ở nước ngoài tới ngố người luôn rồi à?”

Dáng vẻ này có thể xem là xinh xắn à?

Dáng vẻ bây giờ của cô bé có dính dáng gì đến xinh xắn ư?

“Chậc, chú nhỏ à, chú không hiểu rồi, khi còn nhỏ chú khen con bé nhiều thì càng lớn nó sẽ càng xinh đẹp đó.”

Tôn Sùng trịnh trọng nhìn anh mà nói hươu nói vượn: “Lúc cháu ra đời, người lớn trong nhà đều nói chắc chắn cháu rất nghịch, chẳng phải sau này cháu càng ngày càng nghịch sao?”

“Ồ.” Văn Thiệu liếc xéo cậu: “Cháu còn độc thân.”

Tôn Sùng tức giận không để ý tới anh nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm em gái nhỏ của cậu: “Tu Tu của chúng ta thật là xinh xắn.”

Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tu Tu ơi, anh tư sắp tìm được bạn gái rồi đó…”

Mấy con người ngây thơ này, Giang Vãn Ninh thấy rất buồn cười.

“A Sùng, cháu trông em một lúc nhé, thím đi vệ sinh.” Giang Vãn Ninh được Văn Thiệu đỡ đi vệ sinh.

Không bao lâu sau, hai người trong nhà vệ sinh nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

“Chú nhỏ, Tu Tu mở mắt rồi!” Tôn Sùng cao giọng gọi.

Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu sửng sốt, sau đó tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài.

“Mở mắt?”

“Đúng vậy, anh tư vừa đến là Tiểu Tu Tu mở mắt ngay đúng không? Em thích anh tư đúng không?”

Tôn Sùng ghé mặt đến bên cạnh đứa trẻ, cười cực kỳ xán lạn.

Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu liếc nhìn nhau một cái, anh nói khẽ: “Không mê tín.”

“Nhưng mà Khôi Khôi ngoan lắm, thật đấy.” Giang Vãn Ninh cũng không muốn mê tín, nhưng mà trong chuyện này thì thà tin là có còn hơn.

Mấy ngày trước Tôn Thanh Viễn thề son sắt, rằng, khi Khôi Khôi vừa mở mắt thì nhất định sẽ không cho nhìn thấy mặt Tôn Sùng, vậy nên tính cách của thằng bé cũng giống y như Văn Thiệu vậy – điềm tĩnh, rất ít khi khóc, vô cùng ngoan ngoãn.

Cậu còn dặn đi dặn lại Giang Vãn Ninh, nói nhất định phải để Tiểu Tu Tu nhìn thấy Giang Vãn Ninh đầu tiên mới được. Bởi vì tính của Văn Thiệu quá nhàm chán, thích hợp với con trai hơn, con gái thì nên hoạt bát giống Giang Vãn Ninh.

“Không sao đâu, em đừng nghe A Viễn nói bậy.” Văn Thiệu đi qua nhìn, Tu Tu mở mắt không được bao lâu là lại ngủ mất.

“Mắt to không?” Giang Vãn Ninh cũng chưa nhìn thấy.

“To ạ, nhưng đẹp, căng tròn.” Tôn Sùng đã thấy em họ mở mắt nên rất hài lòng mà rời khỏi bệnh viện, chạy đến nhà Tôn Thanh Viễn thăm cháu trai của cậu.

Mấy ngày sau, Giang Vãn Ninh và Tu Tu về nhà.

Sau khi Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu thương lượng thì quyết định nuôi con hoàn toàn bằng sữa bột, cho nên gần như con đều do hai người là chị Nguyệt và dì giúp việc chăm sóc, bọn họ không tốn sức nhiều.

Bởi vì Văn Thiệu lắp đặt tường cách âm rất dày trong phòng ngủ nên vào ban đêm, ngay cả tiếng con gái khóc bọn họ cũng không nghe thấy.

Nhưng chị Nguyệt và dì giúp việc nói Tu Tu rất giỏi ầm ĩ, hai người họ đã hành nghề lâu năm như vậy rồi nhưng đây là đứa giỏi ầm ĩ nhất mà hai người từng gặp.

Giang Vãn Ninh nghe thấy lời này, đêm đó cô đã ngủ trễ hơn một chút, cô còn mở cửa chính ra, chỉ muốn nghe thử động tĩnh của con gái cô trong đêm.

Kết quả là, trước nửa đêm, cô và Văn Thiệu gần như không thể chợp mắt được, sau nửa đêm thì Văn Thiệu không thể nhịn được nữa nên phải đóng cửa lại.

Hôm sau, Văn Thiệu lập tức tăng lương cho chị Nguyệt và dì giúp việc.

Ngày thứ ba sau khi về nhà, tinh thần của Giang Vãn Ninh đã khôi phục lại rất nhiều.

Văn Thiệu gọi hai gia đình tới ăn cơm, thuận tiện mời mọi người cùng chứng kiến xem rốt cuộc bạn nhỏ Tu Tu mang họ gì.

Sau khi tề tựu đông đủ, mọi người vây quanh nôi, dựng tổng cộng bốn cái máy quay phim.

Văn Thiệu đã chuẩn bị hai tờ giấy có kích thước như nhau, anh đặt giấy lên người Tu Tu.

Mọi người đều ngừng thở, ai cũng sợ thở một hơi gấp thôi là sẽ làm nhiễu loạn kết quả.

Chẳng mấy chốc, Tu Tu vung tay lên, hai tờ giấy đều bay lên, gần như đồng loạt rơi xuống hết.

“Tính là cái nào đây?” Tốc độ quá nhanh, bọn họ không thấy rõ nữa.

“Thế này đi, cục cưng ơi, mẹ hỏi con nhé, con muốn theo họ mẹ thì con vung tay trái, con muốn theo họ bố thì vung tay phải lên.”

Trước mắt bao người, Tu Tu cùng vung vẫy hai tay hai chân.

“Cháu gái ngoan, vậy cháu có muốn theo họ của ông nội không?” Tôn Hoàn Nam hỏi cô bé.

Một giây sau, Tu Tu dẩu môi, khóc lớn tiếng.

Văn Thiệu nhanh chóng ôm bé vào lòng dỗ dành: “Không khóc, không khóc, không theo họ của ông nội.”

Tôn Hoàn Nam bị cô bé hù dọa, đi vòng tới trước mặt cô bé, vỗ vỗ cánh tay nhỏ của bé: “Được rồi, không theo họ của ông nội, họ Tôn không hay, bé ngoan của chúng ta không khóc nhé.”

“Chú, con bé dùng tay phải đánh chú.” Tôn Sùng nhắm camera trong tay về phía tay phải của Tu Tu: “Đúng không? Là tay phải đúng chứ?”

“Đúng, là tay phải.” Tảng đá trong lòng Giang Vãn Ninh rơi xuống: “Được rồi, theo họ Văn đi.”

Văn Thiệu giao Tu Tu cho chị Nguyệt và dì giúp việc, sau đó gọi mọi người đi ra ngoài ăn cơm trước.

Nhan Nghiên và Giang Vãn Trừng ở lại cuối cùng, cô ấy nhìn Tu Tu mà nhỏ giọng nói: “Anh rể thật là tốt.”

Giang Vãn Trừng nhìn cô ấy: “Vậy mà tốt à?”

Nhan Nghiên nhìn cậu cười, từ chối cho ý kiến.

“Sau này con sẽ theo họ của em.” Giang Vãn Trừng thuận miệng nói.

“Vậy chẳng phải con của hai chị em nhà anh đều không mang họ Giang à?”

Giang Vãn Trừng xùy một tiếng, chẳng hề để ý: “Vậy thì có sao? Nhà của anh cũng đâu có ngai vàng.”

Bố mẹ của cậu không phải là người quan tâm đến những thứ này, trước kia Giang Thành Quân còn luôn nhắc tới việc nên để Giang Vãn Ninh theo họ của Ninh Lăng mới phải, con gái họ Ninh nghe hay.



Thoáng cái Tu Tu đã tròn tuổi.

Cô bé đã sớm mất đi vẻ mặt đen đen hồng hồng lúc mới chào đời, trở nên trắng trẻo nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như gạo nếp.

Tu Tu cũng không hoàn toàn phụ lòng nhũ danh của cô bé, bất kể có làm gì thì cô bé cũng làm rất nhanh.

Lúc nhỏ uống sữa, cô bé uống vù một cái là cạn sạch.

Lớn hơn một chút thì biết bò, cô bé bò trên nệm ở nhà, vù một cái bò sang bên này, vù một cái bò sang bên kia.

Mấy ngày trước, dì giúp việc trong nhà ôm cô bé đứng bên tường, Văn Thiệu đứng pha sữa ở nơi cách cô bé hơn hai mét.

Tu Tu nhìn bố của cô bé pha sữa xong nhỏ một giọt thử nhiệt độ, bỗng dưng cô bé bước chân đi, vù một cái ôm lấy chân Văn Thiệu, lầu bầu: “Sữa, sữa…”

Lần đầu tiên cô bé tự đi cũng vù một cái là học được.

Hôm nay trên bữa tiệc thôi nôi chọn đồ vật dự đoán tương lai, người lớn vừa bày tất cả các món đồ xong, Tu Tu ngồi ở giữa đã không chút do dự mà thò người ra lấy bàn tính.

“Nhanh vậy à?” Giang Vãn Ninh quay video, tay cô không nhịn được mà run lên: “Người ta quay video chọn đồ vật dự đoán tương lai đều có thể quay rất lâu, sao mà nhà chúng ta…”

Cô không tin vào tà ma, bảo Văn Thiệu lấy bàn tính để ra xa một chút, muốn làm lại.

Ai biết được, trong lần thứ hai, Tu Tu vẫn xác định mục tiêu đó, đi về phía bàn tính, sau đó ôm lấy nó không buông.

“Con gái của anh không hề có chứng sợ lựa chọn đâu.”

Nhưng mà cô bé chọn bàn tính…

“Cháu gái ngoan, sau này trưởng thành rồi học làm ăn với ông nội được không?” Tôn Hoàn Nam vô cùng vui vẻ, khom người ôm Tu Tu lên.

Tu Tu ngây thơ nhìn Tôn Hoàn Nam, đưa tay nắm râu của ông.

Tôn Hoàn Nam mặc cho cô bé túm râu của mình, lại hỏi thêm lần nữa: “Học làm ăn với ông nội, cháu nói xem có được hay không?”

Tu Tu chớp đôi mắt to nhìn ông, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ông nội, tiền, tiền…”

“Được, được, tiền, ông nội nhiều tiền lắm.” Cả buổi tối Tôn Hoàn Nam đều ôm Tu Tu không chịu buông tay, trước khi về, ông nhất định phải ngoéo tay với Tu Tu, bảo cô bé cuối tuần này về nhà cũ thăm mình.

“Nào, ngoéo tay với ông nội.” Tôn Hoàn Nam đưa ngón út ra với cô bé.

Tu Tu không biết ý nghĩa sau hành động này của ông, chỉ toét miệng cười ngây ngô.

Văn Thiệu ở bên cạnh cũng hơi bất đắc dĩ: “Bố, ngoéo tay gì với nó chứ.”

Tôn Hoàn Nam không để ý tới anh, vẫn cố chấp giơ ngón út ra.

Văn Thiệu thẳng thừng móc ngón út của mình vào, khá là bó tay mà nhìn ông cụ trẻ con kia: “Được rồi, con ngoéo thay nó, cuối tuần về thăm ông nội, Tu Tu biết rồi.”

“Biến, ai ngoéo tay với con chứ.” Tôn Hoàn Nam ghét bỏ đẩy tay anh ra.

Một giây sau đó, Tu Tu bắt chước bố cô bé, đưa tay qua.

Nhưng cô bé còn nhỏ, vẫn không biết ngoéo tay. Đôi mắt to ngắm nghía ngón út của Tôn Hoàn Nam một hồi lâu, cuối cùng cô bé đưa tay phải ra, nắm lấy đầu ngón tay của Tôn Hoàn Nam.

“Tu Tu của chúng ta thật là thông minh, thông minh hơn bố con lúc nhỏ nhiều.”

Tôn Hoàn Nam hài lòng đi theo tài xế, dường như bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Ông cụ thích cháu gái, Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh không có việc gì thì sẽ đưa Tu Tu về chơi.

Trong hai ngày cuối tuần, một ngày cho Tôn Hoàn Nam, một ngày đưa đến nhà họ Giang.

Thỉnh thoảng Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh muốn có thế giới của hai người, buổi tối thứ sáu sẽ đưa con bé và dì giúp việc đến nhà họ Tôn, tối thứ bảy Tôn Hoàn Nam sẽ cho người đưa Tu Tu đến nhà họ Giang.

May mà Tu Tu không ầm ĩ đòi bố mẹ, bất kể là ai trong nhà chăm bẵm, chơi đùa với cô bé thì con bé đều sẽ rất vui vẻ, điểm này khiến người khác bớt lo khá nhiều.

Buổi tối, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu hẹn hò xong thì về nhà họ Tôn ăn cơm.

Sau khi bọn họ vào nhà thì chỉ nghe thấy tiếng nói đùa ở bên trong, đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Trần Thư Nhiễm và Tôn Thanh Viễn cũng đưa con về đây, Tôn Thanh Châu và bạn gái minh tinh của cậu cũng ở đây.

“Khôi Khôi, đến đây, mẹ nuôi ôm cái nào.” Giang Vãn Ninh vươn tay về phía Khôi Khôi.

Theo lý thuyết, Khôi Khôi phải gọi cô là “bà thím”, nhưng cô cảm thấy cách xưng hô này nghe già quá, vẫn muốn để đứa trẻ gọi cô là “mẹ nuôi” theo ý Trần Thư Nhiễm. Hai người họ đã ước hẹn từ lâu, sau này có con thì con mình phải gọi đối phương là “mẹ nuôi”.

“Khôi Khôi ngoan quá đi mất, đi nào, ôm ông chú của con một cái đi.”

Tôn Thanh Viễn kiên trì để Khôi Khôi gọi Văn Thiệu là ông chú, cậu nói vai vế nào ra vai vế nấy.

Mẹ nuôi của con chính là bà thím của con gì cơ chứ, mấy cái vai vế hỗn loạn này ấy à, đợi con cái trưởng thành thì sẽ từ từ hiểu được thôi.

“Này, ma vương hại đời nhà tớ đâu rồi?” Bây giờ Giang Vãn Ninh mới nhận ra, Tu Tu không ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem sách tranh giống Khôi Khôi.

“Dính lấy A Sùng rồi.”

Không biết có phải vì lần đầu mở mắt trong đời đã nhìn thấy Tôn Sùng hay không, mà cô bé con và Tôn Sùng có quan hệ vô cùng tốt.

Khi cô bé còn nói chuyện chưa sõi thì đã cười nheo mắt chỉ vào Tôn Sùng gọi “bố”.

Mặc dù xưng hô này rất kỳ cục, nhưng Tôn Sùng rất thích cảm giác được em gái thiên vị, mỗi lần, bất kể ở nhà hay ở bên ngoài, cậu đều đáp lại rất lớn tiếng.

Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu tìm ở tầng một một vòng, cuối cùng tìm được hai người bên ổ chó.

Tôn Sùng nằm trên thảm chơi điện thoại, chú chó nằm bên cạnh Tôn Sùng chơi đùa với sợi dây rút áo hoodie của cậu.

Mà giờ phút này, Tu Tu đang cong người nằm trong ổ chó, không nói đến chuyện đang làm “tu hú chiếm tổ chim khách”, mà cô bé còn chơi với cái đuôi chó nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương