Chu Chu trở lại Tiểu Trúc Phong, Tham Lang không biết đã đi hóng chuyện ở chỗ nào, đối mặt với căn phòng vắng lặng trước mắt, hắn đột nhiên thấy không quen.

Tuy mới có mấy ngày mà thôi, hắn đã quen với cảm giác có củ cải nhỏ bên người, hiện giờ củ cải nhỏ rời khỏi hắn mấy ngày, hắn có chút nhớ rồi, thở dài một hơi, thói quen chính là một thứ đáng sợ.

Trên bàn sớm đã dọn xong đồ ăn tinh xảo, còn có một tầng pháp thuật giữ ấm đồ ăn, chầu này cơm không phải bữa cơm mà một người thường có thể hưởng thụ được.

Tuy rằng Chu Chu từ trước đến nay khinh bỉ đặc quyền của giai cấp tư sản, nhưng khi chính hắn trở thành giai cấp tư sản, loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Hắn muốn nói, thỉnh tận tình khinh bỉ ta đi.

Chu Chu mỹ mãn bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong một bữa cơm, đã là rất lâu về sau, bởi vì gần đây để luyện tập thuật pháp, Chu Chu có thói quen thực hành một phép thuật, có lẽ là pháp thuật khống chế chưa thuần thục, không riêng gì đồ ăn thừa biến mất, mà ngay cả chén làm bằng ngọc cũng cùng dắt tay nhau đi mất không một dấu vết.

......!
Ý thức được chính mình đã làm cái gì, phản ứng đầu tiên của Chu Chu chính là quay đầu nhìn trái phải xem có ai nhìn thấy hành động vừa rồi của hắn hay không, bởi vì do khuất góc nhìn, hắn không nhìn về phía sau.

Thấy xung quanh không có người, Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, tự vỗ trán một cái, bị chính sự ngu xuẩn của mình làm hắn khóc không ra nước mắt.


Không biết chốc nữa có người đến dọn chén đũa hắn phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói bọn họ là vừa nãy ta không cẩn thận liền ăn vả mâm bát rồi, phiền các ngươi lần sau đành dùng bộ khác? Thật sự điên rồi!
Thời điểm Chu Chu đang rối rắm, phía sau hắn truyền đến tiếng gọi êm tai: "A Mạch."
Thân thể Chu Chu tức khắc cứng đờ, trong lòng toát ra ý niệm đầu tiên chính là, đậu má, bị phát hiện rồi.

Xoay người lại đằng sau, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là một người mặc đồ trắng, ống tay áo cực kì rộng, cùng thân hình dị thường thon gầy đơn bạc, sau khi xoay lại hoàn toàn, thấy rõ mặt người phía sau, Chu Chu hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt trừng to, kia là một khuôn mặt phải nói là, tinh xảo lại xinh đẹp, không có từ ngữ nào để hình dung phong thái lẫn vẻ đẹp của đối phương, vẻ đẹp mỹ mạo gần như đẹp đến mức ma mị, nếu không phải hắn đang ở Quân Sơn Phái, mà gặp được người này, Chu Chu sẽ cho rằng mình gặp phải yêu tinh trong núi.

Hắn theo bản năng nuốt nước miếng, hắn nghĩ, hắn đã biết thân phận người này -- chưởng môn Quân Sơn Phái, hiện giờ là Đại sư huynh của hắn, Quân Vô Nhai.

Sửa sang lại cảm xúc của mình, Chu Chu dùng thái độ lãnh đạm hướng về đối phương hành lễ: "Sư huynh, đã lâu không thấy." Thông qua những lời Thường Dật đã nói ngày đó, hắn tuy rằng không hoàn toàn hiểu rõ ân oán tình thù của Vân Thanh Mạch cùng vị chưởng môn sư huynh này, nhưng bằng mấy năm sáng tác cốt truyện cẩu huyết cốt truyện cùng rất nhiều năm đọc qua cẩu huyết văn, với kinh nghiệm đầy mình như vậy, hắn tin dùng thái độ không nóng không lạnh là thích hợp nhất, vừa không đắc tội chỗ dựa tương lai của chính mình, cũng sẽ không phải vì tỏ ra thái độ quá rõ ràng mà gây xích mích.

"A Mạch tại sao lại lạnh lùng với ta như vậy, có phải ta lại làm đệ không vui?" Ai ngờ, Chu Chu tự cho là mình đã gãi đúng chỗ ngứa, lại chọc đến Quân Vô Nhai lộ ra biểu tìn như chực khóc, mắt đen ủy khuất nhìn Chu Chu, phảng phất chỉ cần Chu Chu dám nói ra tiếng không thích, người này liền lập tức khóc cho hắn xem.

......!
Vừa nghe được ngữ khí như tiểu tức phụ bị ủy khuất, cả người Chu Chu đều cảm thấy không tốt, đậu má, cốt truyện hình như có chút không đúng.

Hắn dùng ngữ khí nói chuyện không thay đổi, thử mở miệng: "Sư huynh lo lắng nhiều rồi, sư đệ đối với sư huynh chỉ có kính trọng không phải là không vui."
Biểu tình của Quân mỹ nhân càng thêm ủy khuất, đôi mắt hồng hồng, bẹp miệng nói: "Còn nói không tức giận, a Mạch trước kia đều gọi ta là Vô Nhai, chỉ có lúc tức giận mới xụ mặt gọi ta là sư huynh, ta không muốn làm sư huynh, ta muốn làm Vô Nhai."
"......" Chu Chu khiếp sợ, hắn có phải đã bỏ qua tình tiết khiếp sợ gì rồi hay không?
Tuy rằng tinh thần của Quân mỹ nhân thoạt nhìn có chút không thích hợp, nhưng nghe ý tứ của hắn trong lời nói, tựa hồ bất đồng của Vân Thanh Mạch với sư huynh là thân mật quá chăng.


Làm một nam tác giả ở Tấn Giang trà trộn nhiều năm, Chu Chu trước kia không thiếu lần bị các muội tử trong diễn đàn gọi là tiểu thụ, còn cùng nhau thề phải tìm cho hắn một tiểu công, đáng tiếc nam tác giả ở Tấn Giang thật sự quá ít, nguyện vọng tốt đẹp của các muội tử vẫn luôn không thể thực hiện, lúc đầu hắn còn nghiêm túc giải thích mình là thẳng, nhưng là hiệu quả cực nhỏ, biết các nàng không có ác ý, dần dà cũng thành thói quen.

Ở cùng một đám hủ nữ như vậy, Chu Chu cũng tiếp thu một chút trực giác với gay.

Quân mỹ nhân thấy Chu Chu không nói lời nào càng lo lắng, mắt thỏ càng đỏ, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, giống như tiểu hài tử mà truy vấn: "A Mạch sao lại không nói lời nào, ta không làm sư huynh được không, ta muốn được gọi là Vô Nhai."
Chu Chu cảm thấy hắn thế nhưng lại đang làm một đại mỹ nhân khóc đến ủy khuất như vậy, quả là nghiệp chướng nặng nề, vội vàng đầu hàng nói: "Được rồi, được rồi, Vô Nhai, Vô Nhai, ngươi nói cái gì chính là cái đó đi." Đồng thời dưới đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này Quân Vô Nhai thoạt nhìn chỉ số thông minh có hơi thấp kia hẳn sẽ không nhìn ra thân xác của Vân Thanh Mạch đã thay đổi người đi.

"Thật sao?" Ánh mắt của Quân mỹ nhân nháy mắt tỏa ra ánh sáng, lóe mù mắt, tốc độ còn rất nhanh.

"......!Ân." Chu Chu cứng đờ gật đầu.

Quân mỹ nhân nháy mắt như trời đang mưa liền hợt hửng nắng, đột nhiên tiến lên một bước đem Chu Chu ôm một cái, đồng thời còn rất ngây thơ hồn nhiên vui vẻ nói: "Ta biết A Mạch sẽ để ý tới ta mà, A Mạch vẫn thích ta, a Mạch vẫn sẽ chơi với ta, a Mạch à, chúng ta về sau cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ nha, a Mạch, sau này chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau."
Chu Chu bị hắn gọi là A Mạch A Mạch rồi lại A Mạch, nghe đến đau đầu, lại bị hắn ôm mà không thở nổi, căn bản không nghe rõ hắn nói gì đó, liền không ngừng đáp ứng: "Được rồi, được rồi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó." Hắn không phát hiện ra thời điểm hắn gật đầu, trong con mắt đen bóng của Quân Vô Nhai lộ ra thần sắc nghịch ngợm khi thực hiện thành mưu kế.

"Ta đều đáp ứng ngươi, ngươi buông ta ra trước đã." Chu Chu muốn tránh thoát con koala Quân mỹ nhân đang bám chặt bên người mình, không đành gỡ hắn ra, phải bất đắc dĩ nói.

"Không bỏ, ngươi không gọi tên của ta." Quân mỹ nhân bướng bỉnh chỉ đạo.


Chu Chu cứng lại, sau đó rất phối hợp mà mở miệng: "Được rồi mà, Vô Nhai, nghe lời, buông tay."
Quân mỹ nhân lần này quả nhiên nghe lời mà thả tay, bất quá hai tay vẫn gắt gao ôm lấy cánh tay của Chu Chu không buông.

Bởi vì thân thể cao lớn, Chu Chu không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đó lại không thể không cảm thán, Quân mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, nhìn gần lại càng đẹp, còn có tư thế gần gũi đánh sâu vào thị giác, ngay cả hắn hiện tại có tự nhận là thẳng không thể thẳng, Chu Chu có xúc động muốn chảy máu mũi.

Huống chi thấy hắn nhìn qua, Quân mỹ nhân còn rất tự giác dâng tặng một gương mặt tươi cười.

Máu mũi nháy mắt chảy xuống, không thể cản lại.

Đậu má, đã lớn lên xinh đẹp như vậy lại còn học củ cải nhỏ tỏ vẻ bán manh, quả thực là muốn mạng người, Chu Chu che mũi, cảm thấy sinh mạng của mình hơi nguy hiểm.

Chúng ta đã nói qua chỉ số thông minh của Quân mỹ nhân có hơi thấp, thấy Chu Chu chảy máu mũi liền hoảng sợ, kinh ngạc lại lo lắng hỏi: "A Mạch, sao ngươi lại chảy máu."
"......" Chu Chu tỏ vẻ, ta có thể nói là liên quan tới ngươi hay không, nhưng cuối cùng hắn chỉ bình tĩnh trả lời: "Nóng trong người mà thôi."
"Nóng trong người?" Quân mỹ nhân nghi hoặc nhíu mi, hiển nhiên còn nghiêm túc tự hỏi cái gì là nóng trong người.

Chu Chu e sợ hắn lại hỏi ra cái gì kinh người, vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, Vô Nhai làm sao có thể tìm được Tiểu Trúc Phong?" Theo lý thuyết, Quân Vô Nhai thành cái dạng như bây giờ hẳn là đã bị việc gì đó kích thích, nếu hắn đoán không nhầm, tám phần lão chưởng môn chết lần đó là vì việc kia, bất quá hắn không biết là những năm gần đây đều như thế, hay là gần đây mới biến thành bộ dáng này, nếu những năm gần đây mới như thế, như vậy vì cái gì hôm nay mới đến Tiểu Trúc Phong, nếu là gần đây mới biến thành bộ dáng này, như vậy càng kỳ quái, cho nên, Chu Chu cảm thấy khả năng trước lớn hơn một chút.

Quân mỹ nhân quả thực rất hồn nhiên trả lời: "Bởi vì a Mạch ở chỗ này."
"Vậy ngươi làm sao biết ta ở đây?"
Quân mỹ nhân kỳ quái hỏi: "A Mạch không ở nơi này còn ở nơi nào khác sao?"

"......" Biểu tình có thể đừng ngốc manh như vậy được không!!!
Chu Chu xem như đã nhìn ra, người này có chỉ số thông minh của trẻ con ba tuổi, còn không bằng trí thông minh của đồ đệ mình.

Làm cho Cơ.

boss hiện tại đang tận sức phóng thích khí lạnh lại cao quý lãnh diễm có chút ngứa mũi, dưới ánh mắt của những người xung quanh, hắn bình tĩnh nâng tay xoa xoa mũi mình.

Đột nhiên, Chu Chu nghe được phía sau có tiếng truyền đến, theo thanh âm nhìn qua, liền thấy Tham Lang mấy ngày đã không gặp đang từ cửa ưu nhã bước chân đi đến.

"Tham Lang." Tuy rằng hắn cảm thấy đối với một con thú cưng chào hỏi rất kỳ quái, nhưng không chịu nổi người ta là thần thú, hơn nữa còn là sủng vật của chính mình, Chu Chu thân thiết mà chào một tiếng.

Tham Lang đáp lại hắn chỉ hơi hơi nâng nâng mí mắt, sau đó liền hạ khóe mắt, đi qua Chu Chu đầu cũng không nâng mà hướng về giường đi đến.

Hừ, tiếp đón cũng chưa đánh một tiếng liền ném bổn đại gia đi, hiện tại nhưng còn nhớ tới bổn đại gia, chậm rồi.

Bị sủng vật nhà mình bơ, Chu Chu tỏ vẻ bất đắc dĩ, lại một lần nữa chủ động hỏi: "Tiểu lang lang, gần đây có chút bát quái nào mới không, nói nghe một chút." Đậu má, mình dùng chiêu này nói chuyện cùng thần thú ngạo kiều thử lần nào cũng linh, lỗ tai
Tham Lang giật giật, miệng giật giật, hơn nửa ngày mới áp lực hạ xuống xúc động muốn nói chuyện, cố nén mở miệng nói: "Có, nhưng không nói cho ngươi." Nói xong đắc ý nhìn Chu Chu, biểu tình rất là khoe khoang.

"......" Chu Chu nghĩ thầm, ngươi cho rằng ta thật muốn biết sao, kệ ngươi.

Chính là lời này không thể nói, bởi vì thằng nhãi này rõ ràng vừa thấy hắn liền tức giận, hắn không làm chuyện đổ thêm dầu vào lửa đâu, chỉ là không biết mình chọc tới chỗ nào của đối phương, mệnh hắn cũng thật là khổ, mới vừa chống chịu được một việc, lại tiếp đón một việc khác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương