Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương
-
Chương 10: Lâm tổng chỉ bạn cách chăm sóc người bệnh
Một
Lâm Mộc Nam sáng sớm tỉnh lại, phát hiện hai cánh tay ôm lấy mình từ đằng sau nóng như sắt nung, còn vô cùng nặng nề.
Lâm Mộc Nam khó khăn quay đầu, duỗi tay đẩy đẩy: “Phí Mạo? Phí Mạo?”
Phí Mạo lẩm bẩm một tiếng, hơi mở mắt ra.
Lâm Mộc Nam thấy sắc mặt Phí Mạo đỏ lên, vội đặt tay trên trán của anh, nhất thời bị nhiệt độ dưới lòng bàn tay dọa hết hồn. Cậu cuống cuồng kêu lên: “Phí Mạo! Anh phát sốt rồi!”
Hai
Lâm Mộc Nam và Phí Mạo bên nhau năm năm, từ trước đến giờ chỉ có bản thân cậu phát sốt, hôm nay là lần đầu tiên thấy Phí Mạo bị ốm.
Cậu cố gắng nhớ lại lúc Phí Mạo chăm sóc mình trước đây, xuống giường chạy tới phòng khách, mở ngăn kéo dưới ti vi, chỗ ấy cất đầy thuốc.
Kết quả Lâm tổng bi đát phát hiện, cậu không biết Phí Mạo nên uống loại thuốc cảm nào.
Trong đây thuốc lỏng cũng có, thuốc con nhộng cũng có, trị cảm nóng cũng có, trị cảm lạnh cũng có, Lâm Mộc Nam nhìn cái này, rồi nhìn cái kia, cau mày ném toàn bộ trở lại, thành thật gọi bác sĩ gia đình đến giúp đỡ.
Ba
Bác sĩ đến rất nhanh, đơn giản khám một cái, rồi liến thoắng dặn dò Lâm tổng một nùi.
Đầu óc quả dưa của Lâm Mộc Nam xử lý chuyện công ty linh hoạt như cái máy tính, nhưng đối diện với việc vặt hằng ngày lại như đầu ngỗng ngáo ngơ bị xoắn nút, Lâm Mộc Nam cắt ngang đối phương: “Chờ đã!”
Cậu chạy vào thư phòng, cầm cuốn sổ ghi chép thật dày đi ra: “Anh nói lại đi, tôi ghi chép một cái.”
Bác sĩ tựa như thấy quỷ, khô khan lặp lại một lần nữa.
Lâm Mộc Nam ghi xong, cầm sổ tay lặp lại một lần nữa.
Còn đọc vô cùng du dương trầm bổng.
Bác sĩ nghe thấy gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, đúng.”
Lâm Mộc Nam đọc xong, sắc mặt sụp đổ: “Khó ghê.”
Bốn
Chăm sóc người bệnh thật khó, Lâm tổng mặt mày ủ rũ.
Năm
Bác sĩ nói, phải đắp chăn dày, không thể để cho Phí Mạo bị lạnh.
Lâm Mộc Nam lôi ra một cái chăn nhung từ sâu trong tủ quần áo, đắp trên người Phí Mạo, sau đó sờ bàn tay nóng hổi của Phí Mạo, vô cùng lo lắng: “Thật nóng.”
Lâm Mộc Nam đặt tay của Phí Mạo ra ngoài chăn, suy nghĩ một chút, lại đặt vào trong chăn, sau đó lại đặt ra ngoài.
Thật đau đầu, bác sĩ chưa nói nên để cánh tay ở chỗ nào.
Lâm Mộc Nam cúi đầu suy tư một lúc, để cánh tay nóng hầm hập của Phí Mạo ở ngoài, sau đó mở máy sưởi ấm trong phòng.
Sáu
Bác sĩ nói phải cho Phí Mạo uống một viên thuốc hạ sốt, kế tiếp cách một tiếng phải đo nhiệt độ một lần.
Lâm Mộc Nam rót một ly nước nóng, đặt trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống thảm trải sàn, ngẩng đầu nhìn Phí Mạo.
Phí Mạo không thoải mái nhíu mày, Lâm Mộc Nam gọi anh: “Phí Mạo, Phí Mạo.”
Phí Mạo nhọc nhằn mở mắt ra: “Xin lỗi, mấy giờ rồi.”
Anh cảm giác mình rất khó chịu, cả người mất hết sức lực, muốn ói.
Lâm Mộc Nam nằm nhoài bên tai anh: “Anh bị sốt rồi.”
Lâm tổng cầm lấy ly nước để bên cạnh, cố gắng thổi cho bớt nóng: “Em pha nửa ly nước sôi với nửa ly nước lạnh, anh uống thuốc đi.”
Cậu lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ trong hộp thuốc, bản thân nếm nhiệt độ của nước trước, sau đó đỡ Phí Mạo dậy.
Phí Mạo uống thuốc xong, nằm ở trên giường, nhấc tay xoa trán: “Anh dậy làm đồ ăn cho em.”
“Không được,” Lâm Mộc Nam giữ anh lại, “Bác sĩ nói rồi, anh nhất định phải ngủ một giấc.”
Bảy
Lâm Mộc Nam tiếp theo khổ não phát hiện, cậu không biết dùng cái nhiệt kế điện tử này.
Cậu lục ra sách hướng dẫn trong hộp thuốc, lúc đang thử nghiệm trên người mình lần thứ ba, Thẩm Thường Khiêm gọi điện tới.
Thẩm thư ký thật sự lo lắng đối với chuyện tổng tài nhà mình đến muộn hai giờ.
Lâm Mộc Nam an ủi anh: “Không có chuyện gì, em không có bị tai nạn giao thông, ngày hôm nay em phải chăm sóc Phí Mạo, không thể tới công ty. Đúng, tài liệu điện tử gửi tới mail của em, còn giấy tờ ngày mai em xem sau.”
Lâm Mộc Nam cúp điện thoại, tiếp tục thử lại, sau khi hoàn toàn rõ ràng bèn đi đo nhiệt độ cho Phí Mạo, kế đó nhìn thấy nhiệt độ của anh mà lo lắng: “Trời ạ, vẫn còn 38 độ!”
Tám
Sau ba tiếng, nhiệt độ của Phí Mạo rốt cuộc cũng coi như hạ xuống, Lâm Mộc Nam lại dùng nhiệt kế một lần nữa, lúc đo ra 36.8 độ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cậu ngồi ở bên giường, tay cầm nhiệt kế, trên đầu gối đặt laptop, trong màn hình đầy số liệu.
Cậu tách một phút thành hai phút mà sử dụng, hiệu suất cao xử lý xong tài liệu, rồi xách quả bưởi ở phòng khách tới phòng ngủ.
Lúc Phí Mạo tỉnh ngủ mở mắt, liền thấy Lâm Mộc Nam ngồi trên thảm trải sàn, cúi đầu lột bưởi.
Anh chớp mắt mấy cái, xoay người duỗi tay ra: “Em muốn ăn bưởi sao?”
Lâm Mộc Nam ngẩng đầu lên, thấy anh tỉnh rồi, đưa lên bưởi đã lột xong: “Anh tỉnh rồi, cái này để cho anh ăn, cảm mạo bị sốt phải bổ sung nhiều vitamin C.”
Sau đó, cậu ngượng ngùng bảo: “Là bác sĩ nói cho em biết.”
Phí Mạo kéo cậu lên: “Lên trên giường, cho anh ôm một cái.”
Chín
Lâm Mộc Nam để cho Phí Mạo ngồi dậy, nhưng cậu không chịu ngồi trong lồng ngực của Phí Mạo, sợ làm anh mệt.
Lâm Mộc Nam tựa vào đầu giường, quả bưởi đã được cậu xách lên chăn: “Anh mau ăn đi, em lột cho anh ăn.”
Phí Mạo cười nói: “Anh còn tưởng rằng Nam Nam chỉ có ba tuổi, sẽ không biết lột bưởi.”
“Em trước đây là ba tuổi,” Lâm Mộc Nam đút miếng bưởi vào trong miệng anh, “Nhưng mà anh sinh bệnh, nên em chỉ có thể lớn lên, biến thành ba mươi tuổi.”
Phí Mạo mỉm cười, cầm đi quả bưởi trên tay cậu: “Em ngủ với anh một lúc đi.”
Anh kéo Lâm Mộc Nam nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lâm Mộc Nam nằm trong lồng ngực của Phí Mạo, ôm eo anh: “Phí Mạo ơi Phí Mạo, anh mau mau một chút khỏe lên đi, bị bệnh thật sự quá thống khổ.”
Nói xong cậu lại có chút ngượng ngùng: “Biến thành ba mươi tuổi thật mệt nha.”
Phí Mạo vuốt tóc của cậu: “Được.”
Mười
Nam Nam của anh, ở trước mặt anh luôn là ba tuổi, nhưng không có sự chăm sóc của anh chính là ba mươi tuổi.
Là một bạn quỷ đáng yêu có thể lớn lên nhỏ đi.
Lâm Mộc Nam sáng sớm tỉnh lại, phát hiện hai cánh tay ôm lấy mình từ đằng sau nóng như sắt nung, còn vô cùng nặng nề.
Lâm Mộc Nam khó khăn quay đầu, duỗi tay đẩy đẩy: “Phí Mạo? Phí Mạo?”
Phí Mạo lẩm bẩm một tiếng, hơi mở mắt ra.
Lâm Mộc Nam thấy sắc mặt Phí Mạo đỏ lên, vội đặt tay trên trán của anh, nhất thời bị nhiệt độ dưới lòng bàn tay dọa hết hồn. Cậu cuống cuồng kêu lên: “Phí Mạo! Anh phát sốt rồi!”
Hai
Lâm Mộc Nam và Phí Mạo bên nhau năm năm, từ trước đến giờ chỉ có bản thân cậu phát sốt, hôm nay là lần đầu tiên thấy Phí Mạo bị ốm.
Cậu cố gắng nhớ lại lúc Phí Mạo chăm sóc mình trước đây, xuống giường chạy tới phòng khách, mở ngăn kéo dưới ti vi, chỗ ấy cất đầy thuốc.
Kết quả Lâm tổng bi đát phát hiện, cậu không biết Phí Mạo nên uống loại thuốc cảm nào.
Trong đây thuốc lỏng cũng có, thuốc con nhộng cũng có, trị cảm nóng cũng có, trị cảm lạnh cũng có, Lâm Mộc Nam nhìn cái này, rồi nhìn cái kia, cau mày ném toàn bộ trở lại, thành thật gọi bác sĩ gia đình đến giúp đỡ.
Ba
Bác sĩ đến rất nhanh, đơn giản khám một cái, rồi liến thoắng dặn dò Lâm tổng một nùi.
Đầu óc quả dưa của Lâm Mộc Nam xử lý chuyện công ty linh hoạt như cái máy tính, nhưng đối diện với việc vặt hằng ngày lại như đầu ngỗng ngáo ngơ bị xoắn nút, Lâm Mộc Nam cắt ngang đối phương: “Chờ đã!”
Cậu chạy vào thư phòng, cầm cuốn sổ ghi chép thật dày đi ra: “Anh nói lại đi, tôi ghi chép một cái.”
Bác sĩ tựa như thấy quỷ, khô khan lặp lại một lần nữa.
Lâm Mộc Nam ghi xong, cầm sổ tay lặp lại một lần nữa.
Còn đọc vô cùng du dương trầm bổng.
Bác sĩ nghe thấy gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, đúng.”
Lâm Mộc Nam đọc xong, sắc mặt sụp đổ: “Khó ghê.”
Bốn
Chăm sóc người bệnh thật khó, Lâm tổng mặt mày ủ rũ.
Năm
Bác sĩ nói, phải đắp chăn dày, không thể để cho Phí Mạo bị lạnh.
Lâm Mộc Nam lôi ra một cái chăn nhung từ sâu trong tủ quần áo, đắp trên người Phí Mạo, sau đó sờ bàn tay nóng hổi của Phí Mạo, vô cùng lo lắng: “Thật nóng.”
Lâm Mộc Nam đặt tay của Phí Mạo ra ngoài chăn, suy nghĩ một chút, lại đặt vào trong chăn, sau đó lại đặt ra ngoài.
Thật đau đầu, bác sĩ chưa nói nên để cánh tay ở chỗ nào.
Lâm Mộc Nam cúi đầu suy tư một lúc, để cánh tay nóng hầm hập của Phí Mạo ở ngoài, sau đó mở máy sưởi ấm trong phòng.
Sáu
Bác sĩ nói phải cho Phí Mạo uống một viên thuốc hạ sốt, kế tiếp cách một tiếng phải đo nhiệt độ một lần.
Lâm Mộc Nam rót một ly nước nóng, đặt trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống thảm trải sàn, ngẩng đầu nhìn Phí Mạo.
Phí Mạo không thoải mái nhíu mày, Lâm Mộc Nam gọi anh: “Phí Mạo, Phí Mạo.”
Phí Mạo nhọc nhằn mở mắt ra: “Xin lỗi, mấy giờ rồi.”
Anh cảm giác mình rất khó chịu, cả người mất hết sức lực, muốn ói.
Lâm Mộc Nam nằm nhoài bên tai anh: “Anh bị sốt rồi.”
Lâm tổng cầm lấy ly nước để bên cạnh, cố gắng thổi cho bớt nóng: “Em pha nửa ly nước sôi với nửa ly nước lạnh, anh uống thuốc đi.”
Cậu lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ trong hộp thuốc, bản thân nếm nhiệt độ của nước trước, sau đó đỡ Phí Mạo dậy.
Phí Mạo uống thuốc xong, nằm ở trên giường, nhấc tay xoa trán: “Anh dậy làm đồ ăn cho em.”
“Không được,” Lâm Mộc Nam giữ anh lại, “Bác sĩ nói rồi, anh nhất định phải ngủ một giấc.”
Bảy
Lâm Mộc Nam tiếp theo khổ não phát hiện, cậu không biết dùng cái nhiệt kế điện tử này.
Cậu lục ra sách hướng dẫn trong hộp thuốc, lúc đang thử nghiệm trên người mình lần thứ ba, Thẩm Thường Khiêm gọi điện tới.
Thẩm thư ký thật sự lo lắng đối với chuyện tổng tài nhà mình đến muộn hai giờ.
Lâm Mộc Nam an ủi anh: “Không có chuyện gì, em không có bị tai nạn giao thông, ngày hôm nay em phải chăm sóc Phí Mạo, không thể tới công ty. Đúng, tài liệu điện tử gửi tới mail của em, còn giấy tờ ngày mai em xem sau.”
Lâm Mộc Nam cúp điện thoại, tiếp tục thử lại, sau khi hoàn toàn rõ ràng bèn đi đo nhiệt độ cho Phí Mạo, kế đó nhìn thấy nhiệt độ của anh mà lo lắng: “Trời ạ, vẫn còn 38 độ!”
Tám
Sau ba tiếng, nhiệt độ của Phí Mạo rốt cuộc cũng coi như hạ xuống, Lâm Mộc Nam lại dùng nhiệt kế một lần nữa, lúc đo ra 36.8 độ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cậu ngồi ở bên giường, tay cầm nhiệt kế, trên đầu gối đặt laptop, trong màn hình đầy số liệu.
Cậu tách một phút thành hai phút mà sử dụng, hiệu suất cao xử lý xong tài liệu, rồi xách quả bưởi ở phòng khách tới phòng ngủ.
Lúc Phí Mạo tỉnh ngủ mở mắt, liền thấy Lâm Mộc Nam ngồi trên thảm trải sàn, cúi đầu lột bưởi.
Anh chớp mắt mấy cái, xoay người duỗi tay ra: “Em muốn ăn bưởi sao?”
Lâm Mộc Nam ngẩng đầu lên, thấy anh tỉnh rồi, đưa lên bưởi đã lột xong: “Anh tỉnh rồi, cái này để cho anh ăn, cảm mạo bị sốt phải bổ sung nhiều vitamin C.”
Sau đó, cậu ngượng ngùng bảo: “Là bác sĩ nói cho em biết.”
Phí Mạo kéo cậu lên: “Lên trên giường, cho anh ôm một cái.”
Chín
Lâm Mộc Nam để cho Phí Mạo ngồi dậy, nhưng cậu không chịu ngồi trong lồng ngực của Phí Mạo, sợ làm anh mệt.
Lâm Mộc Nam tựa vào đầu giường, quả bưởi đã được cậu xách lên chăn: “Anh mau ăn đi, em lột cho anh ăn.”
Phí Mạo cười nói: “Anh còn tưởng rằng Nam Nam chỉ có ba tuổi, sẽ không biết lột bưởi.”
“Em trước đây là ba tuổi,” Lâm Mộc Nam đút miếng bưởi vào trong miệng anh, “Nhưng mà anh sinh bệnh, nên em chỉ có thể lớn lên, biến thành ba mươi tuổi.”
Phí Mạo mỉm cười, cầm đi quả bưởi trên tay cậu: “Em ngủ với anh một lúc đi.”
Anh kéo Lâm Mộc Nam nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lâm Mộc Nam nằm trong lồng ngực của Phí Mạo, ôm eo anh: “Phí Mạo ơi Phí Mạo, anh mau mau một chút khỏe lên đi, bị bệnh thật sự quá thống khổ.”
Nói xong cậu lại có chút ngượng ngùng: “Biến thành ba mươi tuổi thật mệt nha.”
Phí Mạo vuốt tóc của cậu: “Được.”
Mười
Nam Nam của anh, ở trước mặt anh luôn là ba tuổi, nhưng không có sự chăm sóc của anh chính là ba mươi tuổi.
Là một bạn quỷ đáng yêu có thể lớn lên nhỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook