Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh FULL
28: Bố Tưởng Cười Nhạo


Khi An Ninh xóa lớp trang điểm rồi thay quần áo xong thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Lục Duật Thành.

Cô hỏi người đại diện: “Lục Duật Thành đâu?”
Người đại diện nói: “Đi ăn cơm cùng đạo diễn Chu và Diệp tổng rồi.”
Nghe xong, sắc mặt An Ninh thay đổi trong chốc lát, nhưng cô cũng hiểu, hẳn Lục Duật Thành sẽ không mang người có thân phận như cô đi.

Tâm tình cô lập tức sa sút không ít.
Ban đầu cô còn nghĩ, nếu hắn đã qua xem cô chụp ảnh bìa cho tạp chí thì cũng đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận thân phận của cô.

Giờ nhìn lại, xem ra là cô tự mình đa tình.
Sau khi im lặng một lát, người đại diện còn nói: “Bọn họ chỉ gọi Tô Dương đi cùng thôi, hình như quan hệ giữa bọn họ cũng không tầm thường.

Sau này em khách sáo với cô ấy một chút, không có hại gì với em đâu.”
An Ninh gật đầu, trong lòng không yên.
Người đại diện nhìn đồng hồ đeo tay: “Chị phải bay qua chỗ tuần lễ thời trang đây, để xem chị có thể tranh thủ chút tài nguyên nào cho em không.”
An Ninh nói lời cảm ơn.
Trước đây, người đại diện này đối xử với cô rất bình thường.

Người nọ vốn có không ít nghệ sĩ ở dưới trướng, là công ty giao cô cho người này.
Từ khi cô ở bên Lục Duật Thành, thái độ của người đại diện đối với cô cũng tốt hơn nhiều.
***
Ngồi trên xe, Tô Dương điều chỉnh tai nghe bluetooth thật tốt rồi gọi điện cho Tưởng Bách Xuyên.
Mắt cô nhìn kính chiếu hậu, quay đầu lùi xe.
Điện thoại được thông qua, cô hô lên: “Ông xã.”
Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, mỗi khi cô mềm mại kêu ông xã, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Anh đáp lời, hỏi cô: “Em chụp xong rồi à?”
Tô Dương: “Vâng.

Trưa nay em không thể ăn cùng anh rồi, mà sẽ đi ăn với Diệp Đông, đạo diễn Chu cùng Lục Duật Thành.”
Tưởng Bách Xuyên: “Diệp Đông sao?”
Ngón tay Tô Dương nhàm chán gảy tay lái, “Đúng vậy, bởi vì Diệp Đông muốn đi nên em mới đi đấy.” Nói xong, cô dừng lại.
“Ông xã, anh có đang nghe không đấy?”
“Anh có, em nói đi.”
Tô Dương: “Em phải đi để tìm hiểu xem tình huống hiện tại của Diệp Đông là gì, nếu anh ta vẫn còn độc thân, biết đâu lại có hy vọng tái hôn cùng thư ký Giang thì sao.

Sang năm sau, trọng tâm công việc của anh sẽ dời về trong nước, thư ký Giang cũng có thêm thời gian ở nhà.”

Cô đã từng hâm mộ tình yêu của Giang Phàm cùng Diệp Đông.

Vào ngày tổ chức hôn lễ của bọn họ, Tưởng Bách Xuyên cũng mang cô tới.
Nhiều năm về sau, đã sớm cảnh còn người mất.
Tưởng Bách Xuyên: “Vậy cũng được.” Lại căn dặn cô: “Buổi tối em nhớ về sớm nhé.”
Ra khỏi bãi đỗ xe của studio, khi cô quẹo vào đường lớn, không biết vì sao có một chiếc xe Mercedes việt dã ngăn ở giữa con đường nhỏ.
Tô Dương nhấn còi, ý bảo cô muốn đi qua, để chủ xe nhường đường.
Xe việt dã chẳng những không nghe mà còn đổi hướng, nghiêng về phía xe của cô, có thể thấy nó sắp tiếp xúc thân mật với xe của cô.
Cô bấm còi ầm ĩ.
Vì bất đắc dĩ, cô đành phải lui về phía sau.
Cũng may chiếc xe việt dã kia đã ngừng lại, người ở trong xe chợt nhấn ga, chạy vèo ra ngoài như tên rời cung.
“Làm sao thế?” Tưởng Bách Xuyên cũng nghe được tiếng còi xe chói tai.
Tô Dương đáp lời: “Em gặp phải kẻ bị bệnh thần kinh, cố ý muốn sượt qua xe của em.”
Nửa giây sau, Tưởng Bách Xuyên cười nhạt nói: “Để anh đổi ngay một chiếc Mercedes Benz cho em nhé, xem còn ai dám cố ý sượt qua xe em nữa không.”
Tô Dương: “…”
Mà ở trong chiếc xe việt dã kia.
Diệp Đông cùng Chu Minh Khiêm đang ngồi ở phía sau đều mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lục Duật Thành.
Diệp Đông thực sự không nhịn được: “Sao cậu ấu trĩ thế!”
Lục Duật Thành nhìn hai người bọn họ từ trong kính chiếu hậu, thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn nhắc cô ấy nhớ lâu một chút mà thôi.

Khi lái xe không thể gọi điện thoại!”
Phụt một tiếng, hai người ở phía sau đều không thể nhịn được mà bật cười.
Khi lái xe không thể gọi điện thoại, lời này mà phát ra từ miệng hắn thì quả thực chính là nói nhảm.
Lục Duật Thành liếc bọn họ, không tiếp tục lên tiếng.
Đây là chiếc xe mà hắn mới mua, chắc hẳn Tô Dương sẽ không có ấn tượng gì.
Hoặc có lẽ, cô chẳng nhớ được bất kỳ chiếc xe nào của hắn.
Chu Minh Khiêm đột nhiên nhìn về phía Diệp Đông, “Ôi, cậu nói xem, nếu chúng ta vô lương tâm đi chia rẽ Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương như vậy, liệu có bị… Báo ứng mang tính hủy diệt không?”
Diệp Đông cười: “Báo ứng gì mà mang tính hủy diệt?”
Chu Minh Khiêm nghiêm túc suy nghĩ, “Chẳng hạn như, tôi sẽ phải cô độc hết quãng đời còn lại, mà cậu… Không thể nào tái hôn với Giang Phàm.”
Diệp Đông: “…”
Sắc mặt anh lập tức cứng ngắc.
Lục Duật Thành khinh bỉ nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu vài giây, rồi lại nhìn về con đường ở phía trước.
“Chỉ bằng vào chỉ số thông minh của các cậu, tôi dám dùng các cậu để đi chia rẽ bọn họ sao?”
“…”
Lục Duật Thành: “Ai nói tôi muốn chia rẽ bọn họ?”
Nếu hắn thực sự muốn làm vậy, còn phải chờ ngày này mười năm sau chắc?

Bởi vì cô sống hạnh phúc, nên hắn chẳng nhẫn tâm làm điều gì.
Hắn muốn có được cô, hắn vẫn luôn muốn như vậy, nhưng hắn không có sự nhẫn tâm kia.
Ngay cả chuyện hắn đã từng yêu cô tha thiết, và vẫn còn yêu cho tới tận bây giờ, hắn cũng không đành lòng nói cho cô biết, bởi vì hắn sợ cô mâu thuẫn, sợ cô đau khổ.
Càng đừng nói tới chuyện để cô ly hôn cùng Tưởng Bách Xuyên.
Chu Minh Khiêm vẫn không tin, anh ngờ vực nhìn hắn: “Vậy cậu bảo bọn tôi chặn ngang Tô Dương ở giữa đường rồi mời cô ấy tới dùng cơm là có ý gì?”
Lục Duật Thành: “Không phải như cậu vừa nói sao, chính là để ăn cơm đấy.”
Chỉ là đã lâu rồi hắn chưa dùng bữa cùng cô, nên hôm nay đột nhiên muốn đi một chuyến mà thôi.
Sau đó, Lục Duật Thành còn nói: “Nhớ đề cập tới chuyện đóng phim với cô ấy trong lúc ăn cơm nhé, đừng nói sự thật vội, gạt được cô ấy đã rồi tính sau.”
Chu Minh Khiêm như cười như không: “Nhưng lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, mà lời răn cho cả cuộc đời này của tôi là: Làm một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật.”
Lục Duật Thành: “…”
Hắn chẳng buồn nhiều lời với Chu Minh Khiêm, chỉ đưa tay nhấn vài nút.
Không quá 10 giây, người ngồi ở đằng sau quát lên: “Mẹ kiếp, Lục Duật Thành, đầu óc cậu bị úng nướcaf! Đang là mùa đông mà mở cửa sổ làm gì!”
Chu Minh Khiêm ra sức bấm nút đóng cửa sổ nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào, bởi nó đã bị Lục Duật Thành khóa lại.
Hai bên cửa sổ ở phía sau đều hút gió, gió đông bắc lạnh thấu xương quất vào người anh.
“Tên cục súc này, mong đóng cửa sổ vào!”
Lục Duật Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Năm phút, khi chính hắn cũng cảm thấy lạnh, hắn mới chậm rãi nâng cửa sổ lên.
Nơi ăn trưa bọn họ chọn là một câu lạc bộ tư nhân tương đối yên tĩnh.
Khi Tô Dương tiến vào phòng, trong phòng chỉ có ba người Lục Duật Thành chứ không thấy bóng dáng Cố Hằng đâu.
Sau khi ngồi xuống, Tô Dương hỏi Chu Minh Khiêm: “Cố Hằng đâu rồi?”
Lục Duật Thành cướp lời nói, “Thế nào, cậu ta không đến thì cậu sẽ ăn không ngon phải không?”
Tô Dương thở hắt ra, cao giọng: “Lục Duật Thành, cậu là đứa trẻ ba tuổi đấy à?”
Lục Duật Thành đưa cho cô một ly nước ấm, “Không phải ba tuổi, mà là hai tuổi rưỡi.”
Tô Dương không tiếp lời hắn mà lịch sự chào hỏi Diệp Đông, cũng biểu đạt lòng biết ơn đối với anh vì đã cho cô cơ hội chụp ảnh.
Cô rất ít khi gặp được Diệp Đông, mà dù có gặp, họ cũng chẳng nói với nhau được mấy lời.
Diệp Đông cười: “Người nên nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng.

Nhờ cô mà trưa hôm nay tôi không cần ăn cơm cùng con, lại còn có thời gian rảnh để ra ngoài lăn lộn.”
Giang Phàm từng nói cô không cần làm việc trong khoảng thời gian này, nên đã đón con gái qua bên mình.
Dựa theo ý tứ của Giang Phàm, bởi vì Tưởng Bách Xuyên muốn ở cạnh bà xã nên mới để cô thư thả mấy ngày.
Tô Dương cũng cười, rèn sắt khi còn nóng: “Xem ra chuyện gì thư ký Giang cũng kể với anh nhỉ.”
Chu Minh Khiêm đâm thọc vài câu: “Làm gì có chuyện Giang Phàm nguyện ý nói, là cậu ta chạy đi hỏi người ta đấy.


Giang Phàm ngại phải vạch mặt nên mới bố thí vài câu cho cậu ta.

Cậu xem cậu ta vội vàng nói về chuyện yêu đương ở chỗ này thế cơ mà, cậu ta chỉ sợ toàn thế giới không biết mình cùng vợ trước êm đẹp cỡ nào thôi, êm đẹp tới mức có thể lập tức tái hôn rồi ấy chứ.”
“Nếu tôi là cậu, Giang Phàm mà không đến cầu xin tôi thì tôi sẽ chẳng thèm liếc cô ấy một cái đâu.

Cậu lại khen ngược, sau khi đưa ra việc ly hôn thì cứ suốt ngày một lòng một dạ ở nhà nuôi con thôi.”
Khóe miệng Diệp Đông giật mấy cái, nhưng anh không phản bác câu nào.
Lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy Chu Minh Khiêm không đáng ghét như vậy.

Những chuyện cô muốn biết đều đã được anh nói hết một mạch.
Cô lập tức phụ họa: “Ngoài việc có tính cách hơi mạnh mẽ một chút, thư ký Giang chẳng có chỗ nào xấu cả.

Tôi còn nghe nói….

Sang năm sau, trọng tâm công việc của bọn họ sẽ chuyển về trong nước, cô ấy sẽ có nhiều thời gian ở Bắc Kinh hơn.”
Nói xong, ánh mắt cô liếc về phía Diệp Đông đang ngẩn người.
Chu Minh Khiêm nhấp một ngụm trà: “Cho dù cô ấy có từ chức, Diệp Đông cũng không thể ăn lại cỏ đã nhai qua!”
Anh nhìn về phía Diệp Đông: “Nếu cậu thực sự thiếu phụ nữ đến thế, tôi sẽ chịu trách nhiệm giới thiệu cho cậu những người mạnh hơn Giang Phàm gấp vạn lần.”
Tô Dương nghiêng đầu nhìn Chu Minh Khiêm, giơ chân đạp anh một cước ở dưới bàn.

Tuy nhiên, anh lại chẳng có nửa điểm phản ứng, vẫn còn đang tiếp tục hỏi xem Diệp Đông cần dạng người đẹp nào.
Tô Dương buồn bực, lẽ nào dây thần kinh ngoại vi của Chu Minh Khiêm cũng đã mất tri giác?
Sau đó, cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương nào đó, cô ngước mắt lên, tầm mắt vừa lúc chạm phải Lục Duật Thành.
Tô Dương rùng mình, chẳng lẽ vừa rồi cô giẫm sai người sao?
***
Sau khi món ăn được dọn lên, Tô Dương chỉ nằm trong trạng thái ăn và ăn, yên lặng nghe bọn họ nói về chuyện lên kế hoạch quay một bộ phim mới vào mùa xuân năm sau.
Tiếp đó, có tin nhắn được gửi tới di động của cô.

Nghe tiếng chuông báo, cô có chút không yên lòng.
Tin nhắn được gửi tới từ Cố Hằng: [Cậu bảo Chu Minh Khiêm ăn nhanh lên, buổi họp báo của “Phố Wall” sẽ chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bảo cậu ta đừng tới trễ đấy!]
Tô Dương: [Sao cậu không nhắn trực tiếp cho cậu ta.]
Cố Hằng: [Tôi chẳng muốn nói với cậu ta một câu nào hết.]
Tô Dương:[…]
“Đã ăn cơm thì ăn cho tử tế, đừng ăn uống với cái kiểu không có chút phép tắc nào như vậy!” Giọng nói lạnh lùng của Lục Duật Thành lại truyền đến.
Tô Dương cất di động, nghiêng đầu liếc Lục Duật Thành, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn rất chướng mắt.
Cô nói với Chu Minh Khiêm: “Cố Hằng bảo tôi chuyển lời tới cậu, buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc hai giờ chiều, đừng tới trễ nhé.”
Chu Minh Khiêm gật đầu: “Tôi sẽ không quên đâu.”
Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhìn Tô Dương bằng ánh mắt nghi hoặc: “Vì sao Cố Hằng không trực tiếp nói với tôi mà còn phải thông qua cậu?”
Lục Duật Thành từ tốn nói: “Sáng nay ra ngoài quên chưa uống thuốc đấy mà.”
Mọi người: “…”
Nhắc tới buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc chiều, Chu Minh Khiêm nói với Tô Dương: “Vừa nãy trợ lý của tôi đã đăng tải video cùng áp phích tuyên truyền mà cậu chụp trên Weibo chính thức rồi đấy.”
Tô Dương nghĩ thầm, chuyện này đâu cần sự cho phép của cô chứ.

Tuy nhiên, kế tiếp mới là trọng điểm mà Chu Minh Khiêm muốn nói: “Bởi vì Tưởng Bách Xuyên không có áp phích tuyên truyền, nên tôi đã sử dụng tấm ảnh mà cậu từng đăng trên Weibo làm áp phích.”
“Tôi vốn muốn xin phép cậu một câu, nhưng vì đầu óc tôi không được tốt lắm nên thoáng một cái đã quên sạch sành sanh rồi.”
Anh thực sự, thực sự quên khuấy đi mất.
Lúc đó, thấy cô đăng trạng thái với ngữ khí chế nhạo trên Weibo nên anh đã tiện tay lấy ảnh để dùng, vì anh không cảm thấy cô đang có ý định công khai chuyện hôn nhân của mình.
Tô Dương: “…”
Tưởng Bách Xuyên còn đang trông chờ cô thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trong mấy ngày tới, giờ thì tốt rồi, người trên mạng đều sẽ tưởng đó chỉ là áp phích tuyên truyền, sẽ không tiếp tục tò mò về mối quan hệ giữa cô cùng Tưởng Bách Xuyên nữa.
Chu Minh Khiêm còn nói: “Nếu một ngày nào đó cậu thực sự muốn công khai mối quan hệ giữa hai người thì cứ trực tiếp đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn cho xong.”
Tô Dương không nói thêm gì nữa, bởi dù có nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật là tấm hình kia đã trở thành áp phích tuyên truyền.
Chút chuyện này không đáng giá để cô so đo và phát giận với Chu Minh Khiêm.
Cô vẫn luôn biết trí nhớ của anh không tốt.
Có lẽ, người duy nhất vui sướng khi người gặp họa chính là Lục Duật Thành, hắn hiện đang tưởng tượng sắc mặt của Tưởng Bách Xuyên khi chứng kiến cảnh tấm hình kia bị coi như áp phích tuyên truyền.
Mà lúc này, trong tiệm Ông Nội Khoai Lang ở phía bên kia thành phố.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên ăn cơm xong, mẹ Tô bảo anh vào phòng để ngủ trưa.
Bố mẹ Tô bán khoai lang nướng ở dưới tầng, tầng trên là phòng bếp, phần còn lại được ngăn thành hai gian phòng ngủ.

Nếu trời đột nhiên đổ mưa, họ sẽ ở lại nơi này.
Về đến phòng, Tưởng Bách Xuyên không ngủ mà tựa lên ghế sô pha.

Khó có khi nhàn hạ thoải mái như vậy, anh mở di động, đăng nhập vào Weibo.
Trong trang cá nhân của anh, phía dưới đã hoàn toàn thất thủ, người người đều đang nói lời an ủi.
Sau khi xem xong anh mới biết, thì ra tấm hình kia đã bị Chu Minh Khiêm dùng làm áp phích tuyên truyền, fan hâm mộ đang thông cảm cho chuyện “thất tình” của anh.
Trước đây, Chu Minh Khiêm đã từng trưng cầu ý kiến của anh, hỏi liệu họ có thể đăng áp phích có mặt anh khi tuyên truyền phim hay không, cũng coi như gia tăng thêm sức nóng cho bộ phim.
Tuy anh đã đồng ý, nhưng sau đó lại quên khuấy chuyện này đi.
Tưởng Bách Xuyên nhìn tấm hình tuyên truyền kia, anh đoán Chu Minh Khiêm đã phải hỏi xin Tô Dương tấm hình này vì không còn thời gian chụp thêm ảnh, mà Tô Dương không thể không biết xấu hổ nói lời cự tuyệt.
Lúc này, Tô Dương gửi tin nhắn tới: [Em xin lỗi vì đã không nói chuyện áp phích tuyên truyền trước cho anh biết.]
Tưởng Bách Xuyên trả lời: [Không sao đâu, giọng điệu ban đầu của em chính là ban thưởng phúc lợi cho fan mà.

Vẫn nên để anh làm chuyện lớn như việc công khai cuộc hôn nhân của chúng ta thì hơn.]
Để giúp cô bớt áy náy, anh lại gửi thêm một tin nhắn: [Phải để anh công bố mới xem như được chính thức công nhận!]
Tô Dương gửi tới nhiều biểu tượng đánh anh tơi bời.
Đang định tiếp tục trả lời cô, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng.
Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.
“A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?”
Bố Tưởng nói: “Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe nói, hóa ra tấm hình Tô Dương từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ không phải để thừa nhận thân phận của con.”
Nói đến đây, giọng điệu vốn đang bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: “Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con một cái.

Tuy bố nhìn con không vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố sẽ không chế giễu con vào lúc này đâu…”
Tưởng Bách Xuyên cười lạnh một tiếng.
Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác rõ rệt như thế mà còn không gọi là chế giễu sao?
Bố Tưởng thở dài: “Tưởng Bách Xuyên, bố nói câu này không phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!”
Tưởng Bách Xuyên: “…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương