Làm Yêu Nữ Gặp Phải Đại Thần
-
Chương 36: Quá khứ hiện ra
***
Trì phụ Trì mẫu, Trì Thủy Mặc.
Cộng thêm một người bạn tốt nhiều năm của Trì phụ.
Bốn người đứng bên ngoài náo nhiệt.
Ba ánh mắt trưởng bối—— mỉm cười, hỏi thăm, hiểu rõ —— cùng lúc bắn về phía Trì Đại Thần của chúng ta.
Trì phụ lên tiếng trước: “Ai nói cho bà biết tiểu tử này có bạn gái rồi?”
Trì mẫu cười không đáp, chẳng qua là nhìn con trai bảo bối: “Thủy Mặc?”
Đại Thần ánh mắt chợt lóe lên, lập tức mỉm cười: “Không phải là bạn gái.”
Trì phụ làm ra bộ dạng tôi biết ngay mà, nhíu mày nhìn Trì mẫu nói: “Tôi nói rồi, tiểu tử này mà chủ động như vậy, chúng ta đã sớm được bế cháu. Nó…”
“Là vị hôn thê.”
“Tính thằng nhóc này tôi còn không biết sao? Nó…” Trì Chính Nghiễn từ từ mở to hai mắt, “Tiểu tử con nói gì?”
Trì Thủy Mặc đối mặt ánh mắt kinh ngạc của ba vị trưởng bối, cười, chậm rãi nói: “Con nói, cô ấy không phải là bạn gái của con, vị hôn thê, chính là con dâu ba mẹ vẫn hy vọng.”
Trì mẫu kéo tay con: “Thủy Mặc, con đính hôn ở trong nước rồi?”
Trì phụ nói: “Đính hôn chuyện lớn như vậy không cho cha mẹ biết mà tự tiện quyết định. Trong mắt con có coi chúng ta là trưởng bối hay không?”
Trì Thủy Mặc khiêu mi nói: “Cưới là con cưới, vợ cũng là vợ con, đây vốn cũng không có việc của ba.” (câu này hay, e thích =)) )
Trì phụ cả giận nói: “Con, tên tiểu tử thúi! Con…”
Trịnh Cảnh Hà vội vàng ngăn lại nói: “Ai ai, tôi nói lão Trì, Thủy Mặc nói cũng không sai, đây là chuyện của bọn trẻ chúng nó! Tức giận cái gì.”
Trì mẫu chỉ lúc Trì Thủy Mặc nói ra “Vị hôn thê” lúc mới hơi lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ lại càng mỉm cười nói: “Là đứa trẻ như thế nào, có thời gian dẫn về cho cha mẹ gặp một chút.”
Trì Thủy Mặc nói: “Được.”
Trì phụ nhìn chằm chằm hắn: “Con bao giờ thì đính hôn?”
Trì Thủy Mặc có chút ranh mãnh nhìn phụ thân sắc mặt, nói: “Trở về lần này.”
“Con!”
Cảm tình nói hồi lâu tiểu tử này căn bản còn không mang người về —— vậy nó tìm được người thú vị như thế nào? Cái tính cách khó chịu này rốt cuộc là di truyền từ người nào a? Người nào a?
Không đợi Trì mẫu cùng Trịnh Cảnh Hà khuyên Trì phụ, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới bên cạnh đứng bên Trịnh Cảnh Hà: “Cha.”
Trịnh Cảnh Hà lập tức cười châm biếm về phía ba người Trì gia giới thiệu: “Lại đây, lão Trì, em dâu, Thủy Mặc,tôi giới thiệu cho mấy vị, con tôi Trịnh Thiệu Nghị, đây là con dâu sắp cưới của nhà ta, Tống Uyển Oánh.”
Trì phụ Trì mẫu nhìn trước mắt một đôi bích nhân —— nam phong độ ,ưu nhã tuấn tú, nữ cao quý mỹ lệ hào phóng đắc thể.
Trịnh Thiệu Nghị cùng Tống Uyển Oánh hướng Trì phụ Trì mẫu chào hỏi.
Trì mẫu kéo qua Trì Thủy Mặc nói: “Lại đây, giới thiệu, đây là Trì Thủy Mặc con bác. Thiệu Nghị a, bác rất nhiều năm không gặp cháu rồi, đúng rồi, Thủy Mặc mấy đứa khi còn bé cùng học chung một trường tiểu học, còn nhớ không?”
Vừa nói quay đầu nhìn Trì phụ cùng Trịnh Cảnh Hà cười nói: “Mấy ông xem, tiểu mao đầu ban đầu chớp mắt đã lớn như vậy , chúng ta còn có thể không già sao?”
Trịnh Cảnh Hà cười gật đầu: “Đúng vậy, Thiệu Nghị con cùng Thủy Mặc nói chuyện một chút, nó bây giờ doanh nghiệp trẻ nổi danh trong nước, mấy đứa trẻ tuổi, nói chuyện một chút.”
Trịnh Thiệu Nghị cùng Trì Thủy Mặc bắt tay: “Vậy cũng nên làm quen một chút.”
Trịnh Cảnh Hà nói: “Đúng vậy đúng vậy, con có thể học được không ít từ Thủy Mặc.”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Trịnh bá bá khách khí, không dám nhận.”
Trì phụ cũng nói: “Nó sao? Tiểu đả tiểu nháo, làm sao so được với thành tựu của Thiệu Nghị ở đường Wall.”
Trịnh Cảnh Hà lập tức từ chối: “Nào có…”
Bên tai mấy lời nói chuyện khách khí của thế hệ trước dần dần theo bên tai Trì Thủy Mặc đi ra , con ngươi đen láy sâu sắc nhìn thẳng cô gái hoa mỹ bên cạnh Trịnh Thiệu Nghị.
Cô gái kia nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc, môi đỏ mọng hé mở, hình như có rất nhiều lời muốn.
Rốt cục vẫn phải cúi đầu nói ra hai chữ:
“Thủy Mặc.”
Trì Thủy Mặc hơi vuốt cằm, nói:
“Uyển Doanh, đã lâu không gặp.”
Trì phụ Trì mẫu, Trì Thủy Mặc.
Cộng thêm một người bạn tốt nhiều năm của Trì phụ.
Bốn người đứng bên ngoài náo nhiệt.
Ba ánh mắt trưởng bối—— mỉm cười, hỏi thăm, hiểu rõ —— cùng lúc bắn về phía Trì Đại Thần của chúng ta.
Trì phụ lên tiếng trước: “Ai nói cho bà biết tiểu tử này có bạn gái rồi?”
Trì mẫu cười không đáp, chẳng qua là nhìn con trai bảo bối: “Thủy Mặc?”
Đại Thần ánh mắt chợt lóe lên, lập tức mỉm cười: “Không phải là bạn gái.”
Trì phụ làm ra bộ dạng tôi biết ngay mà, nhíu mày nhìn Trì mẫu nói: “Tôi nói rồi, tiểu tử này mà chủ động như vậy, chúng ta đã sớm được bế cháu. Nó…”
“Là vị hôn thê.”
“Tính thằng nhóc này tôi còn không biết sao? Nó…” Trì Chính Nghiễn từ từ mở to hai mắt, “Tiểu tử con nói gì?”
Trì Thủy Mặc đối mặt ánh mắt kinh ngạc của ba vị trưởng bối, cười, chậm rãi nói: “Con nói, cô ấy không phải là bạn gái của con, vị hôn thê, chính là con dâu ba mẹ vẫn hy vọng.”
Trì mẫu kéo tay con: “Thủy Mặc, con đính hôn ở trong nước rồi?”
Trì phụ nói: “Đính hôn chuyện lớn như vậy không cho cha mẹ biết mà tự tiện quyết định. Trong mắt con có coi chúng ta là trưởng bối hay không?”
Trì Thủy Mặc khiêu mi nói: “Cưới là con cưới, vợ cũng là vợ con, đây vốn cũng không có việc của ba.” (câu này hay, e thích =)) )
Trì phụ cả giận nói: “Con, tên tiểu tử thúi! Con…”
Trịnh Cảnh Hà vội vàng ngăn lại nói: “Ai ai, tôi nói lão Trì, Thủy Mặc nói cũng không sai, đây là chuyện của bọn trẻ chúng nó! Tức giận cái gì.”
Trì mẫu chỉ lúc Trì Thủy Mặc nói ra “Vị hôn thê” lúc mới hơi lộ vẻ kinh ngạc, bây giờ lại càng mỉm cười nói: “Là đứa trẻ như thế nào, có thời gian dẫn về cho cha mẹ gặp một chút.”
Trì Thủy Mặc nói: “Được.”
Trì phụ nhìn chằm chằm hắn: “Con bao giờ thì đính hôn?”
Trì Thủy Mặc có chút ranh mãnh nhìn phụ thân sắc mặt, nói: “Trở về lần này.”
“Con!”
Cảm tình nói hồi lâu tiểu tử này căn bản còn không mang người về —— vậy nó tìm được người thú vị như thế nào? Cái tính cách khó chịu này rốt cuộc là di truyền từ người nào a? Người nào a?
Không đợi Trì mẫu cùng Trịnh Cảnh Hà khuyên Trì phụ, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới bên cạnh đứng bên Trịnh Cảnh Hà: “Cha.”
Trịnh Cảnh Hà lập tức cười châm biếm về phía ba người Trì gia giới thiệu: “Lại đây, lão Trì, em dâu, Thủy Mặc,tôi giới thiệu cho mấy vị, con tôi Trịnh Thiệu Nghị, đây là con dâu sắp cưới của nhà ta, Tống Uyển Oánh.”
Trì phụ Trì mẫu nhìn trước mắt một đôi bích nhân —— nam phong độ ,ưu nhã tuấn tú, nữ cao quý mỹ lệ hào phóng đắc thể.
Trịnh Thiệu Nghị cùng Tống Uyển Oánh hướng Trì phụ Trì mẫu chào hỏi.
Trì mẫu kéo qua Trì Thủy Mặc nói: “Lại đây, giới thiệu, đây là Trì Thủy Mặc con bác. Thiệu Nghị a, bác rất nhiều năm không gặp cháu rồi, đúng rồi, Thủy Mặc mấy đứa khi còn bé cùng học chung một trường tiểu học, còn nhớ không?”
Vừa nói quay đầu nhìn Trì phụ cùng Trịnh Cảnh Hà cười nói: “Mấy ông xem, tiểu mao đầu ban đầu chớp mắt đã lớn như vậy , chúng ta còn có thể không già sao?”
Trịnh Cảnh Hà cười gật đầu: “Đúng vậy, Thiệu Nghị con cùng Thủy Mặc nói chuyện một chút, nó bây giờ doanh nghiệp trẻ nổi danh trong nước, mấy đứa trẻ tuổi, nói chuyện một chút.”
Trịnh Thiệu Nghị cùng Trì Thủy Mặc bắt tay: “Vậy cũng nên làm quen một chút.”
Trịnh Cảnh Hà nói: “Đúng vậy đúng vậy, con có thể học được không ít từ Thủy Mặc.”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Trịnh bá bá khách khí, không dám nhận.”
Trì phụ cũng nói: “Nó sao? Tiểu đả tiểu nháo, làm sao so được với thành tựu của Thiệu Nghị ở đường Wall.”
Trịnh Cảnh Hà lập tức từ chối: “Nào có…”
Bên tai mấy lời nói chuyện khách khí của thế hệ trước dần dần theo bên tai Trì Thủy Mặc đi ra , con ngươi đen láy sâu sắc nhìn thẳng cô gái hoa mỹ bên cạnh Trịnh Thiệu Nghị.
Cô gái kia nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc, môi đỏ mọng hé mở, hình như có rất nhiều lời muốn.
Rốt cục vẫn phải cúi đầu nói ra hai chữ:
“Thủy Mặc.”
Trì Thủy Mặc hơi vuốt cằm, nói:
“Uyển Doanh, đã lâu không gặp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook