“Á!”

Du Linh bị mẹ ruột đánh úp một cái, liền phát ra tiếng kêu thê thảm, ánh mắt chứa sự oán giận quay đầu, trong đôi mắt ra hiệu như phi dao của Chu Khoái Khoái, cô phải từ bỏ chiếc ghế cách xa Kỳ gia, quay đầu nhìn qua phía Kỳ Lạc dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người.


Anh vẫn đẹp trai như vậy.


Người con trai vô cùng tuấn tú, trên gương mặt có sự xa cách rõ rệt, anh ăn mặc cực kỳ đơn giản và thanh lịch, một chiếc áo thun xám nhạt thoải mái, quần dài màu đen nhưng lại là nhãn hiệu xa xỉ đứng đầu quốc tế.


Anh cắt mái tóc dài, làm tôn lên sức sống dồi dào của anh hơn so với bốn năm trước.


Nhưng cũng có cảm giác không dễ đối phó.



Ánh mắt mọi người nhìn theo Du Linh, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Kỳ Lạc, hắn rũ đôi mắt không phản ứng, chỉ nhìn vào điện thoại và chìa khóa xe trước mặt mình, sau đó một tay khoác lên chiếc ghế trống bên cạnh, một xâu chuỗi bồ đề kim cương trị giá mấy trăm nghìn tệ trên cổ tay khiến người khác hoa mắt.


Anh kéo chiếc ghế trống ra.


Đã nói rõ muốn Du Linh qua ngồi.


Suýt chút thì Du Linh đã xoay người muốn chạy, nhưng nghĩ lại phía sau có Chu Khoái Khoái đứng đó, nên cô chỉ đành gãi đầu ngứa ngáy, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Lạc dưới ánh mắt có ngưỡng mộ, có ganh tỵ, có xem kịch hay của thân thích ba đời.


“Anh.



Du Linh ngồi vào chỗ, nghiêng người sang với vẻ mặt nịnh nọt nhìn Kỳ Lạc với khí thế bức người bên cạnh.


Anh hờ hững đáp lại một tiếng “Ừ” như có như không, cũng không thèm liếc nhìn Du Linh một cái.


Bốn năm trước, anh muốn đưa Du Linh ra nước ngoài, Du Linh lại đưa ra lời thế có chết cũng không nghe theo, lúc đó Kỳ Lạc tức giận uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết.


Lần ầm ĩ này, đến nay anh gặp lại Du Linh có thể có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, không một phát bắn chết Du Linh, cũng đã khiến cô rất mãn nguyện rồi.


Thế là Kỳ Lạc lạnh nhạt, cô vui vẻ, nhìn mọi người không có phản ứng gì cô tự cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.


Chu Khoái Khoái hận không thể xông tới ngay lúc này, một tay bóp chế Du Linh đang ăn ngon lành kia.



Đứa trẻ này là ngu hay là ngốc đây, Kỳ Lạc đã thể hiện rõ muốn làm hòa với cô, còn cho bậc thang để cô ngồi bên cạnh anh, cô thì hay rồi, chỉ biết mỗi ăn.


Điều này làm Chu Khoái Khoái rất sốt ruột, vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Du Linh.


Ma ma: [Nói chuyện với anh con nhiều chút]

Du Linh cầm điện thoại đang reo leng keng, vừa gắp đồ ăn, vừa trả lời tin nhắn của mẹ.


Nhà không có tiền: [Nói gì đây?]

Ma Ma: [Hỏi anh con ở nước ngoài sống thế nào]

Nhà không có tiền: [Không phải rất tốt sao?]

Mấy năm nay, chỉ cần vừa nhận được điện thoại của Chu Khoái Khoái bà sẽ kể với Du Linh mọi chuyện liên quan đến Kỳ Lạc ở nước ngoài, hôm nay đã mua một con thuyền, hôm sau đã mua một chiếc xe thể thao, hôm kia đi du lịch ở đất nước nào.


Dù sao trong tai Du Linh, cô nghe ra chính là: Có tiền, tùy hứng, thật tốt.



Đương nhiên Chu Khoái Khoái luôn nói những chuyện này với cô, chính là cố ý nói cho Du Linh biết, nếu lúc đâu cô theo Kỳ Lạc ra nước ngoài cũng có thể cùng sống những ngày tháng như vậy, bây giờ cũng không đến mức phải học ở đại học Băng Thành không như ý.


Đại học Băng Thành thì sao chứ, thật ra Du Linh rất thích đại học Băng Thành.


Cô cũng rất thích Băng Thành, không ngưỡng mộ hoàn toàn, cũng không hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình.


Theo anh trai ra ngoài học thêm, mặc dù Kỳ gia cũng sẽ xin trường học bên ngoài cho cô, nhưng bốn năm trước cô mới mười sáu tuổi, Kỳ Lạc hai mươi tuổi từ bỏ trường đại học đứng đầu trong nước, ra nước ngoài học chuyên sâu ở trường đại học bên ngoài, một học sinh trung học như cô đi theo anh, chỉ có thể học trung học ở nước ngoài.


Một cô bé mười sáu tuổi, ở bên ngoài không ai thân thích, chỉ có anh trai là người thân có thể dựa dẫm.


Du Linh không bằng lòng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương