Làm Sư Phụ Nhân Vật Phản Diện Không Dễ!
Chương 22: Thần Thú Đại Nhân Thích Hóng Chuyện


Kỳ thật Chu Chu đối những Phiếu Miểu Phong nam mỗ yêu thầm Quân Tử Phong nữ mỗ, mà Quân Tử Phong nữ mỗ lại yêu thầm Đại sư huynh nhà mình, còn Đại sư huynh nhà mình lại một lòng tu luyện không quyến luyến hồng trần loại bát quái này thật đúng là không hứng thú gì quá lớn, nếu không phải vì dỗ Tham Lang nói chuyện hắn cũng sẽ không hỏi mấy chuyện như vậy, nhưng không nghĩ tới chấp niệm có bát quái là phải nói của Tham Lang, lần này thế nhưng chuyện đem đến bên miệng còn nhịn xuống, liền làm hắn thấy hơi lo, lần oán niệm này đối với hắn lớn như thế nào nha.
Chu Chu không rõ chính mình rốt cuộc đã làm việc gì mà thiên nộ nhân oán động đến nội tâm pha lê của thần thú nhà mình.
Sau khi Chu Chu tự hỏi một lúc lâu, nghĩ cả trăm lần cũng không ra, đang định dỗ dành tiếp, nhưng Tham Lang đã nhịn không được, Chu Chu nghe thấy thần thú ngạo kiều nhà mình bất mãn mở miệng: “Ngươi tại sao không hỏi ta là có chuyện gì?”
Chu Chu kinh ngạc: “Ngươi muốn nói cho ta chứ?”
“Hừ.” Mỗ thần thú ngạo kiều nặng nề hừ ra một tiếng, hếch cằm, nhìn Chu Chu trợn mắt, không để ý tới hắn.
“……” Tiểu lang lang, ngươi tại sao lại ngạo kiều như vậy?
Làm ngạo kiều thật là khó, Chu Chu quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, nghiêm túc hỏi: “Ngươi không muốn nói?”
Để trả lời hắn, Tham Lang càng hếch cao cằm xem thường.
Chu Chu hơi nheo mắt, dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá nó, Tham Lang dù bề ngoài không thèm để ý nhưng trong lòng đã sẵn sàng nghênh đón địch, thời điểm chuẩn bị nghênh đón đòn trả của Chu Chu, nó lại thấy Chu Chu nhanh chóng thu thập cảm xúc, dời mắt khỏi nó, mặt vô biểu tình, thần sắc nhàn nhạt nói: “Tốt thôi, nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi, kỳ thật ta cũng chẳng tò mò, về sau có chuyện gì cũng đừng tìm ta, ngươi hảo hảo giữ lại cho bản thân đi.”
Tham Lang vừa nghe xong, lập tức kinh hãi, chiêu này thật sự lợi hại, làm một con thân thú nhàm chán mấy trăm năm, lạc thú lớn nhất hiện giờ của nó chính là tìm người chia sẻ mấy chuyện nó hóng được, loại cảm giác khi mình nói cho người kia việc hắn không biết, còn hắn lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, cảm giác thật sự tuyệt không thể tả, chuyện này so với việc nó tu luyện suôn sẻ càng thích hơn.
Nhưng là chia sẻ chuyện hóng được cũng phải tùy từng đối tượng, tự nhận là một con thần thú huyết thống cao quý đương nhiên khinh thường người cấp thấp hơn nó, nhưng người nó coi trọng như Cơ Boss lại hoàn toàn không cho nó có cơ hội, chỉ có Chu Chu, tuy rằng nó cũng không quá coi trọng hắn, hơn nữa đôi khi lại không phối hợp, nhưng hắn dù sao cũng là chủ nhân của nó, miễn cưỡng xem như là người thích hợp để chia sẻ.


Hiện giờ Chu Chu lại nói sau này sẽ không nghe nó nói mấy chuyện kia nữa, thần thú đại nhân tỏ vẻ, chuyện này sao có thể để xảy ra được.
Tham Lang buồn bực, nó đã hiểu được cảm giác thế nào gọi là lấy đá đập vào chân mình.
Thấy Chu Chu nói xong liền xoay đầu không nhìn nó nữa, Tham Lang có chút nóng nảy: “Uy, ngươi thật sự không muốn nghe? Ta bảo đảm chuyện ta nghe được lần này cực kì quan trọng, có liên quan đến ngươi.”
Chu Chu làm bộ cảm thấy hứng thú nhìn qua, thời điểm Tham Lang đắc ý cho rằng hắn muốn hỏi nó, lại thấy Chu Chu học theo nói nói: “Không muốn nghe.”
Tham Lang muốn hộc máu, nó đã cảm nhận được sâu sắc loại cảm giác lấy đá đập chân mình càng thêm lợi hại.
Chu Chu đắc ý, cười thầm, gậy ông đập lưng ông gì đó thật sự rất sảng khoái.
Tham Lang lại càng buồn bực, trong lòng nghẹn một hơi, đường đường là thần thú đại nhân lại giống như du côn lưu manh vô lại nói: “Không được, ngươi không muốn nghe, ta càng nói cho ngươi nghe.”
Chu Chu bị lời này của nó chọc đến vui vẻ, lúc bảo ngươi nói, ngươi không nói, lúc không muốn ngươi nói, ngươi lại muốn nói.
Dù sao mục đích đã đạt được, Chu Chu cố nén ý cười, nói: “Ngươi thật sự muốn nói, vậy nói đi.”
Tham Lang ý thức được chính mình đã làm gì chuyện ngu xuẩn gì, thân thể cứng đờ, hơi thở cứng lại, cuối cùng đối diện với chấp niệm vẫn không thắng nổi mong muốn được nói, ngượng ngùng mở miệng: “Hừ, đây chính là ngươi muốn ta nói.”

Chu Chu biết nghe lời, gật đầu, dị thường dứt khoát thừa nhận: “Ân, là ta muốn ngươi nói, không phải ngươi một mực muốn nói cho ta nghe.”
Tham Lang tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục đối với chấp niệm được buôn chuyện, ngữ khí không vui mở miệng nói: “Ngươi còn nhớ người lần trước đến bắt nạt ngươi?”
Chu Chu nghĩ nghĩ, nói: “Tìm đến bắt nạt ta? À, ngươi đang nói Mạc Hoàn Tố sao?”
“Ân, chính là hắn, đúng là loại mặt tiểu nhân, vừa thấy liền biết không phải người tốt.” Đại khái nhớ tới lần trước mình bị hắn đánh te tua, Tham Lang khi nói những lời này có hơi tức giận.
Chu Chu nhớ lại bộ dạng Mạc Hoàn Tố, phát hiện hắn thực sự không nhớ lắm, nhưng thật ra tên này có gương mặt chữ điền tiêu chuẩn của nhân sĩ chính phái mà, thẩm mỹ của thú cùng nhân loại thật sự không giống nhau.
Chu Chu hiếu kỳ nói: “Hắn làm sao?”
“Hắn không làm sao, là hắn muốn hại người khác.” Tham Lang liếc mắt nhìn hắn, biểu tình cao ngạo, “Ngày hôm qua, sau khi ta ăn no cơm, muốn đến sau núi tu luyện, liền thấy Mạc Hoàn Tố ở sau núi cũng một người khác, vì thế ta liền theo đuôi hắn tìm cơ hội báo thù, nhưng bọn họ cực kì cẩn thận, mạng ta phải lớn lắm mới không bị phát hiện, chứ đừng nói đến có cơ hội đánh trả.

Hai người kia đi một lúc đến nơi bọn chúng cho rằng là an toàn, lại không ngờ rằng bổn đại gia trốn ở đấy.” Nói tới đây, Tham Lang có chút đắc ý cười cười, cố ý tạm dừng một chút.
Chu Chu dở khóc dở cười, Tham Lang tuy không có thiên phú kể chuyện, nhưng lại không biết học từ tiên sinh kể chuyện chỗ nào cách nói như hiện tại, mỗi khi nói đến trọng điểm liền ngừng lại một chút, chờ đến khi hắn hỏi mới nói tiếp, vì thế, Chu Chu phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tham Lang nhìn Chu Chu bằng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, tâm tình sung sướng tiếp tục nói: “Bọn họ không biết ta ở đó, nên không cố kỵ nói toàn bộ kế hoạch, ta nghe bọn hắn nói về đệ tử nhập môn cùng Huyền Linh bí cảnh gì đó, nhưng cách quá xa, mà ta lại sợ bị phát hiện nên không nghe rõ.


Sau đó bọn họ hình như cãi nhau, hình như Mạc Hoàn Tố muốn làm việc gì đó, nhưng người kia không đồng ý, thoạt nhìn hình như cãi nhau rất to, ta cách người kia tương đối xa, chỉ nghe được hắn nói là ‘ ngươi đối phó Quân Vô Nhai, ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể chôn toàn bộ Quân Sơn Phái cùng hắn.”
Tham Lang lại ngừng lại, Chu Chu biết tật xấu của nó lại tái phát, mà hắn cũng muốn nghe tiếp, liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tham Lang cười hắc hắc, đắc ý nói: “Sau đó? Sau bọn họ cãi nhau mấy câu rồi tan rã trong không vui.”
Chu Chu có chút cạn lời nhìn nó, nhưng rất nhanh liền lâm vào trầm tư.
Tham Lang nói xong nhìn về phía Chu Chu, vẻ mặt mau mau khen ta đi, lại thấy đối phương không nhìn nó, mà là cau mày trầm tư.
Chu Chu lúc này đang suy nghĩ, Mạc Hoàn Tố rốt cuộc có âm mưu gì, không chỉ muốn đối phó Quân Vô Nhai, còn muốn Quân Sơn Phái chôn cùng hắn? Không thể nghi ngờ, nếu không mượn thế lực bên ngoài, bằng năng lực của Mạc Hoàn Tố tuyệt đối không thể làm được chuyện này, thế, hắn mượn thế lực nào? Còn người kia là ai, bọn họ sao lại nhắc tới đệ tử nhập môn cùng Huyền Linh bí cảnh?
Rất nhiều vấn đề làm Chu Chu có dự cảm xấu, nhưng lại không có đầu mối, làm hắn có chút bực bội.
Tham Lang đã nhận ra nỗi lòng của Chu Chu, không nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa thế nhưng cũng có lúc tức giận, nó kinh ngạc nhìn hắn.
Chu Chu ngưng trọng hỏi: “Tham Lang, ngươi chỉ nghe được thế thôi sao, còn nghe được tin tức khác hay không, tỷ như nói Mạc Hoàn Tố phải dùng cái gì để đối phó Quân Vô Nhai hơn nữa chôn cả Quân Sơn Phái.”
Thấy Chu Chu lộ ra thần sắc ngưng trọng, Tham Lang cũng tự giác nghiêm túc lên, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Ta nghe bọn hắn nhắc tới Huyền Linh bí cảnh hình như là coa nhắc tới đồ vật nguy hiểm gì đó.”
Chu Chu lập tức phản ứng lại, khiếp sợ nói: “Mạc Hoàn Tố muốn đem thứ kia thả ra?”
Tham Lang cũng nháy mắt nghĩ tới, ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: “Đúng vậy, người kia cũng nói qua, nếu thứ bị phong ấn được thả ra, sẽ mang đến họa diệt môn cho Quân Sơn Phái.”

Chu Chu rốt cuộc biết được điềm xấu kia là gì, nếu thật sự là thứ kia, như vậy Quân Sơn Phái khó tránh được nạn diệt môn.
Một con xà chín đầu, dù là tập hợp toàn bộ lực lượng người trong Quân Sơn Phái cũng không có khả năng ngăn cản.

Chỉ là, con xà chín đầu này đáng lẽ không bị thả ra bây giờ.
Chu Chu muốn khóc rồi, cốt truyện quân, ngươi làm xao vậy? Giống xà chín đầu này là BOSS cao cấp, thả ra sớm như vậy ổn chứ? Đậu má, hiện tại người đánh bại nó là Cơ Boss vẫn là củ cải nhỏ chưa thay răng sữa mà.
Tham Lang không thể hiểu được nhìn Chu Chu, nghĩ, việc này nghiêm trọng như thế sao? Ánh mắt liếc một cái, liền nhìn thấy Quân Vô Nhai dùng biểu tình thiếu niên thiên chân vô tà, chớp mắt nhìn nó.

Rõ ràng cặp mắt kia vô cùng trong veo, Tham Lang lại hơi rùng mình.
Biểu tình Chu Chu ngưng trọng, kiên định nói: “Chúng ta phải ngăn hắn lại.”
Tham Lang bị lời tuyên thệ của hắn làm giật mình, quay đầu nhìn hắn, lòng còn sợ hãi nói: “Ta không phản đối, nhưng, ngươi có thể nói cho ta biết tên ngốc to con này là ai không?”
Chu Chu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Quân Vô Nhai còn ở trong phòng, chỉ là hắn từ nãy tới giờ không nói gì, cho nên hắn đã quên mất sự tồn tại của người này.
Chu Chu quay đầu lại nhìn liền thấy Quân mỹ nhân cười với mình, hơi hơi sửng sốt, mở miệng nói: “Ngươi……”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương