Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
-
2: Xá Lợi Tử
Edit: Nhiên Nhiên
Pate: Wine
*Xá lợi (còn gọi là Xá lị, tiếng Phạn là Sarira) là những hạt tròn có kích thước nhỏ, nhìn trông giống các hạt ngọc trai hay pha lê được hình thành sau khi hỏa táng thi thể của các vị cao tăng đạo Phật sau khi viên tịch.
Lâm Kỳ về động phủ của mình, phát hiện cây hoa Bà Sa mà Liễu sư muội đưa cho y chăm đã chết, lá đỏ rơi đầy đất.
Ngón tay y lập tức kết thủ quyết tạo ra một làn gió nhẹ dọn sạch động phủ, sau đó lên giường ngồi xếp bằng nhắm mắt tu hành.
Y ngưng thần xem xét thì phát hiện chỗ đan điền có một Kim Đan nhỏ lơ lửng trong linh khí dồi dào, nhỏ xinh đáng yêu.
Nếu nói linh khí hấp thụ trong thời gian Trúc Cơ kỳ là đứt quãng, vậy thì sau khi kết đan kinh mạch toàn thân đều có thể kết nối với thiên nhiên, còn linh khí tựa như dòng nước chảy đổ vào đan điền.
Lâm Kỳ thầm nghĩ, bảo sao người ta nói mỗi một lần đột phá đều là vực thẳm khó qua.
Sau một đêm, kim đan trong đan điền không có tiến triển gì nhiều nhưng dù sao y cũng cảm thấy nó có vẻ đã lớn hơn một chút.
Bất tri bất giác trời đã sáng, Lâm Kỳ cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài, sáng sớm sương mù dày đặc, khí trời lạnh lẽo, phía chân trời chậm rãi chuyển sang màu đỏ tím, y ngự kiếm đến lầu lãnh sự.
Y đến không quá sớm, trước cửa lầu lãnh sự đã có một vài tu sĩ, đều đến từ những phong khác.
Lâm Kỳ vừa bước vào đã nghe thấy bọn họ đang thảo luận.
“Đã lâu lắm rồi ta mới gặp một nhiệm vụ cấp cao, không ngờ lại là bắt giữ Xá Lợi Tử, mẹ nó, đây chính là chuyện liên quan đến mạng sống đó.”
“Đạo hữu đừng vội, không phải hướng dẫn nhiệm vụ đã nói rồi sao, Xá Lợi Tử này còn nhỏ, tất cả chúng ta ở đây liên thủ cũng không phải không thể thắng.”
“Phần thưởng là một ngàn linh thạch và một ngàn điểm, không lỗ, dù sao một nhiệm vụ trung cấp cũng chỉ được có năm mươi điểm.”
“Vậy để ta xem có người nào tham gia không.”
Không ít người đều đã bước sang phía đó.
Nhóm người này có người mặc áo trắng, áo xanh, áo trắng là quần áo của đệ tử nội môn, áo xanh là trang phục của đệ tử ngoại môn, nhưng nhìn thoáng qua thì tu vi của những người có mặt không hề thấp, phần lớn đều là Trúc Cơ sơ kỳ.
Xá Lợi Tử, một cái tên khiến người ta liên tưởng tới Phật gia như vậy thế nhưng lại là một loại hung thú, Lâm Kỳ mới chỉ nhìn thấy nó trong sách, nên nếu bây giờ có thể đi xem một chút cũng không hại gì.
Bên kia cao giọng nói: “Hiện tại đã có tám người đăng ký, còn ai muốn tham gia nữa không?”
“Cả ta nữa.”
Lâm Kỳ vừa cất tiếng, cùng lúc đó có một thanh âm khác vang lên.
Y nghe theo tiếng nói nhìn lại, liền nhìn thấy trong góc có một người thong thả ung dung đi tới.
Dáng người cao gầy, mặc y phục xanh, đầu đội *đấu lạp, tấm màn che mặt màu trắng buông xuống khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt nhưng trên người thiếu niên lại mang khí chất khiến người khác chỉ cần nhìn qua cũng khó mà quên được, như *hạo nguyệt thanh quế.
Ngón tay hắn giữ đấu lạp, ngón tay thon dài, thoạt nhìn qua thì hơi giống con gái.
*Đấu lạp:
*Hạo nguyệt thanh quế (皓月青桂): Trăng sáng quế xanh.
Đều là hai loại mang khí chất nhẹ nhàng, thanh cao, ưu nhã.
*Hoa quế:
Lâm Kỳ và những người khác âm thầm đánh giá chàng trai trước mặt.
Mọi người bắt đầu xì xào, dù sao thanh danh của Lâm Kỳ ở Côn Ngô quả thực như sấm rền bên tai.
“Là Lâm sư huynh!”
“Lâm sư huynh, là người ngày hôm qua kết đan thành công.”
“Đúng là còn trẻ thật...”
Thiếu niên kia cũng nhìn về phía Lâm Kỳ, cười giễu cợt: “Lâm sư huynh? Chúc mừng Lâm sư huynh kết đan thành công.”
Lâm Kỳ không nghĩ mình quen người này, y gật đầu khách sáo: “May mắn thôi.”
Thanh y thiếu niên cười thuần khiết trong sáng, chỉ là không rõ ý đồ bên trong.
Các tu sĩ ở đây đều vui mừng khôn xiết.
Có Lâm Kỳ tham gia, phần thắng đã tăng thêm 10%.
Sau khi ghi danh, đã xác định được số người, bọn họ bắt cặp ngẫu nhiên hai người một nhóm, chút thông tin ít ỏi chỉ cho biết Xá Lợi Tử xuất hiện ở chân núi Thập Bát, không có vị trí cụ thể nên mọi người chia nhau hành động, khi một nhóm có phát hiện thì lập tức thông báo cho những người khác.
Trùng hợp làm sao, Lâm Kỳ và thiếu niên áo xanh đội đấu lạp lại cùng một nhóm.
Thiếu niên cười hì hì nói: “Đệ tên là Ân Vấn Thủy, lần này xin lỗi đã làm phiền sư huynh rồi.”
Lâm Kỳ: “Không sao.”
Hai người cảm thấy ngự kiếm không tiện nên Lâm Kỳ huýt sáo một tiếng, chỉ thấy trước mắt lóe lên một bóng trắng, tiên hạc bay tới từ Thanh Sương Phong, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hai người.
Ân Vấn Thủy kinh ngạc thốt lên: “Tiên hạc này là thú cưỡi riêng của sư huynh sao?”
Lâm Kỳ vỗ nhẹ đôi cánh trong suốt, nói: “Không phải, đây là thú cưng của Thanh Sương Phong chúng ta, cũng có thể nói là thú cưỡi của tất cả mọi người.”
Y nhảy lên lưng tiên hạc, sau đó đưa tay về phía Ân Vấn Thủy: “Ta kéo ngươi lên.”
Sau tấm màn che, đôi môi đỏ mọng của chàng trai khẽ nhếch, sau đó vô cùng tự nhiên nắm chặt tay Lâm Kỳ nhảy lên.
Hai người đứng trên tiên hạc, bạch y phất phơ, thanh y lay nhẹ.
Ân Vấn Thủy không nói gì, Lâm Kỳ cũng im lặng, hai người cứ yên bình như vậy mà đến Thập Bát sơn.
Thập Bát sơn gọi là Thập Bát sơn vì tổng cộng có mười tám đỉnh, mười tám đỉnh tạo thành vòng tròn, ở giữa tràn ngập chướng khí, thường ít người lui tới.
Lâm Kỳ ngồi xổm dưới chân núi, ngón tay chà xát bùn đất nói: “Xá Lợi Tử trông giống hồ ly, nhưng trên lông lại có một ít chất nhầy, hành tung của nó thường có thể thông qua những vết tích lưu lại trên mặt đất để phán đoán, dựa theo những vết tích này, hẳn là nó ở gần đây.”
Ân Vấn Thủy vỗ tay khen ngợi: “Lâm sư huynh thật là học cao hiểu rộng.”
Lâm Kỳ mỉm cười, kỳ thật y không thích được thiếu niên trước mắt khen ngợi chút nào.
Cho dù hắn rất chân thành và giọng điệu cũng nghiêm túc, nhưng Lâm Kỳ nghe kiểu gì cũng cảm thấy sai sai.
Lâm Kỳ cẩn thận quan sát xung quanh, dưới chân mười tám đỉnh núi này không có quá nhiều dã thú, phần lớn là côn trùng và rắn.
Việc Lâm Kỳ phát hiện mùi của Xá Lợi Tử ngày càng nồng, thần kinh y cũng càng thêm căng thẳng.
Phát hiện bụi cỏ vừa động đậy, y lập tức rút kiếm chém ngang, kiếm khí lướt qua làm cỏ cây hoàn toàn đổ rạp, phía trước là một con rắn sọc bị chém làm đôi.
Lâm Kỳ cau mày.
Ân Vấn Thủy làm như không có gì xảy ra, đột nhiên mở miệng: “Sư huynh, huynh không sợ rắn sao?”
Lâm Kỳ không biết vì sao hắn lại hỏi vấn đề này: “Không sợ, chỉ ghét những thứ thế này, đặc biệt là những thứ sặc sỡ.” Thật ra nói ghét là sợ.
Ân Vấn Thủy mỉm cười.
Lâm Kỳ giả vờ không thấy.
Y bước thêm vài bước, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: “Xá Lợi Tử ở trong rừng cây phía trước.”
Vừa dứt lời, y lập tức vận khí cưỡi gió mà đi.
Ân Vấn Thủy đứng ở phía sau, gió thổi bay tấm màn che, để lộ nửa dưới khuôn mặt, khóe môi cong lên thành một hình vòng cung đầy ẩn ý.
Lâm Kỳ đi vào trong rừng cây, nhận ra nơi này vẫn còn chút chướng khí không dày.
Bỗng y nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt nên cất bước nhẹ nhàng đi tới phía trước, dùng kiếm gạt bụi cây sang một bên, y thấy thứ gì đó lông trắng, còn dính máu.
Thứ này có đuôi và tai giống hệt như hồ ly, chất nhầy màu trắng bạc trên vùng đất xung quanh, Lâm Kỳ chắc chắn được lần này y hời rồi.
Xá Lợi Tử này bị thương, y lấy túi trữ vật từ trong tay áo ra, cúi xuống nhặt con hồ ly giả hôi hám lên.
Nhưng cái danh hung thú của Xá Lợi Tử cũng không phải để trưng.
Cho dù hơi thở thoi thóp vì trọng, nhưng ngay khi bị chạm vào, hai mắt nó đột nhiên đỏ rực như máu, răng nanh há ra cắn vào tay Lâm Kỳ.
Ngón tay Lâm Kỳ nhanh chóng di chuyển, miệng nhẩm niệm định thân thuật.
Xá Lợi Tử gầm lên một tiếng chói tai, Lâm Kỳ dễ dàng thu nó vào túi trữ vật.
Loại túi trữ vật này được chế tạo đặc biệt, kích thước bên trong đủ để chứa cả một căn nhà, có đầy đủ linh khí còn có thể giam giữ sinh vật.
Lúc này Ân Vấn Thủy cũng chạy đến, do dự hỏi: “Sư huynh, Xá Lợi Tử đâu rồi?”
Lâm Kỳ mỉm cười, ném túi trữ vật trong tay: “Khi ta đến nơi nó đã bị thương nặng, vậy nên chúng ta nhặt được một món hời rồi.
Được rồi, cuối cùng cũng thành công, chúng ta về thôi.”
Bỗng Ân Vấn Thủy tái mặt, đứng đờ tại chỗ, thanh âm run rẩy nói: “Sư, sư huynh, phía sau huynh......”
Khi Lâm Kỳ quay đầu lại, y đang đứng cạnh một cái cây lớn, trên tán cây rậm rạp nhất có một con mãng xà khổng lồ đang quấn quanh, lúc này đầu nó hướng xuống dưới.
Lâm Kỳ vừa quay đầu là đối mặt với cái đầu tam giác của nó, đôi mắt và con ngươi thẳng đứng nhìn chằm chằm y.
*Con rắn từ góc nhìn của Lâm Kỳ trông sẽ như này:
Đm!
Lão tử sợ nhất là rắn được chưa!
Lâm Kỳ nhanh chóng lùi ra phía sau một bước, suýt đã hét lên nhưng vẫn kịp kìm lại.
Y thân là sư huynh, lập tức theo thói quen đứng trước mặt Ân Vấn Thủy, xoay ngang thanh kiếm nói: “Ngươi về trước đi, chỗ này giao cho ta.”
Ân Vấn Thủy hơi sợ hãi: “Sư huynh, con rắn này hẳn là linh thú, không dễ đối phó.”
Lâm Kỳ cười khổ, y đương nhiên biết đây là một con linh thú, nhưng mà Ân Vấn Thủy ở lại đây mới khiến y không yên tâm hơn, đành nói: “Sư huynh ta dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, ngươi trở về trước đi, đừng ở đây chắn đường.”
Nói xong, y không để ý đến Ân Vấn Thủy nữa, con rắn kia nhận ra mình đã tìm được đồ ăn ngon, vươn lưỡi rắn đỏ tươi ra, tí tách tí tách, vài giọt nước miếng tanh tưởi rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt cỏ cây đều biến thành màu đen.
Lâm Kỳ niệm định thân quyết nhưng không hề có tác dụng, mà còn khơi dậy sát ý của nó.
Nó hé miệng, toàn bộ thân rắn từ thân cây bò xuống, há miệng cắn về phía Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ giơ thanh Lăng Vân Kiếm trong tay lên, mũi kiếm đã chặn miệng nó lại, mùi hôi thối xông tới, y nhảy lên không trung, sau khi đột phá Kim Đan kỳ kiếm ý đã sâu hơn một bậc.
Côn Ngô nội môn kiếm pháp Tử Thần Thiên thức thứ ba, một kiếm có thể chém nát cả đá nhưng giờ phút này chỉ trên đầu rắn chỉ có một vết màu đỏ nhạt.
Y thầm nghĩ không ổn, con rắn này thực sự là thứ y không thể chọc giận.
Lâm Kỳ định đánh vào điểm yếu của nó rồi nhân cơ hội trốn thoát.
Nhìn thấy đuôi rắn đang quét về phía mình, y lập tức ném một quả cầu lửa về phía nó.
Sau đó giẫm lên thân cây, định mượn đà tiến về phía trước, bổ một phát vào điểm yếu của nó.
Nhưng mà điều y không nghĩ tới là...
Tiểu sư đệ còn chưa đi, vừa nhìn thấy đuôi rắn quét về phía y, hắn tưởng y không chú ý đến nên hô to “Sư huynh cẩn thận”, sau đó lao đến.
Chân y vẫn còn đạp trên cây, suýt chút nữa là ngã xuống, không thể nào đứng vững được.
Ân Vấn Thủy cứ thế ôm eo y ngã về phía trước.
Đấu lạp rơi xuống, Lâm Kỳ bắt gặp đôi mắt đào hoa của tiểu sư đệ, đồng tử rất sâu nhưng lại lấp lánh vô cùng.
Hai người cứ thế rơi từ trên cây xuống.
Chướng khí trong rừng không dày đặc nhưng cũng đủ làm rối loạn con đường phía trước.
Ít nhất bọn họ không ai nhìn thấy rõ, phía trước có một vách đá dựng đứng.
Khi Lâm Kỳ rơi từ trên vách đá xuống, y cảm thấy đời này y ghét rắn nhất quả không sai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook