Làm Vợ Tổng Giám Đốc
-
C65: Chương 65
Tôi cứ nghĩ mình sẽ tức giận với tiếng “bẩn” trên miệng Bách, thế nhưng cảm giác xấu hổ lúc này còn lấn át cả tức giận, cơ thể chợt tê rần rần nóng ran ngượng ngập, ậm ừ nói:
– Anh… uống trà đi… còn ngủ!
Dứt lời tôi bước mấy bước trở về giường, nằm quay lưng về phía Bách. Chẳng biết Bách có uống không, chỉ biết có tiếng xả nước trong nhà tắm. Lúc này anh mới tắm, mới gột bỏ hết mệt mỏi bụi bặm sau hai ngày vật vã chốn núi rừng. Cơ thể tráng kiện lấm tấm nước bước ra, tôi giả vờ tình cờ quay về anh, ti hí mắt nhìn trộm rồi nhắm nghiền. Anh… không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần xà lỏn. Nếu nói tôi không khao khát anh chắc chắn là nói dối. Tôi đã thích Bách, đã muốn được gần gũi với anh lúc nào chẳng rõ, chỉ biết lý trí tôi luôn nhắc nhở… anh khinh tôi, anh chê tôi… Vậy mà, câu nói ban nãy của Bách khiến tôi bàng hoàng, cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng vẫn còn khiến tôi choáng váng. Anh… không chê tôi sao?
Có tiếng cười nhè nhẹ, Bách cũng trèo lên giường, vươn tay một lực kéo gọn cơ thể tôi vào lòng anh. Tim tôi muốn vỡ tung, mặt đối mặt lúng túng đẩy anh ra:
– Anh… làm gì thế? Nước sông không phạm nước giếng!
– Nhìn trộm người khác lại còn giả vờ ngủ, tội gì?
– Ai… ai nhìn trộm anh…
Lời chưa hết miệng ai kia đã phủ xuống môi tôi. Vị bạc hà the mát xông lên mũi, hơi thở nam tính, chiếc lưỡi ram ráp mạnh mẽ khuấy đảo xâm chiếm miệng tôi khiến tôi không sao chịu nổi, cả khuôn mặt đỏ lên, toàn thân nhũn ra trong cảm giác đê mê thỏa mãn. Bách… anh điên rồi, anh bị điên rồi! Nụ hôn… đầu tiên của tôi đấy, anh có biết không hả? Quá đáng! Tôi và anh… đâu có yêu nhau, anh đang làm cái trò gì thế? Bàn tay lớn luồn vào áo… Rõ ràng… tôi khao khát anh, thế nhưng hành động của anh lại khiến tôi cảm thấy… mình là một món đồ chơi của anh không hơn không kém.
– Cô không thích à?
Bách cau mày bực bội nhìn tôi lúng túng gạt nước mắt. Tôi… tôi thích, vô cùng thích nhưng… anh còn cô ta kia mà… Tôi không muốn… chung chồng! Tôi thích anh, đó là chuyện riêng của tôi, còn chuyện gắn bó thể xác với một người tôi không hiểu rõ thì… tôi…
Tôi không trả lời, nằm quay lưng lại Bách. Một hồi tiếng thở đều vang lên. Anh… ngủ rồi sao? Tôi thở dài một tiếng, nằm quay người lại ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mê mẩn của Bách, chẳng hiểu sao lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Tôi đã muốn nói với anh, ngày mai tôi và anh ra riêng rồi thì… mỗi người một phòng, sẽ không còn… hành hạ nhau thế này nữa. Là… hành hạ thật sao? Ừm… Bách mất ngủ suốt bao nhiêu ngày còn gì nữa…
Bặp!
Bàn tay tôi bất ngờ bị giữ chặt trong bàn tay cứng chắc. Khóe miệng đểu giả nhoẻn cười, Bách kéo tôi nằm trên bờ ngực trần vững chãi, đôi mắt nâu huyền có chút trêu chọc mở ra đối diện với tôi, anh cất lời:
– Ghét nhất ai nói dối!
– Ai… ai nói dối anh?
Tôi vùng vẫy muốn rời khỏi ngực Bách mà bị anh giữ chặt. Anh bĩu môi cười:
– Không thích tôi… sao còn… sờ?
– Tôi… đuổi muỗi!
– Phòng làm gì có muỗi?
– Có đấy!
Tôi xấu hổ cãi, cả người nóng ran lên khi tay anh vẫn không chịu buông tay tôi, còn một lực vùng lên choàng qua người tôi. Cau mày anh hỏi:
– Trêu chọc thế ai ngủ được hả?
– Sao anh cứ đổ oan cho tôi thế?
– Chiều qua… sao gọi không thưa? Bỏ mặc người ta một mình khốn khổ thế à?
Bách trách tôi chuyện chiều qua tôi bỏ đi sao? Đúng là lúc đó… anh có gọi tên tôi, nhưng tôi lại nghĩ… anh nhầm tên. Thực ra tôi cũng có cảm giác anh giận tôi, có điều anh lo cho tôi đến quên cả giận, thành ra… lại khiến tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả. Lúc này anh thẳng thắn trách móc tôi, điều mà tôi áy náy trong lòng nhưng chẳng thể hỏi anh.
Chẳng chờ câu trả lời, Bách vén áo tôi lên… Đầu óc tôi vẫn quay cuồng trong câu hỏi… cho anh… hay không cho…? Quyết định thế nào… thế nào đây… đẩy anh ra ư?
– Anh Bách… chúng ta… đâu phải… vợ chồng?
Hàng mày cùng đôi mắt say mê chăm chú khẽ chau lại, Bách nhàn nhạt đáp:
– Ai bảo không phải?
Tôi nhắm mắt, chấp nhận sự thật mà Bách vừa khẳng định. Anh với tôi… là vợ chồng. Vậy thì… chuyện này… có gì phải thắc mắc đây? Thả lỏng bản thân thầm chờ đợi, bất chợt, cảm giác đau đớn tê tái rách da rách thịt từ hạ thân truyền đến đại não, tôi nhăn nhó vô thức lùi người lại.
– Cô… còn trinh?
Bách ngạc nhiên ngẩng mặt lên đối diện với tôi, hai mắt mở to như không tin vào sự thật. Bách nhíu mày, mồ hôi trên trán, trên thái dương anh thi nhau chảy, yết hầu chuyển động anh chờ đợi câu trả lời từ tôi. Chẳng biết anh có tin không, tôi ậm ừ trả lời:
– À… tôi… tôi và Đạt… chưa động phòng…
Bách chửi thề một tiếng, tôi không hiểu ẩn ý của anh, chỉ biết cả khuôn mặt anh hiện lên vẻ chua xót xen lẫn nụ cười ngẩn ngơ ngời sáng không sao giải thích. Anh xoa nhẹ lưng tôi, dịu giọng:
– Thả lỏng một chút… sẽ hết đau nhanh thôi.
Tôi nghe lời Bách, cố gắng thả lỏng, vậy mà… tôi vẫn đau đến tím tái mặt mày, nhăn nhó xin tha:
– Đau lắm… hay… thôi đi!
– Từ từ… sẽ quen… thả lỏng ra…
Sau những đam mê cháy bỏng, Bách vuốt ve vầng trán dô bướng bỉnh lấm tấm mồ hôi của tôi, tôi hay để tóc mái, lúc này mồ hôi bết trán thành ra anh nhìn được.
– Con gái trán dô… thảo nào…
– Làm sao?
Bách phì cười, bĩu môi hỏi:
– Có mệt không?
– Đau thôi… không mệt lắm.
– Làm nhiều sẽ hết đau, tin không?
Còn hỏi nữa, tôi dụi dụi má vào vai Bách, môi chạm má anh. Hai tay anh vòng qua ôm tôi siết chặt. Tôi co người lại lắc đầu, nhăn mặt nói:
– Đau lắm… không làm nữa đâu!
Bách quay sang hôn lên môi tôi, đáy mắt lém lỉnh anh gật đầu, còn nuốt ực một ngụm thèm thuồng mà tôi mặc kệ, chịu thôi không chiều anh được nữa. Đêm nay tôi đã là của anh, còn anh… có phải tôi chỉ là một trong những người đàn bà bên cạnh anh không?
Trong vòng tay Bách tôi thiếp đi từ lúc nào, còn mơ màng cảm thấy bên dưới được ai đó lau chùi sạch sẽ, sau đó lại ôm chặt tôi cùng đi vào giấc ngủ. Hạnh phúc này… ước gì có thể kéo dài mãi mãi… tôi sẽ chẳng còn mong muốn gì hơn nữa… Trên hết tôi vẫn hiểu, anh đến với tôi vì bản năng đàn ông gào thét, khi ngày qua ngày đêm nào tôi cũng hành hạ tinh thần anh, đến khi anh cảm nhận được tôi thích anh, anh cũng không còn chê tôi thì… chẳng e ngại gì mà không làm chuyện vợ chồng danh chính ngôn thuận với tôi. Hiểu thế nên… sâu trong lòng tôi vẫn chuẩn bị cho một cuộc chia ly không sao tránh khỏi. Lý trí trong tôi không cho phép tôi mơ mộng anh yêu tôi, cũng không dám đòi hỏi ở anh một tình yêu lớn đủ để vứt bỏ tất cả… Cả cô nhân tình bé nhỏ của anh kia nữa… tôi không có quyền đòi hỏi anh chỉ có tôi mà vứt bỏ cô ta, rõ ràng… cô ta đến trước tôi. Chỉ vì hoàn cảnh mà có hiện tại này, tôi chẳng trách anh, cũng không trách tôi buông thả. Khoảng cách tôi và anh quá lớn… Người có thể giúp anh vững mạnh, giúp anh tồn tại được trong thế giới đầy hiểm ác của thương trường không phải là tôi. Vậy thì… tôi có quyền gì? Cả cô gái kia cũng hiểu, cô ta chỉ có thể sống bên đời anh mà không có quyền đòi hỏi, tất cả chỉ vì… cô ta yêu anh, cô ta biết vị trí của mình ở đâu, cô ta cần anh cung phụng, cũng như mẹ anh, như bà Thanh… Tôi không như họ, tôi buộc lòng phải ở bên anh vì hoàn cảnh, một ngày sẽ rời khỏi vị trí người đàn bà của anh, sẽ không ngốc nghếch, không yếu đuối như họ, sẽ dứt áo ra đi khi được trả tự do, dù khi ấy cõi lòng có đau đến vỡ tan nhưng… nhất định tôi sẽ làm như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook