Sau khi hoạt động chính thức cuối cùng thời trung học là vũ hội tốt nghiệp kết thúc, mọi người liền có thể tùy ý sắp xếp thời gian của mình.

Có người đi du lịch, có người vì học đại học mà dọn nhà di chuyển, có người bắt đầu tìm việc làm, đại đa số người ở sau vũ hội tốt nghiệp đều dần dần thực hiện công việc của mình.

Mặc dù vẫn có một bộ phận người sẽ ở lại quê hương, nhưng Luke cùng Himena lại sớm đã biết rõ dự định của nhau.

Chênh lệch về thành tích giữa hai người có chút lớn.

Thành tích của Luke ít nhất cũng là trình độ trung bình khá, hắn sớm đã tích lũy đủ học phần, tiến vào đại học công lập của bang cũng không phải là không có hi vọng.

Mà trước khi tốt nghiệp trung học, Himena mới miễn cưỡng tích lũy đủ học phần.

Nhưng mà cô lại muốn đi tìm một trường đại học cộng đồng để hoàn thành việc học đại học, cô gái này vẫn là càng hướng tới sinh hoạt ở thành phố lớn.

Hai người chú định là không có khả năng tiếp tục ở cùng một chỗ.

Nhưng mà hai người đều không thảo luận về đề tài này, loại tình hình này đối với những đôi tình nhân ở trung học mà nói, dường như là thường thức, không có nhiều người sẽ xoắn xuýt với vấn đề này.

Giờ phút này, Luke lại đột nhiên nói hắn muốn lưu lại làm một nhân viên cảnh sát, đây là một sự biến hóa, nhưng lại không có bất cứ cải biến gì đối với kết cục chia tay của hai người.

Himena không có khả năng lưu lại.

Một cô gái thanh xuân tuổi trẻ, hoạt bát không bị cản trở như cô không có khả năng một mực bị khốn đốn ở thị trấn nông thôn Texas này.

Thật lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Vậy anh phải tới tham gia bữa tiệc tối nay ở nhà Martha."

Luke cười gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, cần anh mặc vào lễ phục đã chuẩn bị từ một tháng trước không?"

Himena cười đánh hắn một cái: "Anh không biết xấu hổ, nhưng em còn biết nha. Nhớ kỹ thời gian, đúng bảy giờ tối nay. Nếu như lại đến trễ, em sẽ đá bể trứng của anh."

Tụ hội đêm nay xem như là với tư cách cá nhân, cũng không phải là được trường học tổ chức, mọi người mặc cái gì, thậm chí cái gì cũng không mặc cũng được, duy chỉ là không có ai mặc lễ phục dự vũ hội tốt nghiệp đi.

Luke cười gật đầu.

Himena đưa mặt tới, cho hắn một nụ hôn triền miên ấm áp: "Em đi trước, Martha còn đang ở siêu thị bên kia chờ em tới khuân đồ, buổi tối gặp nhé."

Luke vẫn cười gật đầu: "Buối tối gặp."

Himena nhìn bộ dáng này của hắn nhịn không được lại nhào lên, cắn một cái lên trên lỗ tai hắn, khẽ liếm một cái: "Tên khốn này, chẳng lẽ liền không có ý nghĩ to gan gì sao? Ha ha, nhớ kỹ đi lục tủ đầu giường của Robert."

Luke trịnh trọng gật đầu: "Sẽ, anh cam đoan."

Về phần trong tủ đầu giường của Robert có cái gì, vậy khẳng định không phải là súng lục.

Đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Himena đi xa, hắn vuốt cằm: Theo tình hình này, chẳng lẽ là đêm nay phải mang một hộp đi tới?

Ngay lúc Luke đang ở chỗ này nghĩ đến "Việc tư" đêm nay, sau lưng hắn vang lên tiếng của Robert: "Ah ah, tiểu tử thúi nhà chúng ta trưởng thành rồi, lại dám ở cổng cục cảnh sát thông đồng với cô bé."

Luke cười quay đầu: "Ừm, đúng vậy, Robert. Ban đêm có một bữa tiệc, cháu sẽ đi vào trong phòng ngủ của dượng một chuyến."

Robert hơi sửng sốt một chút, lập tức nhíu nhíu mày: "Ha ha, tùy cháu. Chỗ đó của ta còn có dầu bôi trơn, cháu cần không?"

Luke: "Không cần, nghiệp vụ của cháu còn thuần thục hơn cả dượng."

Robert giận dữ: "Xéo đi! Nhóc con cọng lông còn chưa đủ dài."

Luke: "Trước tiên đem cơm trưa cho chúa đi, cháu lại đói bụng."

Một lát sau, Luke cầm trên tay một cái túi giấy lớn, bị Robert đuổi ra khỏi cục cảnh sát.

Hắn quay người bĩu môi với Robert đang đi vào, một lần nữa trở lại cửa hiên ngồi xuống, không nhanh không chậm ăn bữa trưa.

Đối với bữa tiệc tối nay, hắn cũng không quá để ý, dù Himena đã ám chỉ rõ chuyện gì sẽ xảy ra, hắn cũng không hề cảm thấy kích động.

Hai người đã kết giao hơn hai năm, chuyện nên xảy ra đã sớm xảy ra, mặc dù thân thể của hắn mới mười tám tuổi, nhưng linh hồn lại là một người ba mươi tuổi.

Tiếp tục ở trong đầu quấy rối hệ thống thiểu năng, lại thuận tiện giải quyết bữa trưa, hắn mới nhàn nhã đi về nhà.

Đi được mấy trăm mét, liền gặp hàng xóm Smith, liền đi nhờ xe về nhà.

Sáu giờ tối, Luke chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.

Trừ tắm rửa cùng đổi một bộ quần áo thường ngày sạch sẽ, bữa tiệc tối hôm nay cũng không cần phải ăn mặc cầu kỳ.

Lái xe thì không cần, nhà của Martha ngay ở trên thị trấn, chỉ cách nhà hắn mười phút lái xe.

Nhàn nhã lái xe, dọc theo đường cái tiến lên, lúc ở giao lộ nào đó chờ đèn đỏ, hắn nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận tiếng kêu gọi: "Xuống đây, Mickey, về nhà với bà nào, đêm nay có cá hộp mà con thích nhất nha."

Luke nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức nở nụ cười.

Nhấc chân xuống xe, lại tiện tay đánh xe gần vào một chỗ lan can ven đường, hắn đi tới: "Lucy, Mickey lại nghịch ngợm rồi à?"

Đây là một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, thân thể của bà ta hơi gầy gò, mái tóc bạc trắng lòa xòa được mấy cái kẹp tóc cố định lại, mặc dù trên khuôn mặt có đầy nếp nhăn, nhưng lại có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân.

Bà ta nghiêng đầu lại, nhìn thấy Luke lập tức như được đại xá: "A, Skywalker nhóc, nhanh dùng thần lực của cháu giúp ta một chút, đem cô bé chuyện gây chuyện này lấy xuống cho ta."

Luke liền làm một cái quân lễ thốt ra hai chữ: "Yes, madam!"

Bà lão Lucy cũng cười: "Nha, ta thành Obi-Wan rồi à?"

Luke chỉ cười nói: "Đúng vậy a, không phải thế thì sao có thể chỉ huy cháu được." Nói xong, hắn ở trên vách tường bên đường thử một chút, giẫm lên một khe gạch nhỏ, dùng sức đạp một cái, hai tay bám ở phía trên mái hiên.

Thử bắt lấy mái hiên một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, trong miệng hắn mới kêu gọi: "Tới đây, Mickey, ngoan ngoãn đi theo bà về nhà ăn bữa tối."

Một con mèo xinh đẹp ở nơi đó nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không tránh ra, bị một tay hắn thoải mái tóm lấy, lại buông lỏng tay, liền nhảy xuống.

Đem con mèo tên là Mickey này đưa cho bà lão Lucy, hai người liền vẫy tay từ biệt.

Bà lão Lucy cũng là một trong những hàng xóm của hắn, ở cách nhà hắn ba căn hộ, Mickey cũng thỉnh thoảng sẽ chạy đến trên đồng cỏ nhà hắn bên này chơi đùa, bởi vậy Mickey cũng tương đối quen thuộc với hắn, lúc này mới dễ dàng bị hắn ôm như thế.

Không để ý tới Lucy chậm rãi lái xe của bà ta về nhà, bên này trong lòng Luke liền vui mừng một trận.

Rốt cục lại có thu hoạch!

Nhiệm vụ: Trợ giúp dân trong thị trấn, hoàn thành nhiệm vụ giải cứu mèo con. Thu hoạch được kinh nghiệm 2, điểm tích lũy 2.

Kinh nghiệm không phải là trọng điểm, điểm tích lũy cũng không phải là trọng điểm.

Chỉ là hai điểm kinh nghiệm cùng điểm tích lũy, rõ ràng là nhét kẽ răng cũng không đủ.

Nhưng chuyện này lại một lần nữa chứng minh một cái phỏng đoán lúc trước của hắn.

Hệ thống này đúng là đã chính thức mở ra, mà lần mở ra này mấu chốt cũng không chỉ là lần kích hoạt cùng đồng bộ kia, còn bao gồm nhiệm vụ thứ nhất kia—— trở thành cảnh sát chính thức.

Dựa theo việc kí tên xong, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất đến phỏng đoán, hắn cần nhưng thật ra là thân phận của một cảnh sát chính thức, mà không phải là có đi làm hay không.

Lần hành động cứu mèo này, cũng là xảy ra trước khi hắn chính thức đi làm, hệ thống lại vẫn cho hắn kinh nghiệm cùng điểm tích lũy.

Chuyện này đã nói rõ, hệ thống cho kinh nghiệm cùng điểm tích lũy, cũng không phải là dựa theo giờ làm việc mà tính.

Mà là, chỉ cần hắn có được thân phận cảnh sát chính thức, hắn làm ra hành vi tương ứng, liền có thể thu hoạch được kinh nghiệm cùng điểm tích lũy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương