Làm Yêu Nữ Gặp Phải Đại Thần
-
Chương 47: Phiên ngoại: Về gặp cha mẹ Đại Thần
*
Lúc ăn cơm, Trì Thủy Mặc không hỏi Tô Diêu mới vừa rồi cùng Trì phụ nói cái gì, chẳng qua thấy vẻ mặt nàng hơi bất an nên không ngừng gắp thức ăn cho nàng để an ủi. Tô Diêu nhìn hắn cười cười. Trì Thủy Mặc sao lại không phát hiện ra trong đôi mắt mình thích nhất kia đang che dấu cái gì.
Đang nghĩ không biết Trì phụ vừa rồi nói cái gì để cho Tô Diêu như vậy, đã nghe Trì phụ nghiêm nghị nói: “Khó mới có dịp về nhà, lúc ăn cơm cũng không hỏi xem mẹ con nấu cơm có khổ cực không, chỉ gắp thức ăn cho bạn gái, con ở trong nước mấy năm nay học được cái gì, trong mắt rốt cuộc còn có trưởng bối hay không ?”
Trì Thủy Mặc vì Trì phụ đột nhiên nổi giận mà cau mày.
Tô Diêu vội vàng khuyên giải nói: “Thúc thúc, người đừng nóng giận, Thủy Mặc thấy cháu bị lệch múi giờ hai ngày nay chưa có nghỉ ngơi tốt, lúc này mới lo lắng một chút.”
Lại quay sang nói với Trì Thủy Mặc: “Anh đừng lo lắng nữa, nhanh ăn cơm đi.”
Trì phụ hừ nói: ”Còn trẻ như vậy mà thân thể không được tốt, lệch một giờ cũng không chịu được.”
Trì mẫu cũng vì Trì phụ khác với ngày thường cau mày: “Ông hôm nay làm sao vậy? Thời mãn kinh sao? Lớn như vậy rồi còn tức giận. Còn không mau ăn cơm.”
Không nhìn thấy cô bé kia mặt mũi trắng bệch, còn nói như vậy.
Trì Thủy Mặc nắm chặt tay Tô Diêu dưới mặt bàn, tay lạnh như băng, quay sang nói với Trì phụ: “Ba bất mãn cái gì sao?”
Tô Diêu túm tay của hắn: “Thủy Mặc.” Lại bị tay của hắn cầm càng chặt.
Trì phụ cũng rất trực tiếp: “Ta muốn nói ta bất mãn cô con dâu này.”
Trì mẫu lên tiếng nói: “Trì Chính Nghiễn.”
Ông già này sao càng già càng không đáng yêu?
Trì Thủy Mặc lạnh nhạt nói: “Ba, ba có hài lòng hay không cũng được, Tô Diêu vẫn là vợ của con.”
Dứt lời liền kéo Tô Diêu đứng lên: “Chúng con về phòng trước. Hai người cứ từ từ ăn.”
Trì phụ lớn tiếng nói: “Ngồi xuống cho ta.”
Tô Diêu vội vàng kéo Trì Thuỷ Mặc đang muốn xoay đi.
Trì Thuỷ Mặc không nói, cùng Trì phụ nhìn nhau.
Trì phụ nói: “Ta không đồng ý.”
Trì Thuỷ Mặc cũng nói: “Đó là ý của ba.”
Trì phụ nói: “Ý của con là không phải cô gái ấy thì không lập gia đình?”
Trì Thuỷ Mặc con ngươi trong trẻo lạnh lùng loé lên: “Đúng. Con chỉ muốn lấy một mình cô ấy.”
Tô Diêu cúi đầu nhìn Trì Thuỷ Mặc cầm chặt tay mình mà thầm thở dài ——- nhận lời càng động lòng người —— đợi lát nữa trừng phạt đoán chừng còn lạnh người hơn.
Nhưng vẫn ngăn không được kích động cùng vui mừng như điên trong lòng.
Trì phụ vẻ mặt chợt buông lỏng, lộ ra nụ cười khiến cho Trì Thủy Mặc có chút khó hiểu, nói: “Ta nói ta không đồng ý.”
Trì Thủy Mặc bắt đầu không kiên nhẫn: “Con nói, đó là chuyện của ba…”
Lời còn chưa dứt chỉ nghe Trì phụ tiếp tục nói: “Ta không đồng ý các con kết hôn trễ như vậy! Như vậy thì đến khi nào ta mới có thể ôm cháu nội? Các con tất cả cũng trưởng thành, nên kết hôn sớm đi.”
“…”
“Như vậy chờ áo cưới xong là kết hôn rồi trở về nước.”
Tô Diêu gương mặt có chút hồng —— áo cưới làm xong là kết hôn luôn? Có chút xấu hổ nói: “Thúc thúc…”
Trì phụ bản mặt: “Gọi ta là gì?”
Tô Diêu cắn cắn môi, một hồi lâu nhẹ giọng hô câu: “Ba.”
Trì phụ được gọi một câu “ba” mặt mày hớn hở: “Ôi chao, như thế còn được. Tốt lắm tốt lắm, mau ăn cơm đi.”
Vừa thúc giục hai người ngồi xuống, vừa nhìn thấy tay phải Tô Diêu quay sang bất mãn nói với con trai : “Con bình thường không phải rất hào phóng sao? Làm sao mua cho Tô Tô một cái nhẫn kim cương nhỏ như vậy? Chẳng lẽ công ty gần đây làm ăn thua lỗ?”
Cân nhắc đến việc chính mình bị cha cùng bạn gái tính toán, Trì Đại Thần nói: “Để ba thất vọng rồi, doanh thu quý trước tăng 5 phần trăm… hai người cứ từ từ ăn.”
Vừa nói vừa quay sang Tô Diêu, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Diêu giật mình một cái: báo ứng tới rồi…
“Em, theo anh lên lầu.”
Đưa mắt nhìn thân ảnh con trai và con dâu biến mất ở cầu thang, Trì mẫu trách giận nói: “Lão già nhà ông, chỉ giỏi đùa vớ vẩn, thật là bị ông hù dọa đến đau tim.”
Trì phụ cười đắc ý.
Cái tiểu tử thúi kia luôn kiêu kiêu ngạo ngạo, cộng thêm trời sinh đầu óc lại tốt như vậy, ai cũng không để vào mắt. Khó được có cơ hội, không trừng phạt hắn mọi ngày không biết tôn trọng người già sao được.
Phòng ngủ.
Trì Thủy Mặc buông tay Tô Diêu ra, khoanh tay tựa vào trước tủ sách nhìn nàng.
Tô Diêu bị nhìn phát lạnh, vội vàng nói: “Oa, phòng anh ở trước đây sao, phong thủy ở đây không tệ a… sách cũng rất nhiều… ánh sáng không tệ…”
Rốt cục thấy Trì Đại Thần không bị những lời nói nhảm của mình ảnh hưởng, càng ngày càng nhích tới gần, Tô Diêu thật khóc không ra nước mắt nói: “Em biết sai rồi được chưa… 55555, em đây không phải là hy sinh vì nghĩa, vì muốn tương lai được bố chồng quan tâm sao, một công một tội bù nhau, Đại Thần ngài tạm tha cho tiểu nhân được không?”
Trì Thủy Mặc phượng mâu giương nhẹ, môi mỏng thở khẽ: “Không trừng phạt đủ thì không thể răn đe.”
Cho nên Tô Diêu hoàn toàn khóc.
Đây có phải gọi là tự gây nghiệt không thể sống không. Cho nên, từ giãy dụa đến hàng phục rồi sa vào…
Đối với Đại Thần quen chế phục Yêu Nữ mà nói, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt là hoàn thành.
Phòng ăn dưới lầu, đại khái nghe được động tĩnh nhỏ, Trì phụ khóe miệng nụ cười càng sâu.
Trì mẫu chau mày, nuốt thức ăn xong không lạnh không nóng nói: “Tiểu nha đầu kia cũng nằm trong tính toán của ông sao?”
Lão Hồ Ly này, ông đem thủ đoạn trên thương trường về dùng trong nhà.
Trì phụ chỉ cười không nói.
Đúng, bà xã nói không sai.
Ngay cả Tô Diêu cũng kéo xuống nước không tha, lại có thể khảo nghiệm ra tâm ý của con trai, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nhưng là… suy đoán ra con trai dùng cách gì trừng phạt Tô Diêu, Trì phụ lại vui vẻ.
Một mũi tên hạ hai con chim biến thành một mũi tên trúng ba con chim —— cớ sao không làm.
Trì mẫu cười thở dài: “Ông ấy, aiz.”
Trì phụ cũng cười.
Không hiền thì không hiền. Mặc dù tiểu nha đầu kia có thể sẽ bị trừng phạt tương đối thê thảm… ,
Nhưng mà, ai bảo ông muốn ôm cháu nội chứ.
Lúc ăn cơm, Trì Thủy Mặc không hỏi Tô Diêu mới vừa rồi cùng Trì phụ nói cái gì, chẳng qua thấy vẻ mặt nàng hơi bất an nên không ngừng gắp thức ăn cho nàng để an ủi. Tô Diêu nhìn hắn cười cười. Trì Thủy Mặc sao lại không phát hiện ra trong đôi mắt mình thích nhất kia đang che dấu cái gì.
Đang nghĩ không biết Trì phụ vừa rồi nói cái gì để cho Tô Diêu như vậy, đã nghe Trì phụ nghiêm nghị nói: “Khó mới có dịp về nhà, lúc ăn cơm cũng không hỏi xem mẹ con nấu cơm có khổ cực không, chỉ gắp thức ăn cho bạn gái, con ở trong nước mấy năm nay học được cái gì, trong mắt rốt cuộc còn có trưởng bối hay không ?”
Trì Thủy Mặc vì Trì phụ đột nhiên nổi giận mà cau mày.
Tô Diêu vội vàng khuyên giải nói: “Thúc thúc, người đừng nóng giận, Thủy Mặc thấy cháu bị lệch múi giờ hai ngày nay chưa có nghỉ ngơi tốt, lúc này mới lo lắng một chút.”
Lại quay sang nói với Trì Thủy Mặc: “Anh đừng lo lắng nữa, nhanh ăn cơm đi.”
Trì phụ hừ nói: ”Còn trẻ như vậy mà thân thể không được tốt, lệch một giờ cũng không chịu được.”
Trì mẫu cũng vì Trì phụ khác với ngày thường cau mày: “Ông hôm nay làm sao vậy? Thời mãn kinh sao? Lớn như vậy rồi còn tức giận. Còn không mau ăn cơm.”
Không nhìn thấy cô bé kia mặt mũi trắng bệch, còn nói như vậy.
Trì Thủy Mặc nắm chặt tay Tô Diêu dưới mặt bàn, tay lạnh như băng, quay sang nói với Trì phụ: “Ba bất mãn cái gì sao?”
Tô Diêu túm tay của hắn: “Thủy Mặc.” Lại bị tay của hắn cầm càng chặt.
Trì phụ cũng rất trực tiếp: “Ta muốn nói ta bất mãn cô con dâu này.”
Trì mẫu lên tiếng nói: “Trì Chính Nghiễn.”
Ông già này sao càng già càng không đáng yêu?
Trì Thủy Mặc lạnh nhạt nói: “Ba, ba có hài lòng hay không cũng được, Tô Diêu vẫn là vợ của con.”
Dứt lời liền kéo Tô Diêu đứng lên: “Chúng con về phòng trước. Hai người cứ từ từ ăn.”
Trì phụ lớn tiếng nói: “Ngồi xuống cho ta.”
Tô Diêu vội vàng kéo Trì Thuỷ Mặc đang muốn xoay đi.
Trì Thuỷ Mặc không nói, cùng Trì phụ nhìn nhau.
Trì phụ nói: “Ta không đồng ý.”
Trì Thuỷ Mặc cũng nói: “Đó là ý của ba.”
Trì phụ nói: “Ý của con là không phải cô gái ấy thì không lập gia đình?”
Trì Thuỷ Mặc con ngươi trong trẻo lạnh lùng loé lên: “Đúng. Con chỉ muốn lấy một mình cô ấy.”
Tô Diêu cúi đầu nhìn Trì Thuỷ Mặc cầm chặt tay mình mà thầm thở dài ——- nhận lời càng động lòng người —— đợi lát nữa trừng phạt đoán chừng còn lạnh người hơn.
Nhưng vẫn ngăn không được kích động cùng vui mừng như điên trong lòng.
Trì phụ vẻ mặt chợt buông lỏng, lộ ra nụ cười khiến cho Trì Thủy Mặc có chút khó hiểu, nói: “Ta nói ta không đồng ý.”
Trì Thủy Mặc bắt đầu không kiên nhẫn: “Con nói, đó là chuyện của ba…”
Lời còn chưa dứt chỉ nghe Trì phụ tiếp tục nói: “Ta không đồng ý các con kết hôn trễ như vậy! Như vậy thì đến khi nào ta mới có thể ôm cháu nội? Các con tất cả cũng trưởng thành, nên kết hôn sớm đi.”
“…”
“Như vậy chờ áo cưới xong là kết hôn rồi trở về nước.”
Tô Diêu gương mặt có chút hồng —— áo cưới làm xong là kết hôn luôn? Có chút xấu hổ nói: “Thúc thúc…”
Trì phụ bản mặt: “Gọi ta là gì?”
Tô Diêu cắn cắn môi, một hồi lâu nhẹ giọng hô câu: “Ba.”
Trì phụ được gọi một câu “ba” mặt mày hớn hở: “Ôi chao, như thế còn được. Tốt lắm tốt lắm, mau ăn cơm đi.”
Vừa thúc giục hai người ngồi xuống, vừa nhìn thấy tay phải Tô Diêu quay sang bất mãn nói với con trai : “Con bình thường không phải rất hào phóng sao? Làm sao mua cho Tô Tô một cái nhẫn kim cương nhỏ như vậy? Chẳng lẽ công ty gần đây làm ăn thua lỗ?”
Cân nhắc đến việc chính mình bị cha cùng bạn gái tính toán, Trì Đại Thần nói: “Để ba thất vọng rồi, doanh thu quý trước tăng 5 phần trăm… hai người cứ từ từ ăn.”
Vừa nói vừa quay sang Tô Diêu, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Diêu giật mình một cái: báo ứng tới rồi…
“Em, theo anh lên lầu.”
Đưa mắt nhìn thân ảnh con trai và con dâu biến mất ở cầu thang, Trì mẫu trách giận nói: “Lão già nhà ông, chỉ giỏi đùa vớ vẩn, thật là bị ông hù dọa đến đau tim.”
Trì phụ cười đắc ý.
Cái tiểu tử thúi kia luôn kiêu kiêu ngạo ngạo, cộng thêm trời sinh đầu óc lại tốt như vậy, ai cũng không để vào mắt. Khó được có cơ hội, không trừng phạt hắn mọi ngày không biết tôn trọng người già sao được.
Phòng ngủ.
Trì Thủy Mặc buông tay Tô Diêu ra, khoanh tay tựa vào trước tủ sách nhìn nàng.
Tô Diêu bị nhìn phát lạnh, vội vàng nói: “Oa, phòng anh ở trước đây sao, phong thủy ở đây không tệ a… sách cũng rất nhiều… ánh sáng không tệ…”
Rốt cục thấy Trì Đại Thần không bị những lời nói nhảm của mình ảnh hưởng, càng ngày càng nhích tới gần, Tô Diêu thật khóc không ra nước mắt nói: “Em biết sai rồi được chưa… 55555, em đây không phải là hy sinh vì nghĩa, vì muốn tương lai được bố chồng quan tâm sao, một công một tội bù nhau, Đại Thần ngài tạm tha cho tiểu nhân được không?”
Trì Thủy Mặc phượng mâu giương nhẹ, môi mỏng thở khẽ: “Không trừng phạt đủ thì không thể răn đe.”
Cho nên Tô Diêu hoàn toàn khóc.
Đây có phải gọi là tự gây nghiệt không thể sống không. Cho nên, từ giãy dụa đến hàng phục rồi sa vào…
Đối với Đại Thần quen chế phục Yêu Nữ mà nói, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt là hoàn thành.
Phòng ăn dưới lầu, đại khái nghe được động tĩnh nhỏ, Trì phụ khóe miệng nụ cười càng sâu.
Trì mẫu chau mày, nuốt thức ăn xong không lạnh không nóng nói: “Tiểu nha đầu kia cũng nằm trong tính toán của ông sao?”
Lão Hồ Ly này, ông đem thủ đoạn trên thương trường về dùng trong nhà.
Trì phụ chỉ cười không nói.
Đúng, bà xã nói không sai.
Ngay cả Tô Diêu cũng kéo xuống nước không tha, lại có thể khảo nghiệm ra tâm ý của con trai, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nhưng là… suy đoán ra con trai dùng cách gì trừng phạt Tô Diêu, Trì phụ lại vui vẻ.
Một mũi tên hạ hai con chim biến thành một mũi tên trúng ba con chim —— cớ sao không làm.
Trì mẫu cười thở dài: “Ông ấy, aiz.”
Trì phụ cũng cười.
Không hiền thì không hiền. Mặc dù tiểu nha đầu kia có thể sẽ bị trừng phạt tương đối thê thảm… ,
Nhưng mà, ai bảo ông muốn ôm cháu nội chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook