Làm Thần Thám Trong Thế Giới Điện Ảnh
-
Chương 14
Robert: "Chân của hai người đó cỡ bao nhiêu?"
Selina: "Rhoda đi giày cỡ 44, Jessica đi giày cỡ 38."
Robert nheo mắt lại, cầm một tấm hình lên, quan sát: "Cỡ 38?"
Selina cùng Luke đều có thể nhìn thấy tấm hình ông ta đang cầm trong tay, chính là hình một dấu giày trên bệ cửa sổ.
Selina: "Dấu giày này được phát hiện trên bệ cửa sổ gian phòng ở lầu một kia?"
Robert gật gật đầu, tiếp tục đánh giá dấu giày kia.
Luke: "Có thể cho cháu xem một chút được không?"
Robert liếc mắt nhìn hắn, đưa bức ảnh cho hắn.
Luke cầm bức ảnh kia nhìn kỹ một lát, sau đó dời ánh mắt đi, giống như là đang nhớ lại cái gì đó, thật lâu sau hắn mới thở ra một hơi: "Dấu giày này, cháu từng thấy qua."
Robert và Selina đều giật mình nhìn hắn.
Luke: "Đây là loại giày Nike Fle X Essential TR, thời gian trước đội cổ động mua một nhóm, làm giày chuyên dụng để đội hoạt động, cháu từng thấy Himena xỏ qua."
Selina huýt sáo một cái: "Cậu thật là quan tâm tới bạn gái, ngay cả kiểu dáng giày của cô ấy đều có thể nhớ rõ ràng."
Luke trợn trắng mắt: "Bởi vì đôi giày này rất đắt, Himena không đủ tiền, còn mượn tôi một trăm đồng. Cho nên sau khi mua được, tôi còn cố ý lấy ra nhìn một chút, có ấn tượng khắc sâu với đường hoa văn ở trên đế giày."
Robert ngắt lời: "Cháu lấy đâu ra một trăm đồng?"
Luke: ". . . Bí mật."
Robert: "Cháu có tin ta sẽ trừ tiền tiêu vặt của cháu không?"
Luke: "Tin. Nhưng từ hôm nay cháu đã bắt đầu đi làm, chú có muốn trừ tiền lương của cháu không?"
Robert: ". . . Nhớ sau khi lấy lương, giao tiền ăn cho Catherine."
Luke: . . . MMP!
Nói nhảm vài câu, Robert mới nói: "Vậy Jessica cũng có đôi giày này?"
Luke lắc đầu: "Cháu không biết. Đôi giày này cũng không phải là bị ép phải mua, mà là ai cảm thấy hứng thú thì tự bỏ tiền ra, thừa dịp có tiệm giày đang khuyến mại. Cụ thể ở bên trong đội cổ động có bao nhiêu người mua loại giày này, những ai mua nó, cháu cũng không biết."
Robert ồ một tiếng, cũng không cảm thấy thất vọng.
Luke lại bổ sung một câu: "Ừm, nhà Jessica rất có tiền, hình như cha cô ta là một kế toán cao cấp trong thành phố Nox."
Robert và Selina lại nhìn nhau một cái: Như thế cũng không thể rõ ràng được, Jessica có mua đôi giày này không?
"Sếp, làm sao bây giờ?" Selina hỏi.
Nghe ra được, kỳ thật là cô muốn hỏi: Có nên đi tìm cô gái tên Jessica kia hay không.
Dù sao, hiềm nghi với cô bé này rất lớn.
Robert gõ mặt bàn mấy cái: "Chờ ta gọi điện thoại đã."
Ông không dùng điện thoại bàn, trực tiếp dùng điện thoại riêng bấm một số điện thoại, nói.
Luke ở bên cạnh nghe được lập tức cảm thấy hơi sửng sốt, tới gần Selina, hạ giọng nói: "Robert phá án đều. . . Ngang ngược như thế sao?"
Selina mỉm cười liếc mắt nhìn hắn: "Đó là bởi vì, ông ấy tin tưởng cậu."
Luke lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin: "Nhưng tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không hề nắm chắc. Tôi nói ra những thông tin này, cũng chỉ là muốn để cho ông ấy thêm một phương hướng điều tra, làm sao ông ấy lại trực tiếp như vậy?"
Selina bĩu môi: "Yên tâm, chúng ta chỉ là dùng danh nghĩa hỗ trợ điều tra mời cô bé kia tới, cũng không phải là cầm lệnh bắt giữ tới nhà, Robert cũng không ngốc như cậu nghĩ đâu."
"Lời này là cô nói nha, tôi cũng không hề nói xấu Robert." Luke đột nhiên thay đổi cách nói.
Selina hơi sửng sốt một chút, mới nhìn rõ Robert đã cúp điện thoại, mặt biến thành màu đen đang trừng mắt nhìn cô.
Lúc này sao cô còn không biết, mình đã bị Luke lừa.
Robert cũng chỉ lườm Selina một cái, sau đó mở miệng nói: "Selina cùng ta đi tới Nox một chuyến, dẫn Jessica trở về tra hỏi. Luke, cháu ở lại đây xem phần hồ sơ này, tốt nhất là có thể phát hiện ra thứ gì đó hữu dụng hơn."
Luke gật đầu: "Được rồi."
Tiếp đó hai người ra khỏi văn phòng, Luke đứng ở đó cầm hồ sơ xem một lát, đột nhiên phát giác ra một chuyện không thích hợp: "Ai nha, bàn làm việc của mìnhở đâu? Mấy người cũng phải nói cho tôi một tiếng rồi mới đi chứ."
Nhưng đoán chừng xe của hai người đều đã chạy ra ngoài thị trấn nhỏ rồi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra sảnh tiếp đãi ở phía trước cục cảnh sát: "A, tiểu thư Mary, có thể nói cho em biết bàn làm việc của em ở đâu không?"
Trước mắt hắn là một người phụ nữ da trắng hơn bốn mươi tuổi, không mặc đồng phục cảnh sát, mà là một bộ trang phục thường ngày.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, người phụ nữ đang chú ý tới màn hình máy vi tính này mới vội vàng ngẩng đầu lên: "A, là thằng nhóc dẻo mỏ cậu à. Robert chưa sắp xếp bàn làm việc cho cậu sao? A, có hai cái bàn trong góc bên trái kia, cái trống là của cậu."
Luke cười cám ơn: "Cái bàn sát bên cạnh em là của ai thế?"
Mary kỳ quái: "Selina a. Cậu không biết à? Tên Hank ngu ngốc kia đã từ chức, lúc trước anh ta chính là cộng tác của Selina, đương nhiên là bàn làm việc của hai người ở cùng một chỗ. Cái bàn trống ra đó chính là cái bàn mà trước đó Hank dùng."
Luke giật mình: "A, là như thế à."
Mary nhìn hắn: "Không phải là cậu cũng không biết, Selina muốn cộng tác với cậu đấy chứ?"
Luke vỗ trán một cái: "Em biết, Mary, chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng. Thật sự là cám ơn chị đã nhắc nhở."
Mary cười nói: "Muốn tôi tới giúp cậu dọn một chút không? Tên Hank ngớ ngẩn kia vứt các thứ rất bừa bãi, vẫn còn lưu lại một vài thứ ở nơi đó."
Luke: "Không cần không cần, em biết là chị cũng rất bận rộn, em tự dọn là được rồi. A, có thùng giấy không hay không? Em đem những vật kia đều cất vào bên trong thùng giấy là được."
Mary: "Có." Nói xong lập tức dùng chân khều mấy cái ở dưới quầy tiếp tân, sau đó lôi ra một thùng giấy không lớn không nhỏ, đưa cho hắn.
"Cám ơn, chị đã giúp em một đại ân rồi." Luke cười phất tay, một lần nữa tiến vào bên trong sảnh văn phòng.
Tìm được cái bàn trống trong góc kia, Luke nhìn xuống, kỳ thật Hank cũng không lưu lại bao nhiêu thứ ở đây, đại khái là một chút đồ đạc linh tinh nên lười nhác dọn đi.
Luke tiện tay đem hộp giấy ném xuống dưới bàn công tác, bởi vì bây giờ hắn cảm thấy bàn làm việc đã đầy đủ để hắn sử dụng, không vội dọn vệ sinh.
Chờ vụ án này xong, hắn hẳn là sẽ có rất nhiều thời gian rảnh để làm loại chuyện vặt vãnh này.
Đặt phần hồ sơ kia lên trên bàn mở ra, Luke nhìn kỹ từng tờ một.
Không đến nửa giờ, hắn đã lật hết hồ sơ.
Nội dung ghi lại bên trong hồ sơ này cũng không nhiều, chỉ là một chút tình huống kiểm tra hiện trường, chi tiết cặn kẽ hơn thì còn phải đợi phòng giám định của thành phố Nox giải quyết xong mới đưa tới.
Hắn cũng không phát hiện ra manh mối mới nào, vì những thông tin mà hắn có thể cung cấp lúc trước, đều là do người hiềm nghi quen biết với hắn, kể cả việc hắn nhận ra cô gái Jessica lặng lẽ chạy đi kia, và cả dấu giày bên trong hồ sơ này.
Hắn cũng không phải là một siêu thám tử, mặc dù bây giờ bản thân đang có một hệ thống siêu thám tử bị thiểu năng, những thực tế thì hắn vẫn là một người bình thường.
Ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên hắn cảm thấy đói bụng, hắn chỉ có thể chạy tới văn phòng của Robert, lấy phần cơm trưa mà Catherine chuẩn bị cho hai người từ bên trong tủ lạnh nhỏ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook