Làm Sư Phụ Nhân Vật Phản Diện Không Dễ!
-
Chương 37
Nhưng, thật lâu sau đó, bọn họ vẫn còn ở trong động mà nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì, còn Chu Chu lại nhíu mày.
Không phản ứng, có vô số nguyên nhân, nhưng, chỉ có một kết quả.
Vào lúc này, bọn họ lại nghe thấy thanh âm đắc ý dị thường của Mạc Hoàn Tố: "Các ngươi quá ngây thơ rồi, đến tận bây giờ, thế mà còn tưởng ta sẽ lưu lại cho các ngươi một cơ hội để chạy thoát khỏi đây hay sao? Khảo hạch năm nay là một tay ta an bài, ngọc bài trong tay các ngươi chỉ là đồ giả mà thôi, nếu muốn chạy trốn, không bằng hiện tại mau chóng chạy ra cửa động thì có vẻ còn thực tế hơn đó, nhưng trước tiên, các ngươi phải chạy đủ nhanh thì mới được.
Dung nham của địa tâm viêm sắp tới rồi, ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này cùng các ngươi nữa, chúc các ngươi chết mạnh khỏe." Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, hắn liền bóp nát ngọc bài truyền tống trong tay mình, thân ảnh màu xám cùng với tiếng cười bừa bãi của hắn dần dần biến mất.
Không phải hắn không có năng lực giữ tên điên kia lại, nhưng tình huống trước mắt là chuyện cần phải xử lí trước.
Quân Vô Nhai lên tiếng đầu tiên: "Phải rời được khỏi nơi này rồi hẵng nói."
Bọn họ nhanh chóng lao ra cửa động, phía sau truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa như tiếng vỡ đê, như sấm sét sấm sét đánh bại trời cao.
Dung nham nháy mắt tràn khỏi sơn động, nhanh chóng trào tới cửa động.
Khi nghe thấy tiếng vang lớn, tất cả mọi người nhanh chóng bò lên đỉnh đầu của mãng xà, được mãng xà chín đầu chở bay lên trời, tránh né dòng dung nham nóng chảy.
"Nóng quá......!Bỏng chết lão tử rồi." Tham Lang thét lên, đập đập dập lửa trên đuôi mình, tuy đã đạp được lên đầu của mãng xà, nhưng chân lại đau rát.
"Ngu xuẩn, không được nhúc nhích." Đã phải làm không công, lại còn bị một tiểu bối không biết điều ở trên đầu nhảy tới nhảy lui, mãng xà chín đầu tức muốn hộc máu.
Mỗ ngu xuẩn tức khắc nghẹn lại, đứng im, không động, Chu Chu nhìn qua, liền thấy thần thú nhà mình ôm đuôi chảy nước mắt.
"Chúng ta phải làm sao đây?" Không nhìn nó nữa, Chu Chu hỏi Quân Vô Nhai bên cạnh.
Dù sao tên này trông có vẻ uy tín hơn, tuy rằng hiện tại phải cẩn thận, hắn vẫn có chút hoài nghi, nhưng có còn hơn không.
Thế giới nội tâm của Quân Vô Nhai đương nhiên Chu Chu không thể hiểu hết, hắn nhăn mày, tâm sự nặng nề nhìn từng đợt sóng dung nham dưới chân, dung nham đi đến đâu, cây khô kiệt, sinh linh chết hết, hắn tin, nếu còn tiếp tục phun trào như vậy, Huyền Linh bí cảnh sẽ không chứa được hết hỏa linh khí của loại dung nham này, đến lúc đó sẽ vỡ tung, Quân Sơn Phái ở ngoài Huyền Linh bí cảnh cũng sẽ chạy trời không khỏi nắng, đấy là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Quân Vô Nhai quay đầu nhìn về phía Chu Chu, ánh mắt ôn nhuận thân hòa: "Chỉ còn một biện pháp, đem địa tâm viêm hủy diệt hoàn toàn trong Huyền Linh trước, sau đó lại phong ấn địa tâm viêm lại một lần nữa."
Nhìn qua phía Quân Vô Nhai, Chu Chu đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Quân Vô Nhai chính là: "Thanh Mạch, để phong ấn địa tâm viêm, chúng ta phải dựa vào ngươi rồi."
Đm, thật là sợ cái gì thì cái đó tới, nháy mắt Chu Chu cứng đờ.
Sau đó hắn nghe thấy Quân Vô Nhai tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là tiểu phượng hoàng, năm đó hắn đem ngươi về Quân Sơn, hẳn là vì thế, bằng không thì người kia sẽ chẳng bao giờ lại đi che chở một hài tử xa lạ mới gặp, ngay cả khi sắp chết......!Trước khi rời đi, hắn vẫn còn giao phó ta phải chăm sóc cho ngươi, ta nghĩ, nếu ngươi dùng pháp thuật điều khiển áp chế, có ta trợ giúp, nhất định có thể phong ấn lại địa tâm viêm một lần nữa."
Biểu tình của Chu Chu lúc này khó có thể dùng lời nói mà hình dung được, nếu để hắn miêu tả thì chính là mắt chữ A, mồm chữ O, cằm cũng sắp rơi xuống.
Phượng hoàng? Yamete, hắn đã phải trải qua chuyện liên quan tới vai ác đại Boss rồi lại đến mấy tên pháo hôi, vất vả lắm mới có thể tiếp nhận chuyện mình biến thái, có sở thích luyến đồng theo thiết lập nhân vật, hiện tại hắn lại phải làm người chim hay sao.
Yamete: đừng mà:)))))))
Mãng xà chín đầu khiếp sợ không thua gì Chu Chu, nó mở to mắt, không thể tin hỏi: "Từ từ, tiểu biến thái, ngươi đang nói, Tiểu Thanh Tử chính là tiểu phượng hoàng?"
Quân Vô Nhai hình như không có ý định giải thích, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi nói tiểu phượng hoàng là người mà năm đó hắn mang từ Huyền Linh bí cảnh ra, thì không sai đâu."
"Khèèè ——" mãng xà chín đầu đột nhiên phát ra một tiếng kêu phấn khởi, bởi vì xung quanh toàn đá nên tiếng nó kêu vang to đến rợn người, có thể làm thủng màng nhĩ người nghe, Chu Chu vội vàng mở kết giới, đem lực sát thương ngăn lại bên ngoài.
Mãng xà không có xu hướng ngừng kêu, tiếp tục nói: "Tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng lớn như vậy rồi, thế mà ta lại không biết, trách không được hơi thở giống chủ nhân như vậy, hóa ra bởi vì ngươi là phượng hoàng." Đột nhiên, nó lại hỏi: "Nhưng tu vi của tiểu phượng hoàng sao lại yếu như thế này."
Trong đầu Chu Chu giống như có hàng vạn con thảo nê mã lao nhanh, hắn rối rắm.
Sao hắn phải xấu hổ cơ chứ, không trở thành đệ nhất tu chân giới, xưng hình xưng bá ở Tu Chân giới, thì có làm cho nhà ngươi phải mất mặt đâu.
Quân Vô Nhai nhìn Chu Chu cứng đờ, than nhẹ một tiếng, giải thích: "Thanh Mạch vì thụ thương, Nguyên Anh bị hao tổn."
Mãng xà chín đầu giận dữ: "Tên nào cả gan làm Nguyên Anh của hắn bị hao tổn, tụt xuống Kết Đan kỳ, là tên ranh con nào dám làm chuyện này."
Biểu tình của tên ranh con – Quân Vô Nhai cứng đờ, hắn chỉ có đành im lặng.
Lúc ấy hắn cho rằng người nọ vì Vân Thanh Mạch mà chết, thần chí không rõ, ra tay không áp chế, hiện giờ nhớ lại, người sai chính xác là hắn.
Không khí đột nhiên im lặng tới mức quỷ dị, Chu Chu hết nhìn người, lại nhìn thú, nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở: "Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên đem địa tâm viêm phong ấn sớm thôi, bằng không sẽ không kịp mất."
Quân Vô Nhai thu hồi biểu tình xấu hổ, khôi phục biểu tình bình tĩnh, nhưng thời điểm nói chuyện với Chu Chu, ngữ khí của hắn đã trở nên ôn hòa hơn: "Ừm, Thanh Mạch, chúng ta cùng xuống dưới, ngươi ở trong kết giới ta đã bố trí, phòng ngừa hỏa linh lực của dung nham tới gần, còn ta sẽ phong ấn địa tâm viêm."
Nhìn Quân Vô Nhai từ ngu ngốc chuyển thành cao lãnh, hắn tùy ý gật đầu, nói một tiếng: "Được."
Quân Vô Nhai thấy Chu Chu cũng không dị nghị, hơi thả lỏng.
Tuy rằng chuyện sau khi hắn bị tẩu hỏa nhập ma rất mơ hồ, nhưng hắn lại nhớ mang máng được một chuyện, hình như hắn hình đã nhận nhầm người nào đó trở thành người kia, mà người kia có hơi thở rất giống Vân Thanh Mạch.
Hai người thương lượng những việc cần chú ý khi phong ấn, sau đó chuẩn bị tìm cửa của địa tâm viêm.
Nhưng đối mặt với cổ tay bị Cơ Vân Lưu nắm chặt, Chu Chu bất đắc dĩ.
Quân Vô Nhai: "Không kịp rồi, đưa hắn theo đi, dù sao ở trong kết giới, sẽ không gây ảnh hưởng với hắn đâu, ngươi chỉ cần chú ý khống chế kết giới là được."
Lại một lần nữa thử đem Cơ Vân Lưu đẩy ra, nhưng hiển nhiên là không hề có hiệu quả, Chu Chu miễn cưỡng đáp ứng, tuy nhiên hắn lại không nhịn được mà thở dài một tiếng, ôm chặt củ cải nhỏ vào trong lòng.
Không nói thêm gì nữa, hai người ăn ý nhảy xuống, đi về phía dung nham, Chu Chu mở kết giới, vừa vặn bao quanh ba người, một quả cầu hồng sắc hoàn toàn tiến vào trong dòng dung nham.
Chu Chu thành lập kết giới xoay quanh bọn họ, sau khi hoàn toàn tiến vào trong dòng dung nham, liền tự động hấp thu hỏa linh khí chung quanh để bổ sung năng lượng, cũng đem linh khí thông qua kết giới chuyển vào cơ thể Chu Chu.
Chu Chu rất nhanh đã nhận ra điều này, đồng thời kinh hãi, hắn còn nhớ, khi vừa vào sơn động, hắn cũng bị động phải hấp thu hỏa linh khí ở trong đống dung nham này, lúc ấy nếu không có Quân Vô Nhai thi pháp áp chế, hắn đã sớm bạo kinh mạch mà chết.
Lần này lại thế, Chu Chu khóc không ra nước mắt.
Hắn hoàn toàn không thể ngăn cản dòng linh khí đang truyền vào người mình, đột nhiên hắn có cảm giác, đống hỏa linh khí này đang coi thân thể hắn như kho chứa, còn chúng nó thì điên cuồng cướp đoạt địa bàn, mặc kệ việc nhà kho này quá nhỏ, không có khả năng chứa hết được.
Quân Vô Nhai cũng phát hiện ra sự dị thường của Chu Chu, bọn họ đã đi được hơn phân nửa, rất nhanh sẽ tới cửa địa tâm viêm, hiện tại nếu quay lại, vậy thì phải chấp nhận từ bỏ Quân Sơn Phái cùng mấy vạn đệ tử đang cư trú.
Quân Vô Nhai hơi chần chừ, nhíu mày nói: "Ngươi cố được nữa không?"
Mặt Chu Chu đã đỏ bừng, không thể trả lời hắn, miễn cưỡng gật gật đầu.
Quân Vô Nhai đã biết quyết định của hắn, không do dự, nắm bả vai Chu Chu, nhanh chóng kéo hắn đi về phía cửa địa tâm viêm.
Trán Chu Chu toàn mồ hôi, kinh mạch đau đớn khó chịu, hắn đã sắp không còn đủ sức để duy trì kết giới.
Đúng lúc này, Chu Chu đột nhiên cảm giác được dòng linh khí chảy trong lòng bàn tay của mình, hắn dùng tay đem linh lực thừa trong cơ thể mình truyền sang một ít cho củ cải nhỏ.
Chu Chu kinh hãi, nhìn củ cải nhỏ, chỉ thấy khuôn mặt của củ cải nhỏ hồng nhuận, hô hấp nhẹ nhàng, nếu không phải chính mắt nhìn thấy người này trọng thương hôn mê, thì hắn chỉ cho rằng người trong lòng mình đang ngủ mà thôi.
Sau khi cảm giác rõ ràng dòng linh khí chảy trong lòng bàn tay, thì hắn có muốn lừa mình dối người cũng không được, hỏa linh khí bạo ngược, đi qua thân thể hắn thay đổi thành hỏa linh khí bình thường, lại không ngừng dũng mãnh truyền sang thân thể củ cải nhỏ.
Tuy đang trong trạng thái dư thừa linh khí, nhưng thân thể của Chu Chu cũng không hề khó chịu, trái lại, cứ như hỏa linh khí đang cọ rửa kinh mạch của hắn, làm kinh mạch hắn trở nên vững chắc, rất nhanh liền từ Kết Đan kỳ hậu kỳ đạt tới kết đan kỳ đại viên mãn, hơn nữa còn có xu thế lên thẳng Nguyên Anh kỳ.
Mà thân thể của Cơ Vân Lưu dưới tình huống Chu Chu không biết, phát sinh thay đổi cực lớn.
Đầu tiên là kinh mạch bị hao tổn được chữa trị, sau đó thần hồn của Cơ Vân Lưu trở nên mạnh mẽ, đồng thời tu vi của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.
Cơ Vân Lưu không nghĩ tới mình sẽ có thu hoạch lớn như vậy, hắn chỉ thấy Chu Chu trở nên dị thường, sợ kinh mạch của hắn bị hao tổn, nhất thời nóng vội, lợi dụng Băng Tâm huyền minh quyết, quyết đem linh khí hút vào cơ thể mình.
Mà thân thể Luyện Khí kỳ lại không cất chứa được nhiều linh khí như vậy, vì thế hắn liền đem linh khí vô hạn áp lại, không nghĩ tới dòng linh khí này lại trời xui đất khiến chữa trị được kinh mạch bị tổn thương của hắn.
Cứ tiếp tục như thế thì dù không thể chữa trị được kinh mạch hoàn toàn thì cũng vẫn có thể khiến cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh chóng tăng lên, tu vi theo đó được củng cố thêm.
Băng Tâm huyền minh quyết ảo diệu vô cùng, kiếp trước hắn căn bản không phát hiện nó còn có tác dụng như vậy, thế mà kinh mạch một đời của hắn trong họa lại gặp được phúc.
________________________________________________________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook