Làm Vợ Tổng Giám Đốc
C73: Chương 73

Nụ hôn Bách đặt lên môi tôi như câu trả lời cho câu hỏi thách thức của tôi. Anh hôn tôi rất lâu, cảm giác mê man tê dại truyền khắp cơ thể tôi. Đến khi tôi cảm thấy hoa mắt, hai chân đứng không vững anh mới chịu buông ra, khóe miệng nhếch một điều cười ngơ ngẩn, gò má có chút ửng hồng.

– Thì… xé tờ đơn ly hôn kia đi chứ sao?

– Không… tôi không muốn… chung chồng!

Cuối cùng tôi đã có thể nói ra được điều tôi muốn nói. Cảm giác đá tảng trên ngực bao ngày được trút bỏ. Anh muốn tôi làm vợ anh thì… anh phải chọn một, chỉ một thôi!

– Chung chồng? Ai bắt cô chung chồng?

Tôi ngơ ngác nhìn Bách. Không… chung chồng? Anh cố tình không hiểu sao?


– Không phải… anh và cô người mẫu kia… đang yêu nhau à? Tính lừa đây mãi à?

– Cũng định cho cô gặp con bé, không ngờ đêm qua nó phải đi cấp cứu.

Hả? Con bé? Anh có thể gọi nhân tình là con bé sao? Còn định cho tôi gặp cô ta nữa… Tôi điên mất, chẳng hiểu cái gì cả!

– Chi là em gái tôi, nhưng chuyện này… tôi không muốn ai biết.

Đáy mắt Bách hằn lên tia chua xót, tôi sững lại nhìn anh, bao cảm giác ghen tuông hờn giận trong lòng tôi như nước gặp nắng hạn bốc hơi chẳng còn gì, chỉ còn lại nỗi lo lắng cùng xót xa trước tình cảnh này.

Bách đỡ tôi về giường, ôm lấy vai tôi anh nuốt nghẹn giải thích:

– Chi là kết quả sau khi… anh trai mẹ tôi cưỡng h.iếp bà. Người tin tưởng nhất lại là người hại mình, bà đã sốc đến phát điên suốt một thời gian dài, cuối cùng ôm con bé sang Pháp điều trị theo sắp đặt của người quản lý. Tôi đã không gặp nó cho đến khi nó về Việt Nam phát triển sự nghiệp, còn chủ động đến tìm tôi. Nó nói mẹ tôi sang đó tinh thần không ổn định, phải vào viện thường xuyên, mình nó chật vật kiếm sống, lựa chọn con đường nhờ ngoại hình để có tiền nuôi thân và nuôi mẹ… có điều… sức khỏe của con bé từ nhỏ đã rất xấu…

Tôi ngỡ ngàng nhìn Bách, quá sức sốc trước những gì anh vừa chia sẻ, đôi môi mấp máy tôi hỏi anh:

– Ba… có biết chuyện này không anh?


– Từ ngày tôi còn nhỏ, dù ba không thường xuyên đến với mẹ nhưng lúc nào ba cũng ghen tuông. Ba muốn mẹ bỏ nghề diễn mà mẹ không chịu, cuối cùng mẹ còn mang thai với kẻ khác, mẹ giải thích gì ba cũng không nghe, còn cắt đứt quan hệ với mẹ, quyết đón tôi về nuôi. Khi ấy tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Cách đây hai năm mẹ trở về Việt Nam tìm tôi, giải thích cho tôi mọi chuyện… Hiện tại bà cũng đã có hạnh phúc mới, coi như chẳng còn gì với ba nữa. Còn cái Chi, bà nhờ tôi chăm lo cho nó, thời gian gần đây sức khỏe của con bé ngày một kém. Chuyện con bé là em tôi… tôi không muốn việc này bị gia đình ba tôi phát hiện…

Tôi gật đầu, nghe những gì Bách nói, cảm giác thương xót em gái anh khiến lòng tôi trĩu nặng. Con bé thật tội nghiệp, nếu mọi người biết nó là con của ai sợ rằng nó sẽ càng tủi thân hơn, hơn nữa mẹ con bà Thanh đâu có hiền lành tử tế gì. Nghĩ đến số phận của mẹ Bách, tự nhiên nước mắt trên má tôi lại lăn dài… Hồng nhan bạc phận, dù chưa từng gặp mẹ anh nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy câu nói đó chính xác nói về cuộc đời của bà.

– Vâng… em cũng sẽ không nói với ai chuyện này đâu, anh yên tâm.

Tôi gạt nước mắt, hứa với Bách điều mà anh muốn giấu kín. Phải tin tưởng tôi thế nào anh mới chia sẻ, tôi nắm lấy tay anh, siết chặt bàn tay anh trong bàn tay nhỏ của tôi.

– Em… sẽ cùng anh… chăm sóc cho con bé.

Bốn mắt giao nhau, tôi mỉm cười trấn an Bách. Đáy mắt Bách tràn đầy tin tưởng, anh gật nhẹ, kéo tôi vào lòng siết chặt, nằm xuống giường anh đặt tôi trên ngực anh. Tôi áp má lên bờ ngực vững chãi, cảm nhận tiếng tim đập trầm ổn bên dưới, cơ thể tôi như được thả lỏng, được sưởi ấm sau những phút giây lạnh giá. Một hồi nghe tiếng thở đều của Bách, bất giác tôi nở một nụ cười, để cho anh ngủ yên tôi gỡ tay anh khỏi người mình ngồi dậy. Nhớ đến Hằng, cảm giác lo lắng lại khiến tôi không yên ổn. Phải tính sao với chị ta đây, tôi có nên cho Bách biết chuyện này không? Với tính cách của anh, chỉ sợ video đó bị phát tán trước khi Hằng bị anh xử lý, nhưng… tôi phải rời bỏ anh ư?

Bách ngủ chẳng bao lâu, thấy tôi ngồi lặng đăm chiêu, anh kéo tôi trở lại, hôn lên má lên môi tôi âu yếm. Hạnh phúc… tôi biết mình đang hạnh phúc, được người mình yêu bày tỏ tình cảm nồng nàn thế này, có thể nào tôi không hạnh phúc?


– Đêm nay… nhé!

Lại gạ gẫm rồi… tôi còn rát nhưng cũng đỏ mặt gật đầu, hơn hết tôi cũng muốn được gần anh. Khóe môi người bên cạnh tủm tỉm, anh đè tôi bên dưới, thỏa sức hôn tôi, có điều anh hiểu nơi này không cách âm, cũng không thoải mái cho chuyện thân mật nên dường như cố gắng kiềm chế mà không “làm loạn” hơn.

– Hai đứa có ăn trưa ở đây không?

Mẹ tôi gõ cửa quan tâm hỏi bên ngoài. Tôi lúng túng nói với ra:

– Chúng con… không mẹ ạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương