Lâm Thiếu, Em Sai Rồi!
-
Chương 39: Phu nhân bỏ ta lại đây là có ý gì?
3h Chiều
Mọi người dần dần tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cả khán phòng hiện tại đang rất rôm rả, ai cũng hài lòng với "buổi học đầu tiên" của mình.
Anh Anh mở mắt, cô hoảng hốt khi thấy đầu mình đang dựa vào vai Việt Anh. Nhanh chóng bật dậy, Anh Anh ngơ ngác nhìn đồng hồ(3h...What 3h?). Nhìn vẻ mặt khi đang ngủ của Việt Anh, cô bỗng đỏ mặt(Tên này nhìn kĩ thì cũng đâu đến...Oái! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Gu của mình không phải là đại thần Tiêu Nại sao? Ôn nhu, bá đạo,...).
Quay sang bên trái lại là một nam nhân khác, vẻ mặt lúc ngủ của Anh cũng khiến bao phụ nữ phải mềm lòng. Anh Anh nhau mày(Ai mà ngờ dáng vẻ này của anh lại yên bình vậy chứ...món nợ 2 năm qua cũng đến lúc phải trả rồi!). Anh Anh đưa 2 tay như muốn bóp chết Thần Hy, một bàn tay to lớn nhanh chóng túm lấy cổ tay cô. Anh mở mắt, cười mỉm:
- "Em định đánh thức tôi theo cách này sao...Anh Nhi?"
Đưa đôi tay nhỏ lên khóe miệng, Anh trao cho nó nụ hôn nhẹ nhàng. Anh Anh vội rụt tay lại:
- "Tự trọng một chút đi, đừng gọi tôi là Anh Nhi! Chúng ta không thân thiết vậy đâu!"
Thần Hy lại gần cô, thì thào:
- "Thời gian còn dài, chúng ta từ từ bồi đắp tình cảm mà không có sự ràng buộc của hôn ước! Được không?"
Anh Anh đẩy hắn ra, giọng nghiêm nghị:
- "Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể nào có chuyện đó đâu. Từ bỏ đi...Kim Thiếu!"
Nói rồi, Anh Anh chạy thật nhanh tới Khu A, nơi có người bạn thân của cô đang bị bệnh.
Thần Hy nhìn theo bóng dáng cô đang dần khuất theo ánh mặt trời, anh thở dài(Ha, không ngờ thuốc do Lâm Khả Hân sáng chế ra lại có hiệu lực lớn như vậy. 10 năm rồi...từ một cô bé sợ sấm chớp mà bây giờ lại không biết sợ là gì?). Anh vừa trở về phòng vừa gọi điện thoại cho ai đó:
- "Tìm được chưa?"
"Dạ rồi, nó nằm trong cặp của Nguyệt tiểu thư!"
- "Tiêu hủy đi, rồi đưa tôi đến đó"
"Vâng"
Việt Anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Anh Anh và Thần Hy, anh nhau mày(Rốt cuộc tối qua 2 người đó đã xảy ra chuyện gì?). Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 3h, Anh chợt nghĩ đến cuộc hẹn ngày hôm nay(Em đã sẵn sàng chưa...My Moon?)
Anh Anh chạy thật nhanh tới phòng y tế, cô nhìn thấy Vy Vy đang bị mũi tiêm đâm vào người thì hoảng sợ. Vy Vy nhìn thấy Anh Anh liền mỉm cười:
- "Cậu tới rồi!"
Chờ cho các bác sĩ ra ngoài, Anh Anh vội chạy tới:
- "Vy Vy, cậu...cậu có đau không?"
Vy Vy cười phá lên:-"Đau gì chứ, chỉ như kiến cắn thôi mà!"
Anh Anh và Vy Vy trò truyện với nhau khá vui vẻ, họ kể cho nhau nghe những chuyện ngày hôm nay đã xảy ra mà mãi không hết. Chợt, Anh Anh nhìn đồng hồ:
- "Đã gần 4h rồi à, Vy Vy cậu nghỉ ngơi đi nha. Mình có việc xin phép đi trước!"
Vy Vy nghiêng đầu"
- "Đi đâu vậy, trời sắp tối rồi!"
Anh Anh nháy mắt:-"Không thể để Top 1 đợi được!"
Nói rồi, Cô chạy thật nhanh về phòng. Khoác lên mình bộ cánh trắng như tuyết, đi đôi giày bệt đen.Nhìn bản thân trong gương, cô thắc mắc(Không biết anh ấy có thích Style này không nhỉ? Mà kệ đi...bất quá thì quê 1 buổi thôi mà! Đại thần...Anh đã sẵn sàng chưa?).
Vì Cầu Bán Xuân ngay sau Royal School nên Anh Anh rất nhanh chóng đến đó. Đứng một mình trên cầu, có chút run, có chút hồi hộp, lo lắng...mắt thì liên tục đảo xem đồng hồ. Ánh hoàng hôn chiếu sáng như muốn Anh Anh phải chú ý tới nó, dòng sông trước mắt thì lấp lánh tựa như được dát vàng, cơn gió nhẹ thổi làm bay bay mái tóc của cô. Bỗng, Anh Anh nhìn thấy một nam thanh niên mặc sơ mi trắng, quần tây đen và đi đôi giày da đang đứng tựa mình vào cây liễu dưới chân cầu. Hình như anh ta đang đợi ai đó, tim Anh Anh bỗng đạp loạn hết lên cả. Cô nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh(Đúng giờ rồi, xung quanh lại không có ai cả. Vậy lẽ nào anh ấy là...)
Ánh mặt trời bỗng tỏa rực rỡ làm Anh Anh nhìn rõ vật đang lóe sáng trên ngực của nam thanh niên. Cô tụt hứng(Là Lâm Việt Anh? Cậu ta ở đây làm gì? Mình không thể để hắn thấy Tiêu Nại được!). Nghĩ rồi, cô di chuyển sang thành cầu bên kia, Việt Anh liếc nhìn hành động của cô liền phụt cười(Dễ thương! Chắc mình phải chủ động rồi!).
Việt Anh đi lên cầu, nhẹ nhàng tiến lại gần người con gái của hoàng hôn ấy. Anh nói giọng nhẹ nhàng:
- "Em là...Nguyệt Vy Vy?"
Anh Anh biết đó chính là Lâm Tiêu Nại, tim cô đập rộn ràng, khuôn mặt bắt đầu hồng đỏ. Anh Anh quay phắt người lại, nở một nụ cười sao cho thân thiện nhất:-"Anh Là...Tiêu...(trợn tròn mắt)..Lâm Việt Anh, cậu...cậu...!"
Việt Anh cười như không biết chuyện gì:
- "Sao vậy?"
Anh Anh bắt đầu lo lắng:
- "Cậu vừa gọi ai đúng không?"
Việt Anh nhìn cô nhoẻn cười:
- "Phải, tôi gọi phu nhân kết hiệp lữ với tôi. Hình như cô ấy tên là...Nguyệt Vy Vy thì phải!"
Anh Anh lặng người, mặt bắt đầu đỏ...cô lắp bắp:
- "Không lẽ cậu...cậu là Lâm Tiêu Nại, top 1 Thiện Nữ Mobile?"
Việt Anh gật đầu:
- "Cậu cũng chơi Thiện Nữ à...sao hiểu biết về nó quá vậy? À không, phải nói là...cậu hiểu rõ về tôi quá nhỉ?"
Anh Anh đỏ mặt:
- "Không...không có, tôi chỉ biết Sương sương thôi! Haha!"
Việt Anh giả bộ ngây thơ:
- "Vậy à, thế để tôi dạy cô chơi nhé!"
Anh Anh xua xua tay:
- "Không cần đâu, Vy Vy dạy tôi chơi là được rồi. Ha, cậu cứ ở đây đợi cái người tên Nguyệt Vy Vy đó đi nha, tôi có việc đi trước đây. See you again!"
Anh Anh quay người lặng đi trong sự tiếc nuối(Hazzz, ai mà người tên tiểu tử họ Lâm kia là Tiêu Nại chứ! Đúng rồi, 2 người đó họ Lâm mà, vậy mà mình không biết sớm...Hazzz).
Việt Anh nhìn bóng dáng cô, anh đen mặt cất giọng lành lạnh:
- "Phu nhân bỏ ta lại đây là có ý gì? Nguyệt Vy Vy?"
Anh Anh nghe vậy giả bộ không nghe thấy gì, cô rảo chân bước nhanh hơn nữa. Bất chợt, một vòng tay choàng lấy cổ Anh Anh khiến cô giật mình. Nhìn xung quanh thấy không có ai, cô vùng vẫy:
- "Cậu làm gì vậy...Thả tôi ra!"
"Đứng yên một chút!"
Anh Anh càng vùng vẫy, vòng tay của Việt Anh càng siết chặt. Bất lực, cô đành làm theo ý của Anh. 2 người đứng trước trên cầu, trước mặt là dòng sông xanh thẳm cùng cảnh hoàng hôn đẹp hiếm thấy. Cơn gió như hiểu được hoàn cảnh cũng tiện nước đẩy thuyền, khẽ lao xao tóc hai người. Không biết từ khi nào mà một họa sĩ già đã bắt gặt khung cảnh ấy, ông nhanh tay vẽ lên tác phẩm của mình.
Mọi người dần dần tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cả khán phòng hiện tại đang rất rôm rả, ai cũng hài lòng với "buổi học đầu tiên" của mình.
Anh Anh mở mắt, cô hoảng hốt khi thấy đầu mình đang dựa vào vai Việt Anh. Nhanh chóng bật dậy, Anh Anh ngơ ngác nhìn đồng hồ(3h...What 3h?). Nhìn vẻ mặt khi đang ngủ của Việt Anh, cô bỗng đỏ mặt(Tên này nhìn kĩ thì cũng đâu đến...Oái! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Gu của mình không phải là đại thần Tiêu Nại sao? Ôn nhu, bá đạo,...).
Quay sang bên trái lại là một nam nhân khác, vẻ mặt lúc ngủ của Anh cũng khiến bao phụ nữ phải mềm lòng. Anh Anh nhau mày(Ai mà ngờ dáng vẻ này của anh lại yên bình vậy chứ...món nợ 2 năm qua cũng đến lúc phải trả rồi!). Anh Anh đưa 2 tay như muốn bóp chết Thần Hy, một bàn tay to lớn nhanh chóng túm lấy cổ tay cô. Anh mở mắt, cười mỉm:
- "Em định đánh thức tôi theo cách này sao...Anh Nhi?"
Đưa đôi tay nhỏ lên khóe miệng, Anh trao cho nó nụ hôn nhẹ nhàng. Anh Anh vội rụt tay lại:
- "Tự trọng một chút đi, đừng gọi tôi là Anh Nhi! Chúng ta không thân thiết vậy đâu!"
Thần Hy lại gần cô, thì thào:
- "Thời gian còn dài, chúng ta từ từ bồi đắp tình cảm mà không có sự ràng buộc của hôn ước! Được không?"
Anh Anh đẩy hắn ra, giọng nghiêm nghị:
- "Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể nào có chuyện đó đâu. Từ bỏ đi...Kim Thiếu!"
Nói rồi, Anh Anh chạy thật nhanh tới Khu A, nơi có người bạn thân của cô đang bị bệnh.
Thần Hy nhìn theo bóng dáng cô đang dần khuất theo ánh mặt trời, anh thở dài(Ha, không ngờ thuốc do Lâm Khả Hân sáng chế ra lại có hiệu lực lớn như vậy. 10 năm rồi...từ một cô bé sợ sấm chớp mà bây giờ lại không biết sợ là gì?). Anh vừa trở về phòng vừa gọi điện thoại cho ai đó:
- "Tìm được chưa?"
"Dạ rồi, nó nằm trong cặp của Nguyệt tiểu thư!"
- "Tiêu hủy đi, rồi đưa tôi đến đó"
"Vâng"
Việt Anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Anh Anh và Thần Hy, anh nhau mày(Rốt cuộc tối qua 2 người đó đã xảy ra chuyện gì?). Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 3h, Anh chợt nghĩ đến cuộc hẹn ngày hôm nay(Em đã sẵn sàng chưa...My Moon?)
Anh Anh chạy thật nhanh tới phòng y tế, cô nhìn thấy Vy Vy đang bị mũi tiêm đâm vào người thì hoảng sợ. Vy Vy nhìn thấy Anh Anh liền mỉm cười:
- "Cậu tới rồi!"
Chờ cho các bác sĩ ra ngoài, Anh Anh vội chạy tới:
- "Vy Vy, cậu...cậu có đau không?"
Vy Vy cười phá lên:-"Đau gì chứ, chỉ như kiến cắn thôi mà!"
Anh Anh và Vy Vy trò truyện với nhau khá vui vẻ, họ kể cho nhau nghe những chuyện ngày hôm nay đã xảy ra mà mãi không hết. Chợt, Anh Anh nhìn đồng hồ:
- "Đã gần 4h rồi à, Vy Vy cậu nghỉ ngơi đi nha. Mình có việc xin phép đi trước!"
Vy Vy nghiêng đầu"
- "Đi đâu vậy, trời sắp tối rồi!"
Anh Anh nháy mắt:-"Không thể để Top 1 đợi được!"
Nói rồi, Cô chạy thật nhanh về phòng. Khoác lên mình bộ cánh trắng như tuyết, đi đôi giày bệt đen.Nhìn bản thân trong gương, cô thắc mắc(Không biết anh ấy có thích Style này không nhỉ? Mà kệ đi...bất quá thì quê 1 buổi thôi mà! Đại thần...Anh đã sẵn sàng chưa?).
Vì Cầu Bán Xuân ngay sau Royal School nên Anh Anh rất nhanh chóng đến đó. Đứng một mình trên cầu, có chút run, có chút hồi hộp, lo lắng...mắt thì liên tục đảo xem đồng hồ. Ánh hoàng hôn chiếu sáng như muốn Anh Anh phải chú ý tới nó, dòng sông trước mắt thì lấp lánh tựa như được dát vàng, cơn gió nhẹ thổi làm bay bay mái tóc của cô. Bỗng, Anh Anh nhìn thấy một nam thanh niên mặc sơ mi trắng, quần tây đen và đi đôi giày da đang đứng tựa mình vào cây liễu dưới chân cầu. Hình như anh ta đang đợi ai đó, tim Anh Anh bỗng đạp loạn hết lên cả. Cô nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh(Đúng giờ rồi, xung quanh lại không có ai cả. Vậy lẽ nào anh ấy là...)
Ánh mặt trời bỗng tỏa rực rỡ làm Anh Anh nhìn rõ vật đang lóe sáng trên ngực của nam thanh niên. Cô tụt hứng(Là Lâm Việt Anh? Cậu ta ở đây làm gì? Mình không thể để hắn thấy Tiêu Nại được!). Nghĩ rồi, cô di chuyển sang thành cầu bên kia, Việt Anh liếc nhìn hành động của cô liền phụt cười(Dễ thương! Chắc mình phải chủ động rồi!).
Việt Anh đi lên cầu, nhẹ nhàng tiến lại gần người con gái của hoàng hôn ấy. Anh nói giọng nhẹ nhàng:
- "Em là...Nguyệt Vy Vy?"
Anh Anh biết đó chính là Lâm Tiêu Nại, tim cô đập rộn ràng, khuôn mặt bắt đầu hồng đỏ. Anh Anh quay phắt người lại, nở một nụ cười sao cho thân thiện nhất:-"Anh Là...Tiêu...(trợn tròn mắt)..Lâm Việt Anh, cậu...cậu...!"
Việt Anh cười như không biết chuyện gì:
- "Sao vậy?"
Anh Anh bắt đầu lo lắng:
- "Cậu vừa gọi ai đúng không?"
Việt Anh nhìn cô nhoẻn cười:
- "Phải, tôi gọi phu nhân kết hiệp lữ với tôi. Hình như cô ấy tên là...Nguyệt Vy Vy thì phải!"
Anh Anh lặng người, mặt bắt đầu đỏ...cô lắp bắp:
- "Không lẽ cậu...cậu là Lâm Tiêu Nại, top 1 Thiện Nữ Mobile?"
Việt Anh gật đầu:
- "Cậu cũng chơi Thiện Nữ à...sao hiểu biết về nó quá vậy? À không, phải nói là...cậu hiểu rõ về tôi quá nhỉ?"
Anh Anh đỏ mặt:
- "Không...không có, tôi chỉ biết Sương sương thôi! Haha!"
Việt Anh giả bộ ngây thơ:
- "Vậy à, thế để tôi dạy cô chơi nhé!"
Anh Anh xua xua tay:
- "Không cần đâu, Vy Vy dạy tôi chơi là được rồi. Ha, cậu cứ ở đây đợi cái người tên Nguyệt Vy Vy đó đi nha, tôi có việc đi trước đây. See you again!"
Anh Anh quay người lặng đi trong sự tiếc nuối(Hazzz, ai mà người tên tiểu tử họ Lâm kia là Tiêu Nại chứ! Đúng rồi, 2 người đó họ Lâm mà, vậy mà mình không biết sớm...Hazzz).
Việt Anh nhìn bóng dáng cô, anh đen mặt cất giọng lành lạnh:
- "Phu nhân bỏ ta lại đây là có ý gì? Nguyệt Vy Vy?"
Anh Anh nghe vậy giả bộ không nghe thấy gì, cô rảo chân bước nhanh hơn nữa. Bất chợt, một vòng tay choàng lấy cổ Anh Anh khiến cô giật mình. Nhìn xung quanh thấy không có ai, cô vùng vẫy:
- "Cậu làm gì vậy...Thả tôi ra!"
"Đứng yên một chút!"
Anh Anh càng vùng vẫy, vòng tay của Việt Anh càng siết chặt. Bất lực, cô đành làm theo ý của Anh. 2 người đứng trước trên cầu, trước mặt là dòng sông xanh thẳm cùng cảnh hoàng hôn đẹp hiếm thấy. Cơn gió như hiểu được hoàn cảnh cũng tiện nước đẩy thuyền, khẽ lao xao tóc hai người. Không biết từ khi nào mà một họa sĩ già đã bắt gặt khung cảnh ấy, ông nhanh tay vẽ lên tác phẩm của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook