Lâm Triều Anh Sống Lại
-
Chương 11: Phùng Hành mời
Sau Hoa Sơn luận kiếm, giang hồ xuất hiện "Ngũ tuyệt" gồm có Đông Tà, Tây
Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông. Đông, Tây, Nam, Bắc tất nhiên
dùng để chỉ nơi mà ngũ tuyệt ở, mà chữ sau đó chính là dùng để chỉ tính
cách của năm người này. Mà danh hiệu của Hoàng Dược Sư là "Tà" thì tất
nhiên tính cách không thể nào không thể nào không liên quan đến chữ Tà
này, thậm chí tới tên hiệu sau này của chàng cũng là Hoàng Lão Tà.
Cái gọi là "Tà" đơn giản là không để ý quan niệm thế tục, tùy tâm sở dục, không quan tâm đến lễ giáo thế tục. Hoàng Dược Sư hiện thời tất nhiên còn chưa đạt tới trình độ ‘Tà’ của sau này, hơn nữa Lâm Triều Anh làm cho chàng có chút hảo cảm xen chút tò mò, Hoàng Dược Sư cân nhắc ý kiến của một Lâm Triều Anh lát, sắc mặt chính trực nói: “Tuy rằng đưa vị cô nương này bị thương đưa cô nương ta về nhà tuy chỉ là nhấc tay chi lao (chuyện đơn giản), nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hoàng mỗ thật sự không thích hợp trợ giúp vị cô nương này.”
Lâm Triều Anh thấy Hoàng Dược Sư vẻ mặt chính trực cùng ngữ khí quang minh chính đại cũng không phải là làm bộ, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Hoàng công tử nói có đạo lý... Nhưng mà công tử có thể ở đây chiếu cố Phùng cô nương một lát không? Bây giờ ta sẽ đi xuống núi đi tìm người nhà của nàng mang nàng về nhà.”
Hoàng Dược Sư nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Triều Anh cùng thần sắc nghiêm túc lại chân thành tha thiết mà gật gật đầu nói: “Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, Lâm cô nương không cần để ở trong lòng.”
Lâm Triều Anh có hảo khẳng định của Hoàng Dược Sư, liền lấy từ trên tóc của Phùng Hành một cây trâm ngọc trai, rồi vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi, hướng đi tất nhiên là huyện nha.
Sau khi Hoàng Dược Sư thấy Lâm Triều Anh biến mất, gương mặt vốn vô cùng chính trực lộ một nụ có vài phần cười tà khí, Phùng Hành vốn luôn quan sát Hoàng Dược Sư tất nhiên thấy hảo nụ cười này của chàng không khỏi có chút tò mò hỏi: “Hoàng công tử, ngươi đang cười cái gì thế?”
Nghe hảo câu hỏi của Phùng Hành, nụ cười trên mặt Hoàng Dược Sư biến mất thay vào đó là vẻ đạm mạc nhìn Phùng Hành nói: “Cô nương cùng Lâm cô nương quen biết nhau à? Hai cô nương các người thì lên núi làm gì? Không biết là ở trên núi có rất nhiều bẫy rập cùng dã thú à, dù sao Lâm cô nương cũng có võ công, nhưng cô nương thì không.”
Phùng Hành hiểu lầm Hoàng Dược Sư nói sang chuyện khác thành quan tâm, có chút thẹn thùng nói: “Tiểu nữ cũng chỉ vừa mới quen biết Lâm cô nương... Về phần vì sao tiểu nữ lên núi một mình, thực sự là vì mẫu thân của tiểu nữ sinh bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng, ngay cả đại phu đều không có cách nào chữa hết. Sau đó tiểu nữ đọc rất nhiều sách về y lý, thì thấy trong một cuốn sách có nói trước về một loại thảo dược có tên là "hồi hồn thảo" có thể chữa khỏi bệnh của mẫu thần, nhưng mà loại thảo dược này rất khó tìm, nhưng hôm nay tiểu nữ nghe thợ săn trên trong trấn nói là trên núi có loại thảo dược này, liền vội vã đến hái thuốc nên quên mất phải kêu gia đinh theo cùng.”
Hoàng Dược Sư đối với việc vì sao Phùng Hành ở trên núi cũng không hiếu kỳ lắm, nên khi nghe Phùng Hành nói xong cũng chỉ là coi như là đã hiểu, liền gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa. Phùng Hành cũng ngượng ngùng khi trò chuyện cùng một nam tử xa lạ, cho dù nàng đối với nam tử xa lạ kia thật sự có hảo cảm.
Vì thế không khí liền an tĩnh lại, Hoàng Dược Sư nằm ở trên chạc nhắm mắt dưỡng thần, còn Phùng Hành thì ngồi dưới đất nhìn quanh bốn phía, cho đến khi Lâm Triều Anh mang theo vài nam nhân mặc y phục nha dịch cùng một cái lão thái bà đến nơi này thì không khí an tĩnh đó mới biến mất.
Phùng Hành thấy Lâm Triều Anh thật sự đưa gia nhân tới, ánh mắt liền cười tựa như thành một vần trăng khuyết, vẫy vẫy tay lớn tiếng nói: “Lí ma ma, ta ở đây.”
Lí ma ma nghe hảo thanh âm Phùng Hành, cảm kích nhìn Lâm Triều Anh một cái, rồi lập tức chạy nhanh chạy tới ôm chầm lấy Phùng Hành khóc nức nở nói: “Tiểu thư, sao người lại một thân một mình lên núi vậy, sao người lại làm nguy hiểm như vậy? Phu nhân đang bệnh nặng, nếu biết tiểu thư ngài lại không nghe lời, mà chạy loạn là nơi này, không biết còn đau lòng tới chừng nào.” Lí ma ma nói xong, liền khóc lớn, Phùng Hành cũng bởi vì Lí ma ma mà nỉ non khóc theo, hai người nhất thời khóc thành một đoàn.
Lâm Triều Anh bởi vì hai người kia khóc lóc liền không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như cũ nói: “Nếu gia nhân của phùng tiểu thư đã tới, ta xin cáo từ trước.”
Phùng Hành nghe Lâm Triều Anh muốn cáo từ, cũng không tiếp tục khóc nữa, dùng khăn tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Lâm cô nương có thể tới nhà tiểu nữ tử ở chơi mấy ngày không? Dù sao nếu không nhờ có Lâm cô nương, gia nhân không biết khi nào mới tìm thấy tiểu nữ. Còn Hoàng công tử nữa hai người cùng tới nhà tiểu nữ đi, để phụ thân có thể cảm tạ hai người.”
Lâm Triều Anh nghe thấy lời này đúng là xuất phát từ tâm ý, hơn nữa nàng cũng không chịu nổi ánh mắt vô cùng chờ mong của Phùng Hành, liếc mắt nhìn một cái Hoàng Dược Sư rồi gật đầu nói: “Được“. Nghe thấy Lâm Triều Anh đồng ý ở lại, Phùng Hành liền chuyển ánh mắt chờ mong sang Hoàng Dược Sư, mà Hoàng Dược Sư giả như lơ đãng liếc Lâm Triều Anh một cái rồi sau đó gật gật đầu.
Cứ như vậy, Lâm Triều Anh cùng Hoàng Dược Sư liền quang minh chính đại trọ ở phủ tri huyện, hơn nữa trên đường xuống núi, Lâm Triều Anh cũng biết được nguyên nhân Phùng Hành đơn độc lên núi. Cảm thán nghĩ quan đại tiểu thư bây giờ thật không biết trời cao đất rộng là gì, lại cảm thán thêm một chút coi như là sự hiếu thuận của Phùng Hành, cho nên tốt bụng nói: “Ta cũng coi như là y thuật tinh thông, nếu Phùng cô nương không ngại, để ta giúp mẫu thân cô nương xem bệnh, cô nương thấy như thế nào?”
Phùng Hành thấy Lâm Triều Anh võ công cao cường, đã đối với Lâm Triều Anh thập phần tín nhiệm, lập tức gật đầu nói: “Vậy muội xin cảm tạ tỷ trước. Đúng rồi, tỷ cũng đừng gọi muội là Phùng cô nương nữa, gọi muội là Hành nhi đi. Còn nữa về sau muội sẽ gọi tỷ là Lâm tỷ tỷ được không?”
Lâm Triều Anh nhìn Phùng Hành cười tươi đến ngây thơ như vậy liền gật đầu coi như đồng ý, mà Phùng Hành thấy Triều Anh đồng ý thì cười càng thêm mỹ lệ. Phùng Hành quay đầu nhìn Hoàng Dược Sư có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chàng cuối cùng vẫn không nói ra. Bởi vì trực giác nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta lại nói thêm với câu vô bổ với Hoàng công tử, thì Hoàng công tử rất có khả năng liền trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Nàng ta không muốn chia tay với Hoàng công tử sớm như vậy đâu.
Sau đó, đoàn người liền chậm rãi về tới Phùng gia. Lâm Triều Anh thần sắc lạnh nhạt đánh giá huyện lệnh phủ này, nơi này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, đủ loại hoa cỏ làm cho người ta cảm giác thật ấm áp. Nàng dường như có thể lí giải là dạng hoàn cảnh gì đã dạy ra Phùng Hành thông minh hoạt bát mà không ỏng ẹo, nhu nhược.
Lí ma ma sắp xếp Lâm Triều Anh cùng Hoàng Dược Sư chia ở 2 phòng khách rồi đem thức ăn đưa đến phòng cho hai người liền rời đi. Mà Lâm Triều Anh ở lý đốn hành lý xong liền cùng Phùng Hành và Lí ma ma đi thăm Phùng phu nhân xem bệnh tình của bà thế nào. Dưới ánh mắt chờ mong của Phùng Hành và Lí ma ma, Lâm Triều Anh bước lên bắt mạch cho Phùng phu nhân đang hôn mê, sau khi chậm rãi bắt mạch, nàng liền nhíu mày.
Luôn luôn quan sát Lâm Triều Anh Phùng Hành tất nhiên là nhìn thấy Lâm Triều Anh sắc mặt không tốt lắm, lo lắng nói: “Lâm tỷ tỷ, nương của muội bệnh nghiêm trọng lắm ạ?”
Lâm Triều Anh cũng không có trả lời câu hỏi của Phùng Hành, chỉ khoát tay áo ý bảo Phùng Hành yên lặng, rồi kiểm tra phía trong cánh tay của Phùng phu nhân một chút, thở dài một hơi rồi nói Phùng Hành và Lí ma ma rằng: “Theo ta được biết, Phùng phu nhân không phải là sinh bệnh. Mà nguyên nhân làm cho nàng hôn mê bất tỉnh, là một loại tên là thảo dược tên là bách diệp thảo là một loại độc mãn tính.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không muốn bởi vì Hoàng Dược Sư là nam chính mà bôi nhọa Phùng Hành, ta nghĩ rằng Phùng Hành là tiểu cô nương thông minh hoạt bát lại không có tâm kế.
Mà Phùng Hành cũng sẽ không hại Lâm Triều Anh, ở trong mắt Phùng Hành, Lâm Triều Anh là một tỷ tỷ tài giỏi lợi hại lại vô cùng thông minh là ân nhân của nàng.
Mà Hoàng Dược Sư cảm tình, cũng lại ở chỗ này sinh ra đường ranh giới... Ô mặt ing
Hoa Sơn luận kiếm sắp bắt đầu rồi nói chung là sẽ không yên tĩnh nữa đâu, mà tất nhiên sau khi diễn ra Hoa Sơn luận kiếm, thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi
~ Tâm hồn văn nghệ của bổn tác giả lại nổi lên rồi ~~~!
Cái gọi là "Tà" đơn giản là không để ý quan niệm thế tục, tùy tâm sở dục, không quan tâm đến lễ giáo thế tục. Hoàng Dược Sư hiện thời tất nhiên còn chưa đạt tới trình độ ‘Tà’ của sau này, hơn nữa Lâm Triều Anh làm cho chàng có chút hảo cảm xen chút tò mò, Hoàng Dược Sư cân nhắc ý kiến của một Lâm Triều Anh lát, sắc mặt chính trực nói: “Tuy rằng đưa vị cô nương này bị thương đưa cô nương ta về nhà tuy chỉ là nhấc tay chi lao (chuyện đơn giản), nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hoàng mỗ thật sự không thích hợp trợ giúp vị cô nương này.”
Lâm Triều Anh thấy Hoàng Dược Sư vẻ mặt chính trực cùng ngữ khí quang minh chính đại cũng không phải là làm bộ, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Hoàng công tử nói có đạo lý... Nhưng mà công tử có thể ở đây chiếu cố Phùng cô nương một lát không? Bây giờ ta sẽ đi xuống núi đi tìm người nhà của nàng mang nàng về nhà.”
Hoàng Dược Sư nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Triều Anh cùng thần sắc nghiêm túc lại chân thành tha thiết mà gật gật đầu nói: “Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, Lâm cô nương không cần để ở trong lòng.”
Lâm Triều Anh có hảo khẳng định của Hoàng Dược Sư, liền lấy từ trên tóc của Phùng Hành một cây trâm ngọc trai, rồi vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi, hướng đi tất nhiên là huyện nha.
Sau khi Hoàng Dược Sư thấy Lâm Triều Anh biến mất, gương mặt vốn vô cùng chính trực lộ một nụ có vài phần cười tà khí, Phùng Hành vốn luôn quan sát Hoàng Dược Sư tất nhiên thấy hảo nụ cười này của chàng không khỏi có chút tò mò hỏi: “Hoàng công tử, ngươi đang cười cái gì thế?”
Nghe hảo câu hỏi của Phùng Hành, nụ cười trên mặt Hoàng Dược Sư biến mất thay vào đó là vẻ đạm mạc nhìn Phùng Hành nói: “Cô nương cùng Lâm cô nương quen biết nhau à? Hai cô nương các người thì lên núi làm gì? Không biết là ở trên núi có rất nhiều bẫy rập cùng dã thú à, dù sao Lâm cô nương cũng có võ công, nhưng cô nương thì không.”
Phùng Hành hiểu lầm Hoàng Dược Sư nói sang chuyện khác thành quan tâm, có chút thẹn thùng nói: “Tiểu nữ cũng chỉ vừa mới quen biết Lâm cô nương... Về phần vì sao tiểu nữ lên núi một mình, thực sự là vì mẫu thân của tiểu nữ sinh bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng, ngay cả đại phu đều không có cách nào chữa hết. Sau đó tiểu nữ đọc rất nhiều sách về y lý, thì thấy trong một cuốn sách có nói trước về một loại thảo dược có tên là "hồi hồn thảo" có thể chữa khỏi bệnh của mẫu thần, nhưng mà loại thảo dược này rất khó tìm, nhưng hôm nay tiểu nữ nghe thợ săn trên trong trấn nói là trên núi có loại thảo dược này, liền vội vã đến hái thuốc nên quên mất phải kêu gia đinh theo cùng.”
Hoàng Dược Sư đối với việc vì sao Phùng Hành ở trên núi cũng không hiếu kỳ lắm, nên khi nghe Phùng Hành nói xong cũng chỉ là coi như là đã hiểu, liền gật gật đầu rồi cũng không nói gì nữa. Phùng Hành cũng ngượng ngùng khi trò chuyện cùng một nam tử xa lạ, cho dù nàng đối với nam tử xa lạ kia thật sự có hảo cảm.
Vì thế không khí liền an tĩnh lại, Hoàng Dược Sư nằm ở trên chạc nhắm mắt dưỡng thần, còn Phùng Hành thì ngồi dưới đất nhìn quanh bốn phía, cho đến khi Lâm Triều Anh mang theo vài nam nhân mặc y phục nha dịch cùng một cái lão thái bà đến nơi này thì không khí an tĩnh đó mới biến mất.
Phùng Hành thấy Lâm Triều Anh thật sự đưa gia nhân tới, ánh mắt liền cười tựa như thành một vần trăng khuyết, vẫy vẫy tay lớn tiếng nói: “Lí ma ma, ta ở đây.”
Lí ma ma nghe hảo thanh âm Phùng Hành, cảm kích nhìn Lâm Triều Anh một cái, rồi lập tức chạy nhanh chạy tới ôm chầm lấy Phùng Hành khóc nức nở nói: “Tiểu thư, sao người lại một thân một mình lên núi vậy, sao người lại làm nguy hiểm như vậy? Phu nhân đang bệnh nặng, nếu biết tiểu thư ngài lại không nghe lời, mà chạy loạn là nơi này, không biết còn đau lòng tới chừng nào.” Lí ma ma nói xong, liền khóc lớn, Phùng Hành cũng bởi vì Lí ma ma mà nỉ non khóc theo, hai người nhất thời khóc thành một đoàn.
Lâm Triều Anh bởi vì hai người kia khóc lóc liền không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như cũ nói: “Nếu gia nhân của phùng tiểu thư đã tới, ta xin cáo từ trước.”
Phùng Hành nghe Lâm Triều Anh muốn cáo từ, cũng không tiếp tục khóc nữa, dùng khăn tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Lâm cô nương có thể tới nhà tiểu nữ tử ở chơi mấy ngày không? Dù sao nếu không nhờ có Lâm cô nương, gia nhân không biết khi nào mới tìm thấy tiểu nữ. Còn Hoàng công tử nữa hai người cùng tới nhà tiểu nữ đi, để phụ thân có thể cảm tạ hai người.”
Lâm Triều Anh nghe thấy lời này đúng là xuất phát từ tâm ý, hơn nữa nàng cũng không chịu nổi ánh mắt vô cùng chờ mong của Phùng Hành, liếc mắt nhìn một cái Hoàng Dược Sư rồi gật đầu nói: “Được“. Nghe thấy Lâm Triều Anh đồng ý ở lại, Phùng Hành liền chuyển ánh mắt chờ mong sang Hoàng Dược Sư, mà Hoàng Dược Sư giả như lơ đãng liếc Lâm Triều Anh một cái rồi sau đó gật gật đầu.
Cứ như vậy, Lâm Triều Anh cùng Hoàng Dược Sư liền quang minh chính đại trọ ở phủ tri huyện, hơn nữa trên đường xuống núi, Lâm Triều Anh cũng biết được nguyên nhân Phùng Hành đơn độc lên núi. Cảm thán nghĩ quan đại tiểu thư bây giờ thật không biết trời cao đất rộng là gì, lại cảm thán thêm một chút coi như là sự hiếu thuận của Phùng Hành, cho nên tốt bụng nói: “Ta cũng coi như là y thuật tinh thông, nếu Phùng cô nương không ngại, để ta giúp mẫu thân cô nương xem bệnh, cô nương thấy như thế nào?”
Phùng Hành thấy Lâm Triều Anh võ công cao cường, đã đối với Lâm Triều Anh thập phần tín nhiệm, lập tức gật đầu nói: “Vậy muội xin cảm tạ tỷ trước. Đúng rồi, tỷ cũng đừng gọi muội là Phùng cô nương nữa, gọi muội là Hành nhi đi. Còn nữa về sau muội sẽ gọi tỷ là Lâm tỷ tỷ được không?”
Lâm Triều Anh nhìn Phùng Hành cười tươi đến ngây thơ như vậy liền gật đầu coi như đồng ý, mà Phùng Hành thấy Triều Anh đồng ý thì cười càng thêm mỹ lệ. Phùng Hành quay đầu nhìn Hoàng Dược Sư có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chàng cuối cùng vẫn không nói ra. Bởi vì trực giác nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta lại nói thêm với câu vô bổ với Hoàng công tử, thì Hoàng công tử rất có khả năng liền trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Nàng ta không muốn chia tay với Hoàng công tử sớm như vậy đâu.
Sau đó, đoàn người liền chậm rãi về tới Phùng gia. Lâm Triều Anh thần sắc lạnh nhạt đánh giá huyện lệnh phủ này, nơi này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, đủ loại hoa cỏ làm cho người ta cảm giác thật ấm áp. Nàng dường như có thể lí giải là dạng hoàn cảnh gì đã dạy ra Phùng Hành thông minh hoạt bát mà không ỏng ẹo, nhu nhược.
Lí ma ma sắp xếp Lâm Triều Anh cùng Hoàng Dược Sư chia ở 2 phòng khách rồi đem thức ăn đưa đến phòng cho hai người liền rời đi. Mà Lâm Triều Anh ở lý đốn hành lý xong liền cùng Phùng Hành và Lí ma ma đi thăm Phùng phu nhân xem bệnh tình của bà thế nào. Dưới ánh mắt chờ mong của Phùng Hành và Lí ma ma, Lâm Triều Anh bước lên bắt mạch cho Phùng phu nhân đang hôn mê, sau khi chậm rãi bắt mạch, nàng liền nhíu mày.
Luôn luôn quan sát Lâm Triều Anh Phùng Hành tất nhiên là nhìn thấy Lâm Triều Anh sắc mặt không tốt lắm, lo lắng nói: “Lâm tỷ tỷ, nương của muội bệnh nghiêm trọng lắm ạ?”
Lâm Triều Anh cũng không có trả lời câu hỏi của Phùng Hành, chỉ khoát tay áo ý bảo Phùng Hành yên lặng, rồi kiểm tra phía trong cánh tay của Phùng phu nhân một chút, thở dài một hơi rồi nói Phùng Hành và Lí ma ma rằng: “Theo ta được biết, Phùng phu nhân không phải là sinh bệnh. Mà nguyên nhân làm cho nàng hôn mê bất tỉnh, là một loại tên là thảo dược tên là bách diệp thảo là một loại độc mãn tính.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không muốn bởi vì Hoàng Dược Sư là nam chính mà bôi nhọa Phùng Hành, ta nghĩ rằng Phùng Hành là tiểu cô nương thông minh hoạt bát lại không có tâm kế.
Mà Phùng Hành cũng sẽ không hại Lâm Triều Anh, ở trong mắt Phùng Hành, Lâm Triều Anh là một tỷ tỷ tài giỏi lợi hại lại vô cùng thông minh là ân nhân của nàng.
Mà Hoàng Dược Sư cảm tình, cũng lại ở chỗ này sinh ra đường ranh giới... Ô mặt ing
Hoa Sơn luận kiếm sắp bắt đầu rồi nói chung là sẽ không yên tĩnh nữa đâu, mà tất nhiên sau khi diễn ra Hoa Sơn luận kiếm, thì mọi chuyện đều sẽ thay đổi
~ Tâm hồn văn nghệ của bổn tác giả lại nổi lên rồi ~~~!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook