Lam
-
Chương 2: Tu Luyện Giả
- Thiếu gia, hôm nay thiếu gia còn chưa đọc sách.
- Minh bá bá, ta không đọc nữa đâu, chán chết. Ta đi chơi đây.
Tiểu Du chạy vọt ra cửa, nháy mắt đã mất hút. Lê Minh cười khổ đành đi tới thư phòng tìm lão gia. Trong phủ, thiếu gia cũng chỉ sợ mỗi một mình Lý Vân Nhiên.
- Lão gia, thiếu gia lại trốn học đi chơi rồi.
Lý Vân Nhiên vẫn đang cặm cụi viết sách. Chữ ông rất đẹp. Kể từ khi làm Thị Lang, ông đã luôn ghi chép lại những vụ án mình từng gặp. Hiện tại đã nghỉ hưu, ông rảnh rỗi liền tập trung những ghi chép này lại, kèm vào đó là các bình luận của bản thân về từng chi tiết một, một số điều cần rút kinh nghiệm. Quyển sách này sau sẽ để lại cho Tiểu Du, có thể giúp nó có được rất nhiều trải nghiệm.
- Không sao, Du Nhi mới năm tuổi. Ta cũng không nên ép nó học quá nhiều.
Chần chừ một lát, lão quản gia nói:
- Lão gia, thiếu gia nói muốn trở thành một tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên khựng lại, ông ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi:
- Du Nhi sao lại nói vậy?
- Là do trong sách sử có một đoạn nhắc đến các Vĩnh Hằng Thần Tướng. Thiếu gia có hỏi ta Thần Tướng là ai, ta trả lời đó là các tu luyện giả. Sau đó thiếu gia liền muốn làm một tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên đứng dậy, lục tìm trong giá sách. Tuy rằng phủ đệ của vị cựu Thị Lang này cũng không lớn so với các vị khác trong triều, nhưng riêng thư phòng thì đặc biệt lớn với số lượng sách rất đồ sộ. Từ lịch sử, địa lý đến các loại sách ghi chép các tác phẩm hay, mẹo vặt trong dân gian ông đều có. Đây là tâm huyết cả đời của ông.
Lý Vân Nhiên phải mất một thời gian dài mới tìm thấy thứ cần tìm, là một quyển sách nhỏ có tên: Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở. Mặc dù đã rất lâu không đụng tới nhưng nó vẫn rất sạch sẽ, không dính một chút bụi. Trên bìa sách còn lưu chuyển ánh sáng lam rất đẹp mắt.
Lão quản gia nhìn thấy ánh sáng phát ra từ quyển sách thì thất kinh:
- Lão gia, ngài sao lại có quyển sách này.
Lý Vân Nhiên nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Lê Minh, nhẹ giọng nói:
- Lão Minh, ngươi nói quyển sách này, tại sao ta lại không thể có?
Lão hơi chột dạ, ấp úng nói:
- Quyển sách này dường như là đồ vật của hoàng thất.
- Hiểu biết của ngươi cũng thật nhiều. - Lý Vân Nhiên nhìn xuống quyển sách, từ tốn nói - Năm đó có quen một vị bằng hữu, là hắn cho ta. Ngươi đã nghe qua Thiên Lam Thư Viện bao giờ chưa?
Lê Minh gật đầu, đáp:
- Tiểu nhân đã từng nghe. Nghe đồn nơi này chuyên đào tạo các tu luyện giả.
- Đúng vậy, quyển sách này là một trong những bảo vật trấn phái của Thiên Lam Thư Viện. Nội dung của nó đã được sao chép ra rất nhiều bản để nhiều người có thể học tập, nhưng những quyển sách sử dụng giấy kết tinh lam năng thì chỉ có một bộ. - Lý Vân Nhiên vuốt ve cuốn sách. Nó dường như cảm nhận được, tỏa ánh sáng dịu nhẹ màu lam khắp căn phòng. - Tổng cộng có bốn quyển, nhưng đã thất lạc mất hai quyển thứ hai và thứ ba. Đây là quyển thứ nhất. Nghe nói nếu như có thể tập hợp cả bốn quyển sẽ phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa. Tuy nhiên chưa từng có ai làm được việc đó, trừ người viết ra bộ sách này.
Chậm rãi mở ra từng trang sách lưu chuyển ánh sáng, từng chữ trong quyển sách này Lý Vân Nhiên đã thuộc nằm lòng từ rất lâu. Thậm chí cho tới bây giờ, ông không cần xem cũng có thể đọc lại rõ ràng từng từ một. Năm đó, Lý Vân Nhiên mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Chàng thiếu niên hào hoa phong nhã đã bỏ ra suốt năm ngày năm đêm để nghiên cứu và đắn đo. Cuối cùng, hắn quyết định dẹp bỏ ước mơ tu luyện của mình sang một bên, tiếp tục con đường chữ nghĩa. Lý do rất đơn giản, bởi vì Lý Vân Nhiên sợ chết.
- Lam Thế Giới là thế giới của Lam. Lam là vị thần duy nhất và mạnh nhất. - Ông bắt đầu đọc, ngón tay già nua lướt nhẹ trên trang giấy. - Chưa một ai từng nhìn thấy Lam, không biết Lam là nam hay nữ, là Nhân Tộc hay Yêu Tộc, chỉ biết rằng tất cả mọi người, mọi vật đều tôn thờ Lam. Bời vì, Lam ban cho chúng ta sự sống, Lam ban cho chúng ta đất đai, Lam bạn cho chúng ta thức ăn, nước uống và quan trọng nhất, Lam ban cho chúng ta Lam Năng. Lam Năng là một loại vật chất kì dị, tồn tại trong không gian quanh ta. Tất cả các loài bất kể Nhân Tộc hay Yêu Tộc muốn có sức mạnh, vậy cách duy nhất là hấp thu Lam Năng. Lam Năng tràn ngập cơ thể, chuyển hóa thành Tâm. Tâm Lam bùng cháy, hóa hình Đại Thụ. Đại Thụ ra hoa, hóa thân thành Thần!
- Thần, là đỉnh cao của sức mạnh!
- Thần, là không gì không làm được!
- Thần, là vẫy tay hái sao bắt trăng, di sơn đảo hải!
- Thần, là chúng sinh phải quỳ bái!
- Thần, là vô địch!
Lý Vân Nhiên dừng lại, thở hổn hển. Đã rất nhiều năm, nhưng mỗi đọc lại những dòng chữ này, nhiệt huyết năm đó lại sôi trào, dòng máu lại một lần nữa nóng lên, cháy bỏng. Lão quản gia thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cúi đầu lắng nghe. Tuy rằng thông tin về tu luyện giả không phải tuyệt mật, nhưng cũng phải là người có chút thân phận mới có thể biết. Lý Vân Nhiên được trao cho quyển sách này, người bằng hữu năm đó thật không tầm thường. Phải mất nửa nén hương ông mới bình tĩnh lại, tiếp tục đọc:
- Tuy nhiên, không có gì là miễn phí. Để có được sức mạnh, phải trả giá. Những người tiếp nhận Lam Năng vào cơ thể để tu luyện được gọi chung là các tu luyện giả. Các tu luyện giả được phân biệt sức mạnh bằng các Lam Hoàn, mỗi Lam Hoàn đại diện cho một tầng. Thấp nhất là Nhất Lam, cao nhất là Cửu Lam.
- Tu luyện giả, theo như ta biết, tỷ lệ tử vong lên tới bảy thành. Duy chỉ có ba thành là may mắn sống sót. Đấy còn là cửa ải đầu tiên khi mới bước chân vào tu luyện. Càng lên cao, tỉ lệ tử vong càng lớn. Tuy nhiên, vẫn có cách làm giảm tỷ lệ tử vong, đó là sử dụng một loại vũ khí thay cơ thể tiếp nhận Lam Năng tẩy lễ. Tỷ lệ tử vong có thể giảm xuống còn ba thành.
- Ta là Cửu Lam, Tư Đồ Dạ. Các ngươi trước khi tu luyện, phải suy nghĩ thật cẩn thận. Nhớ kỹ lời ta, tu luyện giả là phải có dũng khí thấy chết không sờn, bằng không hãy từ bỏ. Nhớ lấy! Nhớ lấy!
Lý Vân Nhiên thở dài đóng sách lại. Năm đó ông cũng đã phân vân rất lâu. Cuối cùng, vị bằng hữu kia thấy ông không dám đối mặt, đã thất vọng rời đi. Từ đó đến nay cũng không còn liên lạc, có lẽ vị bằng hữu đó đã kỳ vọng ở ông quá nhiều.
- Con muốn trở thành tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên giật mình nhìn qua, đã thấy bóng dáng tiểu tử Lý Du lấp ló ở cửa. Nó ưỡn ngực đi vào, đứng trước mặt ông dõng dạc nói:
- Gia gia, con muốn trở thành một tu luyện giả, tu luyện giả mạnh nhất.
Lý Vân Nhiên trầm ngâm không đáp. Lão quản gia lại hỏi:
- Thiếu gia, vết bầm trên mắt …
- Không phải vết bầm do bị đánh, đó là ta bất cẩn bị ngã.
Lê Minh bụm miệng cười, ngay cả Lý Vân Nhiên cũng bật cười. Không khí nghiêm trọng bỗng chốc thoải mái hơn hẳn. Tiểu Du tức tối nói:
- Gia gia, người phải tin con. Con đang chơi với Cẩu Tử thì bị ngã…
- Ta biết, ta biết, là bị ngã. - Lý Vân Nhiên nín cười, nghiêm túc trở lại. - Du Nhi, tại sao con lại muốn trở thành một tu luyện giả?
Tiểu Du gãi đầu gãi tai, giọng non nớt trả lời:
- Tu luyện giả rất tốt, có thể đánh lại mấy tên kia. Tu luyện giả còn rất ngầu nữa. Cẩu Tử có cho con xem bức tranh gia truyền nhà hắn, vẽ hai tu luyện giả đang chiến đấu trên trời. Con cũng muốn trở thành một người mạnh như vậy.
- Con có thể sẽ chết.
- Con không sợ!
Lê Minh nhìn ra ngoài cửa, bỗng nói:
- Lão gia, hình như chúng ta có khách.
Lý Vân Nhiên gật đầu, ra hiệu cho lão ra đón khách. Ông ngồi xuống mặt đối mặt với Lý Du, trầm giọng nói:
- Du Nhi, con có biết chết là gì không?
- Con biết, nhưng chúng ta sẽ hóa thành những vì sao. - Lý Du hồn nhiên trả lời - Minh bá bá nói với con như vậy.
- Chết là đi một nơi rất xa, không thể quay lại được nữa. Tất cả những người con quen biết, như ta, như Minh bá bá của con, như Cẩu Tử đều không bao giờ có thể gặp lại con nữa. - Lý Vân Nhiên đột nhiên nhớ lại đứa con đoản mệnh của mình, buồn bã nói - Chết, chính là hết.
Tiểu Du ngẩn người, cái hiểu cái không gật đầu. Tuổi nó còn quá nhỏ, chưa từng tận mắt thấy người chết nên vẫn chưa thể hiểu được lời Lý Vân Nhiên nói. Cái chết gần nhất nó thấy là nhờ Cẩu Tử. Cách đây vài hôm Cẩu Tử dẫn nó đi bắt một con thỏ, giết lấy thịt rồi nướng ăn. Nó chỉ thấy hơi sởn gai ốc một chút, nhưng thịt thỏ nướng thật quá ngon đi.
- Được rồi, con đi chơi đi. Ta cần tiếp khách một lát.
Tiểu Du gật đầu thật mạnh, vừa chạy đi vừa nói:
- Gia gia, dù gia gia có nói gì, con vẫn muốn trở thành một tu luyện giả!
- Minh bá bá, ta không đọc nữa đâu, chán chết. Ta đi chơi đây.
Tiểu Du chạy vọt ra cửa, nháy mắt đã mất hút. Lê Minh cười khổ đành đi tới thư phòng tìm lão gia. Trong phủ, thiếu gia cũng chỉ sợ mỗi một mình Lý Vân Nhiên.
- Lão gia, thiếu gia lại trốn học đi chơi rồi.
Lý Vân Nhiên vẫn đang cặm cụi viết sách. Chữ ông rất đẹp. Kể từ khi làm Thị Lang, ông đã luôn ghi chép lại những vụ án mình từng gặp. Hiện tại đã nghỉ hưu, ông rảnh rỗi liền tập trung những ghi chép này lại, kèm vào đó là các bình luận của bản thân về từng chi tiết một, một số điều cần rút kinh nghiệm. Quyển sách này sau sẽ để lại cho Tiểu Du, có thể giúp nó có được rất nhiều trải nghiệm.
- Không sao, Du Nhi mới năm tuổi. Ta cũng không nên ép nó học quá nhiều.
Chần chừ một lát, lão quản gia nói:
- Lão gia, thiếu gia nói muốn trở thành một tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên khựng lại, ông ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi:
- Du Nhi sao lại nói vậy?
- Là do trong sách sử có một đoạn nhắc đến các Vĩnh Hằng Thần Tướng. Thiếu gia có hỏi ta Thần Tướng là ai, ta trả lời đó là các tu luyện giả. Sau đó thiếu gia liền muốn làm một tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên đứng dậy, lục tìm trong giá sách. Tuy rằng phủ đệ của vị cựu Thị Lang này cũng không lớn so với các vị khác trong triều, nhưng riêng thư phòng thì đặc biệt lớn với số lượng sách rất đồ sộ. Từ lịch sử, địa lý đến các loại sách ghi chép các tác phẩm hay, mẹo vặt trong dân gian ông đều có. Đây là tâm huyết cả đời của ông.
Lý Vân Nhiên phải mất một thời gian dài mới tìm thấy thứ cần tìm, là một quyển sách nhỏ có tên: Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở. Mặc dù đã rất lâu không đụng tới nhưng nó vẫn rất sạch sẽ, không dính một chút bụi. Trên bìa sách còn lưu chuyển ánh sáng lam rất đẹp mắt.
Lão quản gia nhìn thấy ánh sáng phát ra từ quyển sách thì thất kinh:
- Lão gia, ngài sao lại có quyển sách này.
Lý Vân Nhiên nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Lê Minh, nhẹ giọng nói:
- Lão Minh, ngươi nói quyển sách này, tại sao ta lại không thể có?
Lão hơi chột dạ, ấp úng nói:
- Quyển sách này dường như là đồ vật của hoàng thất.
- Hiểu biết của ngươi cũng thật nhiều. - Lý Vân Nhiên nhìn xuống quyển sách, từ tốn nói - Năm đó có quen một vị bằng hữu, là hắn cho ta. Ngươi đã nghe qua Thiên Lam Thư Viện bao giờ chưa?
Lê Minh gật đầu, đáp:
- Tiểu nhân đã từng nghe. Nghe đồn nơi này chuyên đào tạo các tu luyện giả.
- Đúng vậy, quyển sách này là một trong những bảo vật trấn phái của Thiên Lam Thư Viện. Nội dung của nó đã được sao chép ra rất nhiều bản để nhiều người có thể học tập, nhưng những quyển sách sử dụng giấy kết tinh lam năng thì chỉ có một bộ. - Lý Vân Nhiên vuốt ve cuốn sách. Nó dường như cảm nhận được, tỏa ánh sáng dịu nhẹ màu lam khắp căn phòng. - Tổng cộng có bốn quyển, nhưng đã thất lạc mất hai quyển thứ hai và thứ ba. Đây là quyển thứ nhất. Nghe nói nếu như có thể tập hợp cả bốn quyển sẽ phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa. Tuy nhiên chưa từng có ai làm được việc đó, trừ người viết ra bộ sách này.
Chậm rãi mở ra từng trang sách lưu chuyển ánh sáng, từng chữ trong quyển sách này Lý Vân Nhiên đã thuộc nằm lòng từ rất lâu. Thậm chí cho tới bây giờ, ông không cần xem cũng có thể đọc lại rõ ràng từng từ một. Năm đó, Lý Vân Nhiên mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Chàng thiếu niên hào hoa phong nhã đã bỏ ra suốt năm ngày năm đêm để nghiên cứu và đắn đo. Cuối cùng, hắn quyết định dẹp bỏ ước mơ tu luyện của mình sang một bên, tiếp tục con đường chữ nghĩa. Lý do rất đơn giản, bởi vì Lý Vân Nhiên sợ chết.
- Lam Thế Giới là thế giới của Lam. Lam là vị thần duy nhất và mạnh nhất. - Ông bắt đầu đọc, ngón tay già nua lướt nhẹ trên trang giấy. - Chưa một ai từng nhìn thấy Lam, không biết Lam là nam hay nữ, là Nhân Tộc hay Yêu Tộc, chỉ biết rằng tất cả mọi người, mọi vật đều tôn thờ Lam. Bời vì, Lam ban cho chúng ta sự sống, Lam ban cho chúng ta đất đai, Lam bạn cho chúng ta thức ăn, nước uống và quan trọng nhất, Lam ban cho chúng ta Lam Năng. Lam Năng là một loại vật chất kì dị, tồn tại trong không gian quanh ta. Tất cả các loài bất kể Nhân Tộc hay Yêu Tộc muốn có sức mạnh, vậy cách duy nhất là hấp thu Lam Năng. Lam Năng tràn ngập cơ thể, chuyển hóa thành Tâm. Tâm Lam bùng cháy, hóa hình Đại Thụ. Đại Thụ ra hoa, hóa thân thành Thần!
- Thần, là đỉnh cao của sức mạnh!
- Thần, là không gì không làm được!
- Thần, là vẫy tay hái sao bắt trăng, di sơn đảo hải!
- Thần, là chúng sinh phải quỳ bái!
- Thần, là vô địch!
Lý Vân Nhiên dừng lại, thở hổn hển. Đã rất nhiều năm, nhưng mỗi đọc lại những dòng chữ này, nhiệt huyết năm đó lại sôi trào, dòng máu lại một lần nữa nóng lên, cháy bỏng. Lão quản gia thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cúi đầu lắng nghe. Tuy rằng thông tin về tu luyện giả không phải tuyệt mật, nhưng cũng phải là người có chút thân phận mới có thể biết. Lý Vân Nhiên được trao cho quyển sách này, người bằng hữu năm đó thật không tầm thường. Phải mất nửa nén hương ông mới bình tĩnh lại, tiếp tục đọc:
- Tuy nhiên, không có gì là miễn phí. Để có được sức mạnh, phải trả giá. Những người tiếp nhận Lam Năng vào cơ thể để tu luyện được gọi chung là các tu luyện giả. Các tu luyện giả được phân biệt sức mạnh bằng các Lam Hoàn, mỗi Lam Hoàn đại diện cho một tầng. Thấp nhất là Nhất Lam, cao nhất là Cửu Lam.
- Tu luyện giả, theo như ta biết, tỷ lệ tử vong lên tới bảy thành. Duy chỉ có ba thành là may mắn sống sót. Đấy còn là cửa ải đầu tiên khi mới bước chân vào tu luyện. Càng lên cao, tỉ lệ tử vong càng lớn. Tuy nhiên, vẫn có cách làm giảm tỷ lệ tử vong, đó là sử dụng một loại vũ khí thay cơ thể tiếp nhận Lam Năng tẩy lễ. Tỷ lệ tử vong có thể giảm xuống còn ba thành.
- Ta là Cửu Lam, Tư Đồ Dạ. Các ngươi trước khi tu luyện, phải suy nghĩ thật cẩn thận. Nhớ kỹ lời ta, tu luyện giả là phải có dũng khí thấy chết không sờn, bằng không hãy từ bỏ. Nhớ lấy! Nhớ lấy!
Lý Vân Nhiên thở dài đóng sách lại. Năm đó ông cũng đã phân vân rất lâu. Cuối cùng, vị bằng hữu kia thấy ông không dám đối mặt, đã thất vọng rời đi. Từ đó đến nay cũng không còn liên lạc, có lẽ vị bằng hữu đó đã kỳ vọng ở ông quá nhiều.
- Con muốn trở thành tu luyện giả.
Lý Vân Nhiên giật mình nhìn qua, đã thấy bóng dáng tiểu tử Lý Du lấp ló ở cửa. Nó ưỡn ngực đi vào, đứng trước mặt ông dõng dạc nói:
- Gia gia, con muốn trở thành một tu luyện giả, tu luyện giả mạnh nhất.
Lý Vân Nhiên trầm ngâm không đáp. Lão quản gia lại hỏi:
- Thiếu gia, vết bầm trên mắt …
- Không phải vết bầm do bị đánh, đó là ta bất cẩn bị ngã.
Lê Minh bụm miệng cười, ngay cả Lý Vân Nhiên cũng bật cười. Không khí nghiêm trọng bỗng chốc thoải mái hơn hẳn. Tiểu Du tức tối nói:
- Gia gia, người phải tin con. Con đang chơi với Cẩu Tử thì bị ngã…
- Ta biết, ta biết, là bị ngã. - Lý Vân Nhiên nín cười, nghiêm túc trở lại. - Du Nhi, tại sao con lại muốn trở thành một tu luyện giả?
Tiểu Du gãi đầu gãi tai, giọng non nớt trả lời:
- Tu luyện giả rất tốt, có thể đánh lại mấy tên kia. Tu luyện giả còn rất ngầu nữa. Cẩu Tử có cho con xem bức tranh gia truyền nhà hắn, vẽ hai tu luyện giả đang chiến đấu trên trời. Con cũng muốn trở thành một người mạnh như vậy.
- Con có thể sẽ chết.
- Con không sợ!
Lê Minh nhìn ra ngoài cửa, bỗng nói:
- Lão gia, hình như chúng ta có khách.
Lý Vân Nhiên gật đầu, ra hiệu cho lão ra đón khách. Ông ngồi xuống mặt đối mặt với Lý Du, trầm giọng nói:
- Du Nhi, con có biết chết là gì không?
- Con biết, nhưng chúng ta sẽ hóa thành những vì sao. - Lý Du hồn nhiên trả lời - Minh bá bá nói với con như vậy.
- Chết là đi một nơi rất xa, không thể quay lại được nữa. Tất cả những người con quen biết, như ta, như Minh bá bá của con, như Cẩu Tử đều không bao giờ có thể gặp lại con nữa. - Lý Vân Nhiên đột nhiên nhớ lại đứa con đoản mệnh của mình, buồn bã nói - Chết, chính là hết.
Tiểu Du ngẩn người, cái hiểu cái không gật đầu. Tuổi nó còn quá nhỏ, chưa từng tận mắt thấy người chết nên vẫn chưa thể hiểu được lời Lý Vân Nhiên nói. Cái chết gần nhất nó thấy là nhờ Cẩu Tử. Cách đây vài hôm Cẩu Tử dẫn nó đi bắt một con thỏ, giết lấy thịt rồi nướng ăn. Nó chỉ thấy hơi sởn gai ốc một chút, nhưng thịt thỏ nướng thật quá ngon đi.
- Được rồi, con đi chơi đi. Ta cần tiếp khách một lát.
Tiểu Du gật đầu thật mạnh, vừa chạy đi vừa nói:
- Gia gia, dù gia gia có nói gì, con vẫn muốn trở thành một tu luyện giả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook