Làm Vợ Tổng Giám Đốc
C24: Chương 24

Thở dài một hơi tôi bước trở lại phòng. Tâm trạng khó chịu chẳng muốn ăn gì tôi định bỏ bữa. Nằm dài người trên sofa lướt đọc tin tức, chợt tôi nghe ngoài cửa có tiếng gọi.

– Cô Kiều Anh à, ban nãy cô chưa ăn tối phải không?

Tiếng chị Nhân giúp việc vang lên, tôi bước ra mở. Nơi này không an toàn thì phải nên Bách thường chốt cửa, tôi cũng theo thói quen làm như vậy khi ở trong phòng. Bách có chìa khóa, đêm về muộn thì tự mở.

Chị Nhân để một suất cơm nóng hổi lên bàn kính, quan tâm hỏi:

– Cậu Bách không có trong phòng à cô?

– Vâng… tối nay anh ấy đi có việc chị ạ. Chị cứ để đây cho em, em cảm ơn chị nhé!


Tôi nhoẻn miệng cười, thực lòng mệt mỏi không muốn tiếp chuyện. Chị ấy nghĩ thế nào lại nói với tôi:

– Tôi nói cô nghe chuyện này nhé, cậu Bách có bồ bên ngoài đấy. Tôi thương cô nên tôi cho cô biết, cô đừng nói với ai tôi kể chuyện này cho cô nghe không ông bà với cậu Bách lại cho tôi ăn đòn.

Tôi sững lại, trái tim bất giác khẽ nhói lên. Vội gạt đi cảm xúc trong lòng, tôi cố gắng cứng giọng quát:

– Chị nói linh tinh cái gì thế, chị cố tình phá vợ chồng tôi à?

Tôi vì Bách mà muốn diễn trọn vai, dù sâu trong lòng tôi đã tin lời chị ta đến chín phần mười. Chắc chắn là như vậy rồi, chỉ có bồ mới khiến Bách hốt hoảng vội lao đến, chỉ có bồ mới khiến Bách bỏ nhà đi tối ngày chẳng thiết về. Tôi có thể làm gì được đây ngoài nghĩ cho Bách mà lớn tiếng quát chị giúp việc hiền lành này.

Chị Nhân nghe tôi quát liền cuống quýt xin lỗi:

– Cô… tôi biết là cô sốc lắm nhưng… tôi thương cô chân chất không kênh kiệu như cô Lan nên mới nói… nói với cô tôi có được cái gì đâu… tôi nói có gì không phải cô bỏ quá cho tôi! Tôi xin phép xuống dưới nhà, cô ăn đi cô nhé!

Chị ta chưa kịp quay đi, chấp nhận sự thật tôi liền kéo tay chị lại hỏi:

– Chị nói rõ cho tôi nghe xem nào, tự nhiên nói thế ai chịu được!

– À… cô phải hứa là không kể với ai là tôi nói cơ! Cũng không được nóng, nóng không giải quyết được gì đâu cô ạ.


– Được rồi, chị nói đi!

Chị Nhân ghé tai tôi nói nhỏ:

– Bồ của cậu Bách đẹp lắm, hình như là người mẫu, năm nay chưa đến hai mươi thì phải, con bé ấy vào nghề chưa bao lâu cậu Bách đã bao nuôi nên giờ chỉ ở nhà ăn chơi thôi… Cô ta suốt ngày õng ẹo gọi cậu ấy, có lần cậu ấy đang ăn mà cô ta cũng gọi, cậu ấy phải bỏ dở cả bữa để đến đấy!

Chẳng hiểu sao lòng tôi quặn lên chua xót. Cảm giác của một người vợ bị phản bội… cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc biết tin thằng Đạt có bồ… Tôi điên thật rồi! Có lẽ nguyên nhân sự đau lòng này đơn giản là vì tôi quá ngây thơ, ngu ngốc vội vàng thả mình vào hi vọng dù cứ nghĩ bản thân lý trí. Bách mới có chút quan tâm mà tôi đã tự cho mình là vợ anh sao? Điên rồ hết sức! Bách không phản bội tôi, tôi cũng không bị phản bội, tôi chua xót nỗi gì đây? Kẻ chua xót phải là con bé kia mới phải!

– Vâng… cảm ơn chị đã chia sẻ với tôi, chuyện này… trong nhà có ai biết không hả chị?

– Trong nhà này ai chẳng biết hả cô, chỉ có cô mới về là không biết… với cả ông bà cấm chúng tôi lộ ra với cô… Căn bản cậu Bách không định cưới con bé đó thì phải nên cả nhà chẳng ai quan tâm… đàn ông mà… chơi bời thế nào chẳng được.


Tôi ngậm ngùi gật đầu, cổ họng khô khốc chợt nghẹn lại. Cố gắng trấn tĩnh tôi hít một hơi nói:

– Tôi biết rồi, dù sao cũng cảm ơn chị. Tôi muốn yên tĩnh một lát.

– Vâng, tôi xuống nhà đây, cô cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, mình là chính thất mình có quyền cô ạ.

Tôi gật đầu lấy lệ, chỉ mong chị ta biến nhanh cho khuất mắt. Thông tin chị ta đưa ra… quả tình trong đó còn chứa nhiều nghi vấn, thế nhưng… cuộc điện thoại tối nay của Bách như lời khẳng định những gì chị ta nói là sự thật. Lòng thấp thỏm chờ, tôi nằm nghĩ miên man, thiếp đi lúc nào không biết, khi tỉnh lại là ba giờ sáng. Bách vẫn chưa về… Đêm nay… anh ở bên cô ta phải không? Tôi có thể hỏi câu này với anh khi gặp anh không, hay tôi sẽ ngậm miệng coi như không hề hay biết?

Nỗi xót xa trong đêm dài quạnh vắng dâng lên, tôi thao thức từ lúc đó cho đến sáng. Hai mắt như gấu trúc bước vào toilet, quay ra tôi chợt giật mình như gặp ma. Bách vừa mở cửa vào phòng, vẻ mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt. Bất giác… tôi lại thấy nỗi chua xót đan xen cả thương cảm khó giải thích… Cảm giác mơ hồ này làm tôi chẳng nói được gì, chỉ im lặng bước về sofa lấy túi xách, không chờ anh mà mở cửa phòng, thả lại một câu:

– Tôi đến tổng công ty trước anh, như vậy thoải mái chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương