Lâm Uyên Hành
-
Chương 31: Máu nhuộm cầu cân
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Thôn dân các thôn xóm gần trấn Hoang Tập đều biết Tô Vân, bởi vì Tô Vân thực sự quá đặc biệt, trong trăm dặm quanh đây e rằng chỉ có một mình hắn là con người chân chính, điều này không thể không khiến bọn họ chú ý.
Khu không người là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, trong đó có không ít yêu vật nổi ý định với Tô Vân. Nhưng uy danh của trấn Thiên Môn khiến bọn yêu vật phải kiêng dè.
Trấn Thiên Môn là một trong các cấm kỵ của khu không người, là thủ phạm đã tạo ra vụ thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước.
Những tên kia sau khi biến thành quỷ thần thì vẫn là trùm sò ở khu không người này.
Sự hình thành của khu không người không phải đều là vì trấn Thiên Môn, kỳ thật lịch sử của khu không người còn lâu đời hơn cả trấn Thiên Môn, thời kỳ đầu mới hình thành của nó thậm chí còn phải truy ngược lại sự xuất hiện của Thiên Thị viên.
Chỉ là ban đầu khu không người vốn không rộng lớn như hiện giờ, trấn Thiên Môn đưa tới sự kiện thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước mới khiến khu không người được mở rộng.
trấn Thiên Môn và sự kiện thế giới khác vào sáu năm trước chính là một trong những chuyện lạ của Thiên Thị viên, người ở trong trấn Thiên Môn đều là các cao thủ khắp các nơi trong đất nước tập trung lại chỉ để nghiên cứu chuyện quái lạ ở Thiên Thị viên.
Thiên Thị viên mới là thứ thần bí nhất.
Sau khi trải qua sự kiện thế giới khác giáng xuống, đám yêu vật cực kỳ kiêng kỵ cư dân trấn Thiên Môn, nhưng trong khu không người cũng có những lão yêu quái không coi trấn Thiên Môn ra gì. Cũng may là chỗ ở của đám lão yêu quái đó đều là khu vực trung tâm của khu không người, rất ít khi tới những nơi như trấn Thiên Môn hay trấn Hoang Tập.
Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đi theo sau Tô Vân di chuyển khắp chợ phiên.
Việc mua bán ở khu không người này đều sử dụng đồng tiền Thanh Hồng.
Tiền Thanh Hồng lấy từ trên người cua Thanh Hồng ở trong Bắc Hải. Trên lưng con cua này có một vệt hoa văn màu cầu vồng, sau khi ăn cua xong, đập vỡ vỏ của nó là có thể gỡ được một đồng tiền Thanh Hồng.
Nghe đâu loại tiền Thanh Hồng này là kim loại trong biển, có thể luyện chế bảo vật.
Trong trấn Hoang Tập có "người" chuyên môn thu gom tiền Thanh Hồng, nghe đồn là mang vào trong thành bán cho người trong thành để đổi tiền Ngũ Thù.
Mấy năm nay có không ít yêu vật vào thành mưu sinh, cũng mang tiền Ngũ Thù về đây, trên chợ phiên dần có yêu quái dùng tiền Ngũ Thù để mua bán.
"Tiểu Vân, có thể cho ta hai đồng Thanh Hồng không?" Hoa Hồ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta định mua ít đồ."
Tô Vân lấy hai con cua lớn đã được buộc cẩn thận ra khỏi sọt. Hai con cua kia nặng trịch, trên vỏ cua còn có một vệt cầu vồng.
Vì mắt hắn không nhìn thấy gì, lại không có nghề kiếm ra tiền nên đành phải chờ thủy triều lên ra biển thả lồng, dùng hải sản tới chợ phiên đổi ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.
"Người" quanh đây rất ít khi đi biển bắt hải sản, bởi vì trong nước có quái vật còn đáng sợ hơn bọn chúng, thường xuyên lên bờ tìm thức ăn.
Tô Vân biết rõ khi nào triều cường, có thể tính toán rất chính xác khi nào thủy triều lên hay xuống, lại biết thả lồng, bởi vậy mới có thể bán đồ hải sản sống qua ngày.
Nhưng cua Thanh Hồng là rất khó bắt, càng của nó vô cùng sắc bén, lực lại vô cùng lớn, có thể dễ dàng kẹp gãy ngón tay, rất nguy hiểm. Tô Vân chỉ có thể dùng lồng làm bẫy, chờ khi triều cường mới có thể bắt được mấy con.
Hoa Hồ xách hai con cua Thanh Hồng đi tới trước một quầy hàng trong chợ phiên, rồi đặt hai con cua xuống quầy. Hai con cua Thanh Hồng này vẫn còn sống, miệng thổi bọt nước.
Kẻ bày quầy là một lão cẩu có râu và tóc bạc phơ, mặc quần áo ngồi ngắm mắt ngưng thần ở đó.
"Cẩu đại gia, ta muốn học thuật biến thân." Hoa Hồ nói.
Lão cẩu kia mặc áo da chồn trên người, he hé mắt ra liếc Hoa Hồ một cái rồi lại nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ra là nhóc con thôn Hồ Khâu. Thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, nhưng ai bảo ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ chứ? Đương nhiên ta sẽ bán thuật biến thân cho ngươi. Tuy rằng ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, cho nên tiền thì vẫn cứ phải trả."
Lão cầm hai con cua Thanh Hồng lên rồi đứng dậy, vẫy vẫy cái đuôi: "Đi theo ta."
Hoa Hồ gọi ba tiểu hồ ly, lão cẩu nhíu mày, dừng bước lại: "Lão nhị Hoa gia, ngươi vào thành thì thôi, bởi ngươi mười bốn tuổi rồi, nhưng bọn nó cũng vào thành? Chúng nó còn nhỏ quá!"
Hoa Hồ nói: "Cẩu đại gia, thôn Hồ Khâu chỉ còn lại bốn người bọn ta, ta đi rồi sẽ không ai chăm sóc mấy đứa nhỏ."
Lão cẩu kia thở dài, lắc đầu nói: "Sống cẩu thả ở vùng thôn quê thì không tốt sao? Vì sao cứ phải vào thành chịu chết?"
Hoa Hồ im lặng một lát rồi đáp: "Bọn ta muốn báo thù cho tiên sinh! Mặc dù dịch chả được xu nào, cầu donate cũng chẳng ma nào cho, nhưng vì truyện hay quá nên phải làm thôi. Thế mà người ta không chịu vào Bạchh Ngọc sSách đọc động viên gì cả."
Lão cẩu kia trầm mặc, cất bước rời đi, nói: "Bà già, trông quán giúp ta một chút! Học thuật biến thân cần hai ba ngày, nếu các ngươi có việc thì mau chóng bàn giao đi."
Hoa Hồ vội vàng đi tìm Tô Vân rồi nói: "Ta và đám Tiểu Phàm phải ở lại trấn Hoang Tập này hai ba ngày, Tiểu Vân một mình trở về nhớ phải chú ý nhé."
Tô Vân cười nói: "Ta đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đừng lo cho ta."
Hoa Hồ rời đi.
Tô Vân lại đi dạo quanh chợ phiên chốc lát, không có đám người Hoa Hồ ở đây quả thực không tiện cho lắm, hắn không nhìn thấy chủ quầy bán cái gì.
Tô Vân mất hết hứng thú, bèn một mình quay về theo đường cũ. Lúc này chợ phiên vẫn còn sớm, khi hắn đi tới cầu cân thì trên cầu không có ai, vậy là thiếu niên cõng sọt đi lên trên cầu, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ dựa vào cân nặng của hắn là không thể qua cầu, cần phải chờ nhiều người tới hơn mới được.
Hắn chờ một lát, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: "Chờ chút! Chờ chút! Ta cũng muốn qua cầu!"
Tô Vân nghe thấy tiếng bước chân chạy tới gần, một người chạy tới bên cầu, đứng cách hắn không xa. Tô Vân mỉm cười, gật đầu đồng ý. Người nọ đến gần hắn, nói với giọng khá kinh ngạc: "Ngươi chính là anh chàng ở trấn Thiên Môn sao?"
Tô Vân tò mò hỏi: "Huynh đài biết ta? Ta nghe thấy giọng của ngươi khá xa lạ."
Người nọ hẳn là tuổi không lớn lắm, trong giọng nói có vẻ hùng hậu sau vỡ giọng, cười nói: "Bây giờ ngươi là người nổi tiếng rồi, có ai mà không biết chứ? Nghe nói ngươi giết mấy người trong thành, lại thoát được thần thông của nho sĩ tới từ trong thành lúc ở Khe Rắn, vô cùng lợi hại."
Tô Vân khẽ nhíu mày.
"Ta từng nhìn thấy ngươi từ xa, chỉ là không tiếp xúc với ngươi. Ngươi chưa từng gặp ta cũng là chuyện bình thường. Ta vừa mới mua một vác củi từ trên chợ về."
Người vác củi nói: "Ta tên là Lý Nhạn Trận, Lý gia trang."
Lúc này, bên kia cầu có người kêu lên: "Các ngươi đừng tám nhảm nữa, mau qua cầu đi, bên này bọn họ vẫn đang chờ qua cầu đấy!"
Tô Vân giật giật lỗ tai: "Giọng của huynh đài chờ qua cầu bên kia cũng có chút xa lạ. Huynh đài, bọn ta không đủ người, không thể qua cầu!"
Người bên kia nổi quạu: "Các ngươi đều mang theo đồ, một người nặng bằng hai người, mau qua đây đi, đừng để ta trễ buổi họp chợ!"
Lý Nhạn Trận cười nói: "Người kia nói rất có lý. Thử xem thế nào, có thể đi qua thì đi, không được thì chờ thêm vài người nữa."
Tô Vân đi đằng trước, Lý Nhạn Trận giục giã: "Đi nhanh chút."
Tô Vân mỉm cười nói: "Ta là người mù, không đi nhanh được. Chi bằng ngươi đi trước?"
Lý Nhạn Trận lắc đầu: "Ta vác củi, cầu lại nhỏ hẹp như thế này, sao vượt qua ngươi đi trước được? Đi nhanh đi nhanh lên."
Tô Vân đi thẳng tới phía trước, thoáng chốc đã đi tới giữa cầu. Hắn lại đi tới phía trước vài bước, lúc này mặt cầu hơi đung đưa, sắp đặt xuống bờ bên kia.
Tô Vân nhướn mày: "Lý huynh, trên cầu còn có những người khác sao?"
Phía trước hắn có hai quái nhân mình người sừng dê, một người hạ thấp người xuống, tay cầm trường đao, một kẻ đứng phía sau, cầm kiếm vận sức chờ lao ra.
Hai quái nhân nín thở ngưng thần, trán toát ra từng giọt mồ hôi, nhưng không tạo ra tiếng động gì, thậm chí cả tiếng hít thở của bọn họ cũng nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
Đao kiếm trong tay bọn họ chĩa vào Tô Vân, mũi kiếm và đao không hề di động. Tô Vân chỉ còn vài bước nữa là sẽ tự đâm vào mũi kiếm.
"Chỗ nào có người chứ?" Người vác củi phía sau Tô Vân nói với vẻ không vui: "Tên người mù nhà ngươi, lằng nhằng mất thời gian. Mau đi đi!"
Đầu cầu bên kia cũng có người kêu lên: "Mau qua đây đi, ta còn phải qua cầu đi chợ đấy!"
Tô Vân không nhìn thấy rằng người ở đầu cầu đối diện cũng là quái nhân mình người sừng dê, và người vác củi sau lưng hắn cũng là như thế.
Tô Vân mỉm cười, nói lời xin lỗi với bọn họ, rồi nhấc chân tiếp tục chầm chậm bước đi.
Người vác củi chớp mắt, tay phải chậm rãi rút một thanh trường đao ra khỏi bó củi. Sức của hắn ta thật lớn, tay trái chậm rãi nâng bó củi lên, thân thể hơi khom xuống, lặng lẽ đặt bó củi xuống mặt cầu mà không phát ra chút âm thanh nào.
Cây cầu cân này rất hẹp, rộng chừng một sải bước, tạm đủ để bó củi.
Người vác củi nhìn chằm chằm phần lưng Tô Vân, hô hấp có chút dồn dập. Hắn ta chậm rãi đứng thẳng người lên. Nhưng đúng lúc này, hắn ta chợt thấy có giao long đang lượn lờ dưới da của Tô Vân.
Bây giờ đang là mùa thu, Tô Vân mặc thêm vài món y phục lên người, nên chỉ có thể nhìn thấy da của hắn ở chỗ cổ và mắt cá chân.
Người vác củi sẽ không nhìn nhầm móng vuốt và đầu của giao long, nhìn một biết hết, chỉ riêng vảy vuốt thôi mà hắn ta có thể "nhìn ra" lúc này khí huyết của Tô Vân đang vận chuyển với khí thế vô cùng dữ dội!
Khí huyết của hắn dữ dội tới mức hiện hình, hóa thành giao long, chảy ra từ trái tim hắn. Giao long uốn lượn di chuyển trên bề mặt làn da, trải rộng khắp cơ thể, tạo nên thứ sức mạnh cực kỳ hùng mạnh!
Trong khoảng thời gian ngắn, phổi của Tô Vân có thể hô hấp lượng không khí gấp mấy lần bình thường!
Trái tim của hắn nén ép sức mạnh cũng gấp bình thường mấy lần, làm cho tốc độ máu được bơm đi nhanh hơn hẳn!
Sáu trăm khối cơ bắp trên khắp người hắn đã được chuẩn bị sẵn sàng, mỗi một cơ bắp co lại rồi giãn ra, dều đã cung cấp sức bật cao gấp mấy lần!
Nếu hắn bộc phát sức mạnh của mình, ắt sẽ đáng sợ hệt như hỏa dược nổ tung!
"Cẩn thận!"
Người vác củi gầm lên, nhưng chữ "cẩn" vừa ra khỏi miệng hắn ta, Tô Vân đã sải bước ra, cơ thể hắn chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ bị đao kiếm ở phía trước đâm vào.
Dưới sự cảm ứng không khí, hai quái nhân sừng dê phía trước không tự chủ được bùng phát, đâm trường đao và trường kiếm tới phía trước.
Cùng lúc bọn họ đâm đao kiếm ra, Tô Vân đã lùi về phía sau, né tránh được đao kiếm như hắn đã tiên đoán được sẵn từ trước. Khi lùi ra sau, hắn đã thi triển nửa chiêu Giao Long Bãi Vĩ, một chân quét ra phía sau!
Bùm!
Bó củi kia nổ tung, ngăn cản tầm nhìn của người vác củi.
"Thận!"
Khi người vác củi đứng dậy, chữ "thận" mới được rống ra. Tô Vân thò tay trái tới phía trước, khí huyết xùy xùy trào ra bên ngoài cơ thể, bốn phía quanh lòng bàn tay hình thành nên hình thái mồm của giao long.
Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, trường đao trong tay quái nhân sừng dê bị tay trái của Tô Vân bắt lấy, lưỡi đao sắc bén thế mà lại chẳng thể làm tay hắn bị thương.
Gầm!
Tiếng rồng ngâm đột nhiên truyền đến, cánh tay trái của Tô Vân vặn tròn, thanh trường đao kia rung lên những tiếng leng keng, bị vặn thành bánh quai chèo. Tên quái nhân sừng dê kia hoảng sợ ra mặt, nhìn thấy cánh tay cầm đao của mình cũng bị vặn cong thành bánh quai chèo.
Các khớp xương của hắn ta truyền đến tiếng tách tách, da thịt bị xé rách, các cơ bắp như cơ gập, cơ duỗi, cơ ngắn và cơ ngón tay đều bị vặn xoắn lại, xương cánh tay cũng quay tròn theo, đưa thứ sức mạnh xâm nhập này tới cánh tay.
Răng rắc!
Xương bả vai của hắn ta trật khớp, cánh tay cầm đao bị vặn cong thành bánh quai chèo lăn lộn trong chảo mỡ. Hắn ta thậm chí còn chứng kiến cơ bắp trên cánh tay mình nảy lên dữ dội, cùng mới mạch máu bung ra.
Thôn dân các thôn xóm gần trấn Hoang Tập đều biết Tô Vân, bởi vì Tô Vân thực sự quá đặc biệt, trong trăm dặm quanh đây e rằng chỉ có một mình hắn là con người chân chính, điều này không thể không khiến bọn họ chú ý.
Khu không người là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, trong đó có không ít yêu vật nổi ý định với Tô Vân. Nhưng uy danh của trấn Thiên Môn khiến bọn yêu vật phải kiêng dè.
Trấn Thiên Môn là một trong các cấm kỵ của khu không người, là thủ phạm đã tạo ra vụ thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước.
Những tên kia sau khi biến thành quỷ thần thì vẫn là trùm sò ở khu không người này.
Sự hình thành của khu không người không phải đều là vì trấn Thiên Môn, kỳ thật lịch sử của khu không người còn lâu đời hơn cả trấn Thiên Môn, thời kỳ đầu mới hình thành của nó thậm chí còn phải truy ngược lại sự xuất hiện của Thiên Thị viên.
Chỉ là ban đầu khu không người vốn không rộng lớn như hiện giờ, trấn Thiên Môn đưa tới sự kiện thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước mới khiến khu không người được mở rộng.
trấn Thiên Môn và sự kiện thế giới khác vào sáu năm trước chính là một trong những chuyện lạ của Thiên Thị viên, người ở trong trấn Thiên Môn đều là các cao thủ khắp các nơi trong đất nước tập trung lại chỉ để nghiên cứu chuyện quái lạ ở Thiên Thị viên.
Thiên Thị viên mới là thứ thần bí nhất.
Sau khi trải qua sự kiện thế giới khác giáng xuống, đám yêu vật cực kỳ kiêng kỵ cư dân trấn Thiên Môn, nhưng trong khu không người cũng có những lão yêu quái không coi trấn Thiên Môn ra gì. Cũng may là chỗ ở của đám lão yêu quái đó đều là khu vực trung tâm của khu không người, rất ít khi tới những nơi như trấn Thiên Môn hay trấn Hoang Tập.
Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đi theo sau Tô Vân di chuyển khắp chợ phiên.
Việc mua bán ở khu không người này đều sử dụng đồng tiền Thanh Hồng.
Tiền Thanh Hồng lấy từ trên người cua Thanh Hồng ở trong Bắc Hải. Trên lưng con cua này có một vệt hoa văn màu cầu vồng, sau khi ăn cua xong, đập vỡ vỏ của nó là có thể gỡ được một đồng tiền Thanh Hồng.
Nghe đâu loại tiền Thanh Hồng này là kim loại trong biển, có thể luyện chế bảo vật.
Trong trấn Hoang Tập có "người" chuyên môn thu gom tiền Thanh Hồng, nghe đồn là mang vào trong thành bán cho người trong thành để đổi tiền Ngũ Thù.
Mấy năm nay có không ít yêu vật vào thành mưu sinh, cũng mang tiền Ngũ Thù về đây, trên chợ phiên dần có yêu quái dùng tiền Ngũ Thù để mua bán.
"Tiểu Vân, có thể cho ta hai đồng Thanh Hồng không?" Hoa Hồ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta định mua ít đồ."
Tô Vân lấy hai con cua lớn đã được buộc cẩn thận ra khỏi sọt. Hai con cua kia nặng trịch, trên vỏ cua còn có một vệt cầu vồng.
Vì mắt hắn không nhìn thấy gì, lại không có nghề kiếm ra tiền nên đành phải chờ thủy triều lên ra biển thả lồng, dùng hải sản tới chợ phiên đổi ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.
"Người" quanh đây rất ít khi đi biển bắt hải sản, bởi vì trong nước có quái vật còn đáng sợ hơn bọn chúng, thường xuyên lên bờ tìm thức ăn.
Tô Vân biết rõ khi nào triều cường, có thể tính toán rất chính xác khi nào thủy triều lên hay xuống, lại biết thả lồng, bởi vậy mới có thể bán đồ hải sản sống qua ngày.
Nhưng cua Thanh Hồng là rất khó bắt, càng của nó vô cùng sắc bén, lực lại vô cùng lớn, có thể dễ dàng kẹp gãy ngón tay, rất nguy hiểm. Tô Vân chỉ có thể dùng lồng làm bẫy, chờ khi triều cường mới có thể bắt được mấy con.
Hoa Hồ xách hai con cua Thanh Hồng đi tới trước một quầy hàng trong chợ phiên, rồi đặt hai con cua xuống quầy. Hai con cua Thanh Hồng này vẫn còn sống, miệng thổi bọt nước.
Kẻ bày quầy là một lão cẩu có râu và tóc bạc phơ, mặc quần áo ngồi ngắm mắt ngưng thần ở đó.
"Cẩu đại gia, ta muốn học thuật biến thân." Hoa Hồ nói.
Lão cẩu kia mặc áo da chồn trên người, he hé mắt ra liếc Hoa Hồ một cái rồi lại nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ra là nhóc con thôn Hồ Khâu. Thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, nhưng ai bảo ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ chứ? Đương nhiên ta sẽ bán thuật biến thân cho ngươi. Tuy rằng ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, cho nên tiền thì vẫn cứ phải trả."
Lão cầm hai con cua Thanh Hồng lên rồi đứng dậy, vẫy vẫy cái đuôi: "Đi theo ta."
Hoa Hồ gọi ba tiểu hồ ly, lão cẩu nhíu mày, dừng bước lại: "Lão nhị Hoa gia, ngươi vào thành thì thôi, bởi ngươi mười bốn tuổi rồi, nhưng bọn nó cũng vào thành? Chúng nó còn nhỏ quá!"
Hoa Hồ nói: "Cẩu đại gia, thôn Hồ Khâu chỉ còn lại bốn người bọn ta, ta đi rồi sẽ không ai chăm sóc mấy đứa nhỏ."
Lão cẩu kia thở dài, lắc đầu nói: "Sống cẩu thả ở vùng thôn quê thì không tốt sao? Vì sao cứ phải vào thành chịu chết?"
Hoa Hồ im lặng một lát rồi đáp: "Bọn ta muốn báo thù cho tiên sinh! Mặc dù dịch chả được xu nào, cầu donate cũng chẳng ma nào cho, nhưng vì truyện hay quá nên phải làm thôi. Thế mà người ta không chịu vào Bạchh Ngọc sSách đọc động viên gì cả."
Lão cẩu kia trầm mặc, cất bước rời đi, nói: "Bà già, trông quán giúp ta một chút! Học thuật biến thân cần hai ba ngày, nếu các ngươi có việc thì mau chóng bàn giao đi."
Hoa Hồ vội vàng đi tìm Tô Vân rồi nói: "Ta và đám Tiểu Phàm phải ở lại trấn Hoang Tập này hai ba ngày, Tiểu Vân một mình trở về nhớ phải chú ý nhé."
Tô Vân cười nói: "Ta đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đừng lo cho ta."
Hoa Hồ rời đi.
Tô Vân lại đi dạo quanh chợ phiên chốc lát, không có đám người Hoa Hồ ở đây quả thực không tiện cho lắm, hắn không nhìn thấy chủ quầy bán cái gì.
Tô Vân mất hết hứng thú, bèn một mình quay về theo đường cũ. Lúc này chợ phiên vẫn còn sớm, khi hắn đi tới cầu cân thì trên cầu không có ai, vậy là thiếu niên cõng sọt đi lên trên cầu, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ dựa vào cân nặng của hắn là không thể qua cầu, cần phải chờ nhiều người tới hơn mới được.
Hắn chờ một lát, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: "Chờ chút! Chờ chút! Ta cũng muốn qua cầu!"
Tô Vân nghe thấy tiếng bước chân chạy tới gần, một người chạy tới bên cầu, đứng cách hắn không xa. Tô Vân mỉm cười, gật đầu đồng ý. Người nọ đến gần hắn, nói với giọng khá kinh ngạc: "Ngươi chính là anh chàng ở trấn Thiên Môn sao?"
Tô Vân tò mò hỏi: "Huynh đài biết ta? Ta nghe thấy giọng của ngươi khá xa lạ."
Người nọ hẳn là tuổi không lớn lắm, trong giọng nói có vẻ hùng hậu sau vỡ giọng, cười nói: "Bây giờ ngươi là người nổi tiếng rồi, có ai mà không biết chứ? Nghe nói ngươi giết mấy người trong thành, lại thoát được thần thông của nho sĩ tới từ trong thành lúc ở Khe Rắn, vô cùng lợi hại."
Tô Vân khẽ nhíu mày.
"Ta từng nhìn thấy ngươi từ xa, chỉ là không tiếp xúc với ngươi. Ngươi chưa từng gặp ta cũng là chuyện bình thường. Ta vừa mới mua một vác củi từ trên chợ về."
Người vác củi nói: "Ta tên là Lý Nhạn Trận, Lý gia trang."
Lúc này, bên kia cầu có người kêu lên: "Các ngươi đừng tám nhảm nữa, mau qua cầu đi, bên này bọn họ vẫn đang chờ qua cầu đấy!"
Tô Vân giật giật lỗ tai: "Giọng của huynh đài chờ qua cầu bên kia cũng có chút xa lạ. Huynh đài, bọn ta không đủ người, không thể qua cầu!"
Người bên kia nổi quạu: "Các ngươi đều mang theo đồ, một người nặng bằng hai người, mau qua đây đi, đừng để ta trễ buổi họp chợ!"
Lý Nhạn Trận cười nói: "Người kia nói rất có lý. Thử xem thế nào, có thể đi qua thì đi, không được thì chờ thêm vài người nữa."
Tô Vân đi đằng trước, Lý Nhạn Trận giục giã: "Đi nhanh chút."
Tô Vân mỉm cười nói: "Ta là người mù, không đi nhanh được. Chi bằng ngươi đi trước?"
Lý Nhạn Trận lắc đầu: "Ta vác củi, cầu lại nhỏ hẹp như thế này, sao vượt qua ngươi đi trước được? Đi nhanh đi nhanh lên."
Tô Vân đi thẳng tới phía trước, thoáng chốc đã đi tới giữa cầu. Hắn lại đi tới phía trước vài bước, lúc này mặt cầu hơi đung đưa, sắp đặt xuống bờ bên kia.
Tô Vân nhướn mày: "Lý huynh, trên cầu còn có những người khác sao?"
Phía trước hắn có hai quái nhân mình người sừng dê, một người hạ thấp người xuống, tay cầm trường đao, một kẻ đứng phía sau, cầm kiếm vận sức chờ lao ra.
Hai quái nhân nín thở ngưng thần, trán toát ra từng giọt mồ hôi, nhưng không tạo ra tiếng động gì, thậm chí cả tiếng hít thở của bọn họ cũng nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
Đao kiếm trong tay bọn họ chĩa vào Tô Vân, mũi kiếm và đao không hề di động. Tô Vân chỉ còn vài bước nữa là sẽ tự đâm vào mũi kiếm.
"Chỗ nào có người chứ?" Người vác củi phía sau Tô Vân nói với vẻ không vui: "Tên người mù nhà ngươi, lằng nhằng mất thời gian. Mau đi đi!"
Đầu cầu bên kia cũng có người kêu lên: "Mau qua đây đi, ta còn phải qua cầu đi chợ đấy!"
Tô Vân không nhìn thấy rằng người ở đầu cầu đối diện cũng là quái nhân mình người sừng dê, và người vác củi sau lưng hắn cũng là như thế.
Tô Vân mỉm cười, nói lời xin lỗi với bọn họ, rồi nhấc chân tiếp tục chầm chậm bước đi.
Người vác củi chớp mắt, tay phải chậm rãi rút một thanh trường đao ra khỏi bó củi. Sức của hắn ta thật lớn, tay trái chậm rãi nâng bó củi lên, thân thể hơi khom xuống, lặng lẽ đặt bó củi xuống mặt cầu mà không phát ra chút âm thanh nào.
Cây cầu cân này rất hẹp, rộng chừng một sải bước, tạm đủ để bó củi.
Người vác củi nhìn chằm chằm phần lưng Tô Vân, hô hấp có chút dồn dập. Hắn ta chậm rãi đứng thẳng người lên. Nhưng đúng lúc này, hắn ta chợt thấy có giao long đang lượn lờ dưới da của Tô Vân.
Bây giờ đang là mùa thu, Tô Vân mặc thêm vài món y phục lên người, nên chỉ có thể nhìn thấy da của hắn ở chỗ cổ và mắt cá chân.
Người vác củi sẽ không nhìn nhầm móng vuốt và đầu của giao long, nhìn một biết hết, chỉ riêng vảy vuốt thôi mà hắn ta có thể "nhìn ra" lúc này khí huyết của Tô Vân đang vận chuyển với khí thế vô cùng dữ dội!
Khí huyết của hắn dữ dội tới mức hiện hình, hóa thành giao long, chảy ra từ trái tim hắn. Giao long uốn lượn di chuyển trên bề mặt làn da, trải rộng khắp cơ thể, tạo nên thứ sức mạnh cực kỳ hùng mạnh!
Trong khoảng thời gian ngắn, phổi của Tô Vân có thể hô hấp lượng không khí gấp mấy lần bình thường!
Trái tim của hắn nén ép sức mạnh cũng gấp bình thường mấy lần, làm cho tốc độ máu được bơm đi nhanh hơn hẳn!
Sáu trăm khối cơ bắp trên khắp người hắn đã được chuẩn bị sẵn sàng, mỗi một cơ bắp co lại rồi giãn ra, dều đã cung cấp sức bật cao gấp mấy lần!
Nếu hắn bộc phát sức mạnh của mình, ắt sẽ đáng sợ hệt như hỏa dược nổ tung!
"Cẩn thận!"
Người vác củi gầm lên, nhưng chữ "cẩn" vừa ra khỏi miệng hắn ta, Tô Vân đã sải bước ra, cơ thể hắn chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ bị đao kiếm ở phía trước đâm vào.
Dưới sự cảm ứng không khí, hai quái nhân sừng dê phía trước không tự chủ được bùng phát, đâm trường đao và trường kiếm tới phía trước.
Cùng lúc bọn họ đâm đao kiếm ra, Tô Vân đã lùi về phía sau, né tránh được đao kiếm như hắn đã tiên đoán được sẵn từ trước. Khi lùi ra sau, hắn đã thi triển nửa chiêu Giao Long Bãi Vĩ, một chân quét ra phía sau!
Bùm!
Bó củi kia nổ tung, ngăn cản tầm nhìn của người vác củi.
"Thận!"
Khi người vác củi đứng dậy, chữ "thận" mới được rống ra. Tô Vân thò tay trái tới phía trước, khí huyết xùy xùy trào ra bên ngoài cơ thể, bốn phía quanh lòng bàn tay hình thành nên hình thái mồm của giao long.
Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, trường đao trong tay quái nhân sừng dê bị tay trái của Tô Vân bắt lấy, lưỡi đao sắc bén thế mà lại chẳng thể làm tay hắn bị thương.
Gầm!
Tiếng rồng ngâm đột nhiên truyền đến, cánh tay trái của Tô Vân vặn tròn, thanh trường đao kia rung lên những tiếng leng keng, bị vặn thành bánh quai chèo. Tên quái nhân sừng dê kia hoảng sợ ra mặt, nhìn thấy cánh tay cầm đao của mình cũng bị vặn cong thành bánh quai chèo.
Các khớp xương của hắn ta truyền đến tiếng tách tách, da thịt bị xé rách, các cơ bắp như cơ gập, cơ duỗi, cơ ngắn và cơ ngón tay đều bị vặn xoắn lại, xương cánh tay cũng quay tròn theo, đưa thứ sức mạnh xâm nhập này tới cánh tay.
Răng rắc!
Xương bả vai của hắn ta trật khớp, cánh tay cầm đao bị vặn cong thành bánh quai chèo lăn lộn trong chảo mỡ. Hắn ta thậm chí còn chứng kiến cơ bắp trên cánh tay mình nảy lên dữ dội, cùng mới mạch máu bung ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook