LÀM TẤT CẢ CŨNG CHỈ VÌ YÊU ANH
-
Chương 22
Hắn và ả ta đi tới sáng mới chịu lết thân về, hai người họ không thấy cô đâu dì Mai thì đã đi chợ. Hắn đi lên phòng, đạp cửa đi vào trong
Cô đang đánh cờ với chu công thì bị tiếng đạp cửa của hắn làm cô giật mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng
Mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của hắn trong rất đáng sợ, cô bất giác ngồi lùi về phía đầu giường. Hắn không nhanh không chậm đi tới chỗ cô, vừa đi vừa hỏi
" Nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai?? "
Cô nghe hắn hỏi bất giác cau mày, người đàn ông hắn nói là ai chứ?? Không lẽ là Nhạc Ngôn??
" Người....đàn ông nào? "
Hắn đưa tay bóp cằm cô tưởng chừng như nó sắp gãy xương tới nơi vậy, giọng hắn gằn từng chữ nói với cô
" Cô đừng tưởng tôi không biết gì!! Nếu không phải Yến Yến nói tôi biết cô lợi dụng lúc tôi đi công tác cặp kè đàn ông cấm sừng tôi "
Cấm sừng?? Cô không có, cô chỉ coi người đó là bạn bình thường sao Phi Yến cô ấy lại nói như vậy" Em không có, người đó chỉ là bạn của em. Phong anh nhất định phải tin em!! " Cô vội vàng nắm tay hắn giải thích
Hắn hất mạnh tay cô ra rồi đi tới nắm cổ áo cô ném mạnh xuống sàn nhà, cô đau đớn nước mắt chảy ra ngước mặt lên nhìn hắn cố giải thích
" Anh...em không có làm chuyện gì có lỗi với anh hết, xin anh....hãy tin em... "
Hắn lạnh lùng nhìn cô, ngồi một chân xuống dùng tay bóp mặt cô
" Hừ, bảo tôi tin cô sao? Cô làm chuyện có lỗi với tôi bây giờ còn kêu tôi tin, cô đúng là đồ đàn bà lăng nhăng không có tự trọng " Hắn sắc lạnh nói từng câu từng chữ
Những lời nói đó của hắn chính là vết dao đâm thẳng vào tim cô. *Chát*, hắn tát cô một cái đau điếng
Hắn đứng dậy cuối đầu xuống nhìn cô, cô nhìn hắn thấy sắp có chuyện không lành. Cô gắng gượng cơn đau từ bụng mà đứng lên
Hắn thấy cô đứng lên tính chạy ra ngoài, hắn liền nhanh tay bắt lấy cô rồi dùng tay bóp cổ khiến cô vừa đau vừa khó thở. Cô nhăn mặt vì đau nhưng lại chẳng dám nói ra, hơi thở khó khăn nói từng chữ
" Anh....tính làm...gì...anh mau...bỏ...tay ra....em khó...thở "
Cô hai tay nắm chặt tay hắn dùng sức kéo ra nhưng sức cô đâu bằng hắn, lúc này hắn thả tay ra nói một câu làm cô chết đứng
" Đương nhiên là trả lại cho cô những gì mà cô và hắn ta làm với cục cưng của tôi trong thời gian qua rồi " Hắn nhếch môi cười lạnh sau đó gọi lớn hai tiếng
" Người đâu!! "
Ở bên ngoài lập tức có hai người đàn ông một thân đồ đen đi vào, họ nhìn cô nằm dưới đất ngạc nhiên. Họ cứ nghĩ ông chủ kêu họ đi xử người không ngờ lại là thiếu phu nhân, người đã cứu họ một mạng
" Hai người ở đây đánh cô ta cho tôi, phải nhớ là đánh mạnh vào. Đây là kết cục cho kẻ đã dám đụng tới cục cưng của tôi "
Hắn nói xong quay người ra ngoài, cô nhìn hai người đàn ông trước mặt mà co người lại vào một góc. Họ thấy cô như vậy vội xua tay trấn an cô
" Thiếu phu nhân người đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại người đâu "Cô nhìn kĩ thì nhận ra họ là người mà cô đã cứu cách đây ba ngày, cô giọng nói có chút run nói với họ
" Nhưng các anh nếu không nghe lệnh của anh ấy thì sẽ bị trách tội đó, tôi không muốn các anh vì tôi mà bị phạt " Cô thật thà nói suy nghĩ của mình cho họ
Họ đương nhiên là biết cô nghĩ gì, nhưng lương tâm họ không cho phép làm như vậy với ân nhân của mình
Thấy họ ngập ngừng cô đành lên tiếng nói với họ
" Hay là như vầy, hai người cứ đánh tôi nhưng chỉ đánh vào tay và chân thôi được chứ?? "
Họ nhìn nhau, rồi quay sang nói với cô
" Thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ hết sức nhẹ tay. Sẽ không làm thiếu phu nhân đau "
Nói xong họ liền đánh quả thật là chỉ có chút đỏ chứ không hề đau, cô biết mặc dù họ là xã hội đen nhưng rất có tình người cũng còn biết cô là ân nhân của họ
Một tiếng trôi qua họ đi xuống nhà đã thấy hắn ngồi đó, báo cáo với hắn là đã xong nhiệm vụ
" Ông chủ, chúng tôi đã làm xong việc rồi ạ "
" Tốt, các cậu có thể về " Hắn phất tay họ liền hiểu ý mà ra về
Cô ở trên phòng mặt mày nhăn nhó vì phần bụng khá đau, cô gắng gượng đi tới chỗ học tủ lấy thuốc giảm đau mà bác sĩ cho ra uống. Xong cô đặt tay lên bụng nhẹ nhàng nói
" Con ngoan cố gắng đợi mẹ, đợi mọi chuyện êm đẹp mẹ sẽ nói chuyện có con cho papa nghe. Con đừng bỏ mẹ lại nha con "
Nói xong một giọt nước mắt rơi xuống, cô sợ rằng ả ta sẽ nói những lời không hay khiến hắn tức giận mà đánh cô
Cô thì không sao nhưng đứa nhỏ nó sẽ không chịu nổi, cho dù có phải trả giá đắt như nào cô cũng phải bảo vệ đứa nhỏ bình an
Cô đang đánh cờ với chu công thì bị tiếng đạp cửa của hắn làm cô giật mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng
Mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của hắn trong rất đáng sợ, cô bất giác ngồi lùi về phía đầu giường. Hắn không nhanh không chậm đi tới chỗ cô, vừa đi vừa hỏi
" Nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai?? "
Cô nghe hắn hỏi bất giác cau mày, người đàn ông hắn nói là ai chứ?? Không lẽ là Nhạc Ngôn??
" Người....đàn ông nào? "
Hắn đưa tay bóp cằm cô tưởng chừng như nó sắp gãy xương tới nơi vậy, giọng hắn gằn từng chữ nói với cô
" Cô đừng tưởng tôi không biết gì!! Nếu không phải Yến Yến nói tôi biết cô lợi dụng lúc tôi đi công tác cặp kè đàn ông cấm sừng tôi "
Cấm sừng?? Cô không có, cô chỉ coi người đó là bạn bình thường sao Phi Yến cô ấy lại nói như vậy" Em không có, người đó chỉ là bạn của em. Phong anh nhất định phải tin em!! " Cô vội vàng nắm tay hắn giải thích
Hắn hất mạnh tay cô ra rồi đi tới nắm cổ áo cô ném mạnh xuống sàn nhà, cô đau đớn nước mắt chảy ra ngước mặt lên nhìn hắn cố giải thích
" Anh...em không có làm chuyện gì có lỗi với anh hết, xin anh....hãy tin em... "
Hắn lạnh lùng nhìn cô, ngồi một chân xuống dùng tay bóp mặt cô
" Hừ, bảo tôi tin cô sao? Cô làm chuyện có lỗi với tôi bây giờ còn kêu tôi tin, cô đúng là đồ đàn bà lăng nhăng không có tự trọng " Hắn sắc lạnh nói từng câu từng chữ
Những lời nói đó của hắn chính là vết dao đâm thẳng vào tim cô. *Chát*, hắn tát cô một cái đau điếng
Hắn đứng dậy cuối đầu xuống nhìn cô, cô nhìn hắn thấy sắp có chuyện không lành. Cô gắng gượng cơn đau từ bụng mà đứng lên
Hắn thấy cô đứng lên tính chạy ra ngoài, hắn liền nhanh tay bắt lấy cô rồi dùng tay bóp cổ khiến cô vừa đau vừa khó thở. Cô nhăn mặt vì đau nhưng lại chẳng dám nói ra, hơi thở khó khăn nói từng chữ
" Anh....tính làm...gì...anh mau...bỏ...tay ra....em khó...thở "
Cô hai tay nắm chặt tay hắn dùng sức kéo ra nhưng sức cô đâu bằng hắn, lúc này hắn thả tay ra nói một câu làm cô chết đứng
" Đương nhiên là trả lại cho cô những gì mà cô và hắn ta làm với cục cưng của tôi trong thời gian qua rồi " Hắn nhếch môi cười lạnh sau đó gọi lớn hai tiếng
" Người đâu!! "
Ở bên ngoài lập tức có hai người đàn ông một thân đồ đen đi vào, họ nhìn cô nằm dưới đất ngạc nhiên. Họ cứ nghĩ ông chủ kêu họ đi xử người không ngờ lại là thiếu phu nhân, người đã cứu họ một mạng
" Hai người ở đây đánh cô ta cho tôi, phải nhớ là đánh mạnh vào. Đây là kết cục cho kẻ đã dám đụng tới cục cưng của tôi "
Hắn nói xong quay người ra ngoài, cô nhìn hai người đàn ông trước mặt mà co người lại vào một góc. Họ thấy cô như vậy vội xua tay trấn an cô
" Thiếu phu nhân người đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại người đâu "Cô nhìn kĩ thì nhận ra họ là người mà cô đã cứu cách đây ba ngày, cô giọng nói có chút run nói với họ
" Nhưng các anh nếu không nghe lệnh của anh ấy thì sẽ bị trách tội đó, tôi không muốn các anh vì tôi mà bị phạt " Cô thật thà nói suy nghĩ của mình cho họ
Họ đương nhiên là biết cô nghĩ gì, nhưng lương tâm họ không cho phép làm như vậy với ân nhân của mình
Thấy họ ngập ngừng cô đành lên tiếng nói với họ
" Hay là như vầy, hai người cứ đánh tôi nhưng chỉ đánh vào tay và chân thôi được chứ?? "
Họ nhìn nhau, rồi quay sang nói với cô
" Thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ hết sức nhẹ tay. Sẽ không làm thiếu phu nhân đau "
Nói xong họ liền đánh quả thật là chỉ có chút đỏ chứ không hề đau, cô biết mặc dù họ là xã hội đen nhưng rất có tình người cũng còn biết cô là ân nhân của họ
Một tiếng trôi qua họ đi xuống nhà đã thấy hắn ngồi đó, báo cáo với hắn là đã xong nhiệm vụ
" Ông chủ, chúng tôi đã làm xong việc rồi ạ "
" Tốt, các cậu có thể về " Hắn phất tay họ liền hiểu ý mà ra về
Cô ở trên phòng mặt mày nhăn nhó vì phần bụng khá đau, cô gắng gượng đi tới chỗ học tủ lấy thuốc giảm đau mà bác sĩ cho ra uống. Xong cô đặt tay lên bụng nhẹ nhàng nói
" Con ngoan cố gắng đợi mẹ, đợi mọi chuyện êm đẹp mẹ sẽ nói chuyện có con cho papa nghe. Con đừng bỏ mẹ lại nha con "
Nói xong một giọt nước mắt rơi xuống, cô sợ rằng ả ta sẽ nói những lời không hay khiến hắn tức giận mà đánh cô
Cô thì không sao nhưng đứa nhỏ nó sẽ không chịu nổi, cho dù có phải trả giá đắt như nào cô cũng phải bảo vệ đứa nhỏ bình an
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook