Lâm Triều Anh Sống Lại
-
Chương 1-2: Phương hồn tảo thể (hồn lìa khỏi xác) (2)
********
Lâm Triều Anh cho tới bây giờ đều không tin con người sau khi chết thật sự sẽ có linh hồn ở lại nhân thế, nhưng hôm nay lại không khể không tin, bởi vì bản thân nàng chính là một ví dụ tốt nhất.
Nàng trơ mắt nhìn Tôn thị cùng thị nữ cũng là đồ đệ Vân Nhi của nàng bi thiết nhìn thân thể của nàng, Tôn thị lên tiếng khóc lớn còn Vân Nhi sắc mặt vẫn lạnh như băng tạo thành đối lập rõ nét. Nàng không trách Vân Nhi không thương tâm, chỉ vì luyện thành ‘Ngọc nữ tâm’ kinh con người chỉ có thể vô tình. Lâm Triều Anh cũng có thể cảm giác được Vân Nhi đã dùng bao nhiêu lý trí để khống chế bản thân không khóc thành tiếng.
Nàng nhìn Tôn thị cùng Vân Nhi đem thân thể của mình để vào quan tài bên trong như thế nào, sau đó Vân Nhi mỗi ngày là như thế nào tu luyện võ công, sau đó võ công của Vân Nhi có chút thành tựu, lại thu thêm hai đồ đệ một đứa gọi là Lý Mạc Sầu một đứa gọi là Tiểu Long Nữ. Lâm Triều Anh ngày lại ngày, im lặng nhìn cuộc sống của các nàng, nhìn hai hài tử từ từ lớn lên, ngày qua ngày chớp mắt mà đã được một năm.
Sau những ngày bình yên, cuối cùng cũng bắt đầu có biến hoá, Mạc Sầu trong lúc vô ý cứu một thiếu niên tên gọi Lục Triển Nguyên, dựa một cái khăn tay thêu hoa hồng và lá cây mà định tình cùng với nam tử kia. Mạc Sầu không nghe lời Vân Nhi nói, cứ muốn cùng Lục Triển Nguyên kia ở bên nhau, cuối cùng bị Vân Nhi bất đắc dĩ trục xuất khỏi sư môn, vốn tưởng rằng Mạc Sầu cùng kia Lục Triển Nguyên kia sẽ được hạnh phúc bên nhau, nhưng Lục Triển Nguyên kia lại yêu thương một nữ tử khác, mọi hy sinh của Mạc Sầu cuối cùng chỉ đổi được hai chữ phản bội. Lâm Triều Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm thán chỉ vì một chữ tình, mà làm con người ta đau khổ như vậy.
Sau đó, nàng thấy Vân Nhi cùng Tôn thị chậm rãi già đi, ngày Vân Nhi chết đi, nàng vốn nghĩ rằng bản thân cuối cũng có thể gặp lại Vân Nhi, nhưng nàng lại không nhìn thấy hồn phách của Vân Nhi. Giờ khắc này Lâm Triều Anh đột nhiên hiểu, nàng ở lại chốn này chỉ vì chấp niệm của nàng quá sâu mà thôi, Vân Nhi không buồn không lo, tất nhiên là hồn về địa phủ, Vân nhi là thế thì Vương Trùng Dương cũng vậy.
Sau đó ngày, Lâm Triều Anh nhìn Tôn thị chiếu cố Long Nhi chậm rãi lớn lên, bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng cực kỳ giống bản thân thời còn trẻ. Nhìn nữ hài tử lớn lên giống mình như vậy cũng là chuyện khá thú vị, nhưng Dương Quá đến lại đánh vỡ này hết thảy.
Tôn thị lấy sinh mệnh yêu cầu Long Nhi nhận Dương Quá làm đồ đệ, nàng giương nhìn hai người nảy sinh cảm tình trong lúc gặp nguy nan, lạnh nhạt cười. Có lẽ, Long Nhi lúc này đã gặp một người đáng giá phó thác.
Nàng cứ như vậy nhìn hai người cùng nhau học võ cùng nhau luyện công, cùng nhau ngăn cản Lý Mạc Sầu tới tìm tìm ‘ngọc nữ tâm kinh’, vốn tưởng rằng này hai hài tử sẽ sống thật hạnh phúc cùng nhau. Lại bi ai phát hiện, không có loại hạnh phúc nào có thể vĩnh cửu.
Nhưng mà Lâm Triều Anh lại trăm vạn lần không ngờ người khi nhục Long Nhi làm hại hai người Long Quá chia lìa, lại là đạo sĩ Toàn Chân Giáo, nàng vô cùng phẫn nộ muốn đi tìm Vương Trùng Dương kia tính sổ, nhưng đột nhiên nhớ lại Vương Trùng Dương đã sớm mất rồi, hồn về địa phủ, giật mình nhìn lại, nàng thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy.
Lại sau đó, Lâm Triều Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Toàn Chân Giáo cùng cái gọi là nhân sĩ giang hồ chính phái đáng chết khi dễ hậu nhân của mình như thế nào, cứng rắn chia rẽ Long Nhi cùng Quá nhi, Lâm Triều Anh phẫn nộ đạt tới cực điểm.
Ngay sau đó, Lâm Triều Anh cảm thấy hồn phách mà nàng nhiều năm không có cảm giác lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cũng phát hiện bản thân mình rốt cuộc ra chuyện gì, sau đó Lâm Triều Anh liền hoàn toàn mất đi tri giác...
Lâm Triều Anh cho tới bây giờ đều không tin con người sau khi chết thật sự sẽ có linh hồn ở lại nhân thế, nhưng hôm nay lại không khể không tin, bởi vì bản thân nàng chính là một ví dụ tốt nhất.
Nàng trơ mắt nhìn Tôn thị cùng thị nữ cũng là đồ đệ Vân Nhi của nàng bi thiết nhìn thân thể của nàng, Tôn thị lên tiếng khóc lớn còn Vân Nhi sắc mặt vẫn lạnh như băng tạo thành đối lập rõ nét. Nàng không trách Vân Nhi không thương tâm, chỉ vì luyện thành ‘Ngọc nữ tâm’ kinh con người chỉ có thể vô tình. Lâm Triều Anh cũng có thể cảm giác được Vân Nhi đã dùng bao nhiêu lý trí để khống chế bản thân không khóc thành tiếng.
Nàng nhìn Tôn thị cùng Vân Nhi đem thân thể của mình để vào quan tài bên trong như thế nào, sau đó Vân Nhi mỗi ngày là như thế nào tu luyện võ công, sau đó võ công của Vân Nhi có chút thành tựu, lại thu thêm hai đồ đệ một đứa gọi là Lý Mạc Sầu một đứa gọi là Tiểu Long Nữ. Lâm Triều Anh ngày lại ngày, im lặng nhìn cuộc sống của các nàng, nhìn hai hài tử từ từ lớn lên, ngày qua ngày chớp mắt mà đã được một năm.
Sau những ngày bình yên, cuối cùng cũng bắt đầu có biến hoá, Mạc Sầu trong lúc vô ý cứu một thiếu niên tên gọi Lục Triển Nguyên, dựa một cái khăn tay thêu hoa hồng và lá cây mà định tình cùng với nam tử kia. Mạc Sầu không nghe lời Vân Nhi nói, cứ muốn cùng Lục Triển Nguyên kia ở bên nhau, cuối cùng bị Vân Nhi bất đắc dĩ trục xuất khỏi sư môn, vốn tưởng rằng Mạc Sầu cùng kia Lục Triển Nguyên kia sẽ được hạnh phúc bên nhau, nhưng Lục Triển Nguyên kia lại yêu thương một nữ tử khác, mọi hy sinh của Mạc Sầu cuối cùng chỉ đổi được hai chữ phản bội. Lâm Triều Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm thán chỉ vì một chữ tình, mà làm con người ta đau khổ như vậy.
Sau đó, nàng thấy Vân Nhi cùng Tôn thị chậm rãi già đi, ngày Vân Nhi chết đi, nàng vốn nghĩ rằng bản thân cuối cũng có thể gặp lại Vân Nhi, nhưng nàng lại không nhìn thấy hồn phách của Vân Nhi. Giờ khắc này Lâm Triều Anh đột nhiên hiểu, nàng ở lại chốn này chỉ vì chấp niệm của nàng quá sâu mà thôi, Vân Nhi không buồn không lo, tất nhiên là hồn về địa phủ, Vân nhi là thế thì Vương Trùng Dương cũng vậy.
Sau đó ngày, Lâm Triều Anh nhìn Tôn thị chiếu cố Long Nhi chậm rãi lớn lên, bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng cực kỳ giống bản thân thời còn trẻ. Nhìn nữ hài tử lớn lên giống mình như vậy cũng là chuyện khá thú vị, nhưng Dương Quá đến lại đánh vỡ này hết thảy.
Tôn thị lấy sinh mệnh yêu cầu Long Nhi nhận Dương Quá làm đồ đệ, nàng giương nhìn hai người nảy sinh cảm tình trong lúc gặp nguy nan, lạnh nhạt cười. Có lẽ, Long Nhi lúc này đã gặp một người đáng giá phó thác.
Nàng cứ như vậy nhìn hai người cùng nhau học võ cùng nhau luyện công, cùng nhau ngăn cản Lý Mạc Sầu tới tìm tìm ‘ngọc nữ tâm kinh’, vốn tưởng rằng này hai hài tử sẽ sống thật hạnh phúc cùng nhau. Lại bi ai phát hiện, không có loại hạnh phúc nào có thể vĩnh cửu.
Nhưng mà Lâm Triều Anh lại trăm vạn lần không ngờ người khi nhục Long Nhi làm hại hai người Long Quá chia lìa, lại là đạo sĩ Toàn Chân Giáo, nàng vô cùng phẫn nộ muốn đi tìm Vương Trùng Dương kia tính sổ, nhưng đột nhiên nhớ lại Vương Trùng Dương đã sớm mất rồi, hồn về địa phủ, giật mình nhìn lại, nàng thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy.
Lại sau đó, Lâm Triều Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Toàn Chân Giáo cùng cái gọi là nhân sĩ giang hồ chính phái đáng chết khi dễ hậu nhân của mình như thế nào, cứng rắn chia rẽ Long Nhi cùng Quá nhi, Lâm Triều Anh phẫn nộ đạt tới cực điểm.
Ngay sau đó, Lâm Triều Anh cảm thấy hồn phách mà nàng nhiều năm không có cảm giác lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cũng phát hiện bản thân mình rốt cuộc ra chuyện gì, sau đó Lâm Triều Anh liền hoàn toàn mất đi tri giác...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook