Na Anh kí hợp đồng thành công với Dương Giao Long, xong việc còn được đối phương ngỏ ý mời cơm.

Đó là đối tác lớn, cô không thể từ chối.
Khi hai người đứng ở trước cửa nhà hàng, Dương Giao Long thấy cô nhìn chằm chằm phía bên kia đường nên cũng tò mò nhìn theo.

Đó là tiệm trà sữa, có Ngô Ngạn Thần đang bên cạnh Hoa Bạch Dương.
- Tôi mua trà sữa vị thạch đào cho cô nhé!
Cô ngạc nhiên nhìn sang anh ta, Dương Giao Long cong môi cười.
- Chẳng phải hồi đại học rất thường xuyên uống trà sữa sao? 10 lần mua, cỡ 7 lần vị thạch đào!
- Sao anh biết? Anh quen tôi trước đây? Sao tôi không nhớ anh?
Dương Giao Long nheo mắt nhìn một nam một nữ bên kia đường, không trả lời ngay mà lại hỏi cô.
- Tôi hút thuốc được không?
Nhận được cái gật đầu đồng ý, người đàn ông ung dung lấy bật lửa châm thuốc.

Một làn khỏi phả ra, Dương Giao Long miệng nói nhưng ánh mắt nhìn xa xăm.
- Bố của con cô đang bên người phụ nữ khác kìa.

Mà cô cũng đừng buồn, chẳng phải cô có tôi đây sao?
Na Anh chăm chú quan sát, Dương Giao Long thế mà biết cả sở thích và chuyện riêng tư của cô.
Dương tổng đừng đùa nữa.
- Ai đùa cô chứ.


Nào, chúng ra sang đó mua trà sữa.
Dương Giao Long hồn nhiên cầm tay cô kéo đi, cô lại đứng lì một chỗ.

Anh ta cười và dập thuốc ném vào thùng rác.
- Tôi là chủ tiệm trà sữa ở cổng trường đại học trước kia.
- Chủ? Ở tuổi trẻ như vậy?
- À thì bố mẹ mở cho tôi, chơi chơi thử sức kinh doanh trong lúc đợi đi du học.
- Lại còn chơi chơi? Dương tổng, tôi biết anh giàu rồi, nhưng đúng là người giàu luôn có lối đi riêng, mà nghèo như tôi khó tưởng tượng nổi.
Dương Giao Long bật cười bởi cô chỉ cảm thán mà không gặng hỏi.
- Ngày ấy tôi thích cô, chẳng qua khi đó cô dính Ngô Ngạn Thần như sam.

Vậy mà tên ngốc kia đến giờ vẫn chưa kết hôn với cô.

Thời của tôi tới rồi.
Na Anh không bất ngờ lắm, cô đang bận tâm Ngô Ngạn Thần.

Hóa ra là vì Hoa Bạch Dương.

Cô yêu anh, thấy anh hay mua trà sữa thạch đào, dù bản thân không thích vị đào, cũng dị ứng đạm bò nhưng vẫn cố chấp uống theo bạn trai.

Nhưng không phải anh đơn thuần thích món đồ uống này, mà anh uống theo Hoa Bạch Dương.

Cô từng thấy lạ, bạn trai cô không ưa ngọt, sao vẫn thường xuyên uống trà sữa.

Là vì luôn nhớ Hoa Bạch Dương, còn cô tưởng anh ưng ý duy nhất vị thạch đào.

Thế là cô cũng cứ mua mãi, cứ mua hoài chỉ để anh vui.

Và cô uống xong lúc nào cũng nôn nao khó chịu.
Nghĩ thì thấy bản thân dại thật.

Càng biết nhiều, Tạ Na Anh càng thêm hối hận.
Nhận ra cô lạnh nhạt và không chú ý tới mình, Dương Giao Long khua tay trước mặt cô nhấn mạnh.

- Tôi vừa thổ lộ tình cảm với cô đấy.
Cô hơi giật mình, rồi hờ hững đáp.
- Cảm ơn tình cảm của Dương tổng.

-
- Thế thôi à?
- Bộ anh muốn tôi phải thế nào?
- Này, cô làm tôi nghi ngờ phong độ của bản thân bị xuống dốc quá.

Tôi chưa bị phụ nữ phủ bao giờ đâu, trăm trận trăm thắng.
- Giờ có người phủ anh rồi đấy.
Dương Giao Long nhớ lại mấy năm trước có cô gái ngày nào cũng vào tiệm trà sữa của mình, nét đẹp trong sáng, nụ cười tỏa nắng.

Ở đại học thì girl xinh không thiếu, nhưng cậu ấm nhà họ Dương lại ấn tượng với cô gái luôn nhận đồ từ nhân viên bằng hai tay và cảm ơn rất lịch sự.

Tiểu tiết tưởng rất đỗi bình thường lại làm Dương Giao Long thiện cảm.

Bởi hồi thành niên, Giao Long toàn chơi với hội richkid.

Mà nhóm đó rất chảnh và kiêu.

Có lần cô chuyển khoản, Dương Giao Long đã hóng hớt xem thông tin thì biết tên cô là Tạ Na Anh.

Cho tới đợt vừa rồi tìm công ty để hợp tác, vừa nghe tên cô liền cho người đi tìm hiểu.

Thực ra Dương thị chỉ làm ăn với công ty lớn và tầm cỡ, chỉ vì Tạ Na Anh mà xuống nước kí hợp đồng với công ty quy mô nhỏ của cô.
Na Anh bỏ mặc Dương Giao Long càm ràm ở cửa, rồi cất bước hướng vào trong nhà hàng.

Đúng lúc này Ngô Ngạn Thần cũng phát hiện ra hai người, chỉ thấy Na Anh đi rồi, người đàn ông ở lại thì nhếch môi cười với anh.

Nụ cười ấy khiến anh có cảm giác khó chịu và khó hiểu.
Dương Giao Long gọi lớn, không khách sáo "cô Tạ" nữa.

- Na Anh, lát cùng đi trà sữa chill chill đi.
Rồi vô tư đuổi theo, tay còn dứt khoát đặt lên vai cô như thể thân lắm.
Cô nhăn nhó gỡ tay đối tác ra, rồi hắng giọng nhắc nhở.
Dương tổng, xin giữ thể diện.

Với cả tôi ghét trà sữa, giờ tôi chỉ uống trà nguyên chất thôi.
Dương Giao Long đi lên và chặn cô lại.

Hai người đứng đối diện nhau giữa sảnh vào nhà hàng, hành động thân mật cố tình chọc tức ai kia.

Nâng cằm cô lên, Dương Giao Long nhìn sâu vào đôi mắt đen có hàng mi dài và nói.
- Phụ nữ càng trưởng thành tôi càng thích.

Chút chát, chút đắng nhưng thơm, hậu vị ngọt dịu.

Tôi theo đuổi chính đáng mà.

Một người chưa vợ, người còn lại chưa chồng.

Nên tôi không ngại cạnh tranh với tên họ Ngô kia đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương