Làm Sư Phụ Nhân Vật Phản Diện Không Dễ!
Chương 15: Chú Ý Tiện Nhân Tới!


Đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Cơ Boss, Âu Dương Húc có chút mờ mịt, không biết mình đã chọc tới cái đuôi nào của thiếu niên thiên tài này.

Hắn nhìn sang Chu Chu, lại thấy Cơ Vân Lưu đã thu hồi biểu tình, trở lại là một Cơ Vân Lưu đầy hơi thở người sống chớ lại gần, càng thêm mờ mịt, biểu tình của Âu Dương Húc lúc này thấy thế nào cũng là bộ dạng ngốc ngốc.

Chu Chu thấy Âu Dương Húc như thế, bất đắc dĩ thở dài, đây chính là kiểu người sống thành thật, hiếm gặp lắm nha, không giúp hắn giải vây thì thật có lỗi.

Chu Chu hơi hơi mỉm cười, mở miệng xóa đi không khí xấu hổ: “Để Âu Dương đạo hữu chê cười rồi, Vân nhi xưa nay có ý kiến riêng của bản thân, chỉ cần là hắn lựa chọn, ta sẽ không cự tuyệt, lần này cũng thế, nếu hắn muốn đến Tiểu Trúc Phong, thì cũng chỉ có thể theo hắn thôi.”
“Ai…… Việc này……” Âu Dương Húc tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, biểu tình có chút nôn nóng.

Vốn dĩ chuyện này cũng không liên quan đến hắn, tuy rằng hắn xem trọng Cơ Vân Lưu, nhưng nếu Cơ Vân Lưu muốn đến Tiểu Trúc Phong, thì thiếu niên này cũng không có tư cách được hắn xem trọng.

Nhưng trải qua một phen tiếp xúc, hắn cảm thấy Chu Chu làm người cũng không tệ lắm, không muốn để hắn gặp phải sai lầm, vì ngại mối quan hệ mới quen biết này, mà một số lời cũng không nói ra được.

Chu Chu nhìn ra Âu Dương Húc khó xử, dưới đáy lòng thở dài, quả nhiên là người tốt, mới lần đầu gặp mặt có thể thiệt tình quan tâm đến một người lạ như y.

Lại mở miệng nói, ngữ khí không tự giác có chút thân thiết: “Âu Dương đạo hữu không cần phải bận lòng, ta biết ngươi muốn tốt cho chúng ta, chỉ là Vân Thanh Mạch này ta cũng chưa từng gặp, không thể biết lời đồn có đúng không, Âu Dương đạo hữu cũng biết, lời đồn phần lớn đều không thật, thường bị phóng đại không ít, ta đồng ý để Vân nhi đến Tiểu Trúc Phong cũng không phải là không nghĩ, rốt cuộc ta cũng chỉ có một đồ đệ bảo bối mà thôi.”
Âu Dương Húc bừng tỉnh, khó trách người này không nóng nảy, hóa ra là chưa từng gặp Vân Thanh Mạch.


Nghĩ đến đây, hắn cũng không nói đến những lời đồn về Vân Thanh Mạch, có thật sự là Vân Thanh Mạch như vậy không, hắn cũng không biết? Nhưng những lời đồn đều có bằng chứng, nghe không giống lời đồn bậy đồn bạ.

Âu Dương Húc cũng muốn để đồ đệ nhà mình đến Tiểu Trúc Phong thử xem, có như lời đồn hay không, danh sách ở Tiểu Trúc Phong cũng không quá nhiều.

“Không biết đệ tử của Âu Dương đạo hữu ở đâu, không bằng cùng nhau đi, để Vân nhi theo chân bọn họ tìm hiểu một chút, tương lai có thể chiếu cố lẫn nhau.” Chu Chu cảm thấy nên có qua có lại, gặp đệ tử Âu Dương Húc một lần, về sau nếu có cơ hội cũng có thể trợ giúp một chút.

Được Chu Chu nhắc nhở, Âu Dương Húc lúc này mới nhớ tới chính sự, vỗ đầu nói: “Ai nha, ta suýt nữa thì quên, Chu đạo hữu chờ một chút, ta liền kêu bọn chúng tới.”
Âu Dương Húc nói xong liền bước đi, chỉ chốc lát sau mang tới bảy tám hài tử không đến mười tuổi, cùng một thanh niên hai mươi tuổi Trúc Cơ sơ kỳ.

Thanh niên kia hẳn là Âu Dương Húc đưa tới cùng đám hài tử kia.

Trong đám nhóc, đứa lớn nhất tầm mười tuổi, nhỏ nhất còn ít tuổi hơn Cơ Vân Lưu, đều có một ít căn cơ, nhưng không quá cao, là Luyện Khí kỳ tầng sáu tầng bảy, chỉ là đứa nhỏ nhất thế nhưng đã lên Luyện Khí kỳ tầng bảy.

Điều này làm Chu Chu hơi kinh ngạc một chút, đầu năm nay người nghịch thiên như đồ đệ nhà mình hóa ra cũng có, có thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy ở độ tuổi nhỏ như thế.

Quả nhiên, Âu Dương Húc hướng về phía Chu Chu giới thiệu: “Chu đạo hữu, đây là Âu Dương Vũ, là đệ tử bái sư ở Quân Sơn Phái, người của Âu Dương gia, lần này xuống núi đón chúng ta.”
Người tu chân trong thiên hạ đều là người một nhà, Âu Dương Vũ thấy thúc thúc trong tộc cùng Chu Chu ngang hàng nói chuyện, hơi hơi khom người hành lễ: “Gặp qua Chu sư thúc.”

Chu Chu thản nhiên nhận một lễ này, nếu xét vai vế, y tin tưởng thân phận của mình cao hơn sư phụ của thanh niên này.

Nhưng thấy Âu Dương Vũ không cậy mình là đệ tử Quân Sơn Phái mà cao ngạo tự đại không coi ai ra gì, đối với y tuy không rõ thân phận của cậu cũng làm lễ nghi chu toàn, không khỏi đối với Âu Dương gia lau mắt mà nhìn, một thế hệ của Âu Dương Húc có thể nói là rất khéo léo, đương nhiên Âu Dương Vũ tất nhiên cũng như vậy.

Chu Chu viết nhiều lão gia tộc tu chân ăn chơi trác táng, không chỉ gây hoạ, mà còn não tàn, mỗi ngày chính là vội vàng chạy đến trước mặt vai chính tìm chết, tính cách muốn bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu vô sỉ, muốn ác liệt bao nhiêu, liền ác liệt bấy nhiêu, mà những lão đầu ăn chơi trác táng cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị vai chính diệt tộc thê thảm, nhưng Âu Dương gia có thể dạy ra những đệ tử hiểu chuyện như vậy, chỉ có thể nói là rất khác với mấy gia tộc kia.

Âu Dương Húc lại giới thiệu: “Còn lại những đứa trẻ này đều là những đứa có tư chất không tồi trong tộc, nếu một hai đứa trong số này có thể vào Quân Sơn Phái, ta đã rất mừng rồi.” Nói xong hắn chỉ đứa bé nhất vẫy vẫy tay, ngữ khí nhẹ nhàng nói, “A Cẩn, ngươi lại đây.”
Hài tử được gọi là A Cẩn kia nghe được gọi liền tiến lên, bởi vì quá béo, thoạt nhìn như một quả cầu di động.

Đến khi tới được trước mặt Âu Dương Húc, liền nghiêm túc gọi Âu Dương Húc một tiếng: “Nhị thúc.” Sau đó liền đứng ở một bên nhìn thầy trò Cơ Vân Lưu.

Chu Chu nhìn thấy quả cầu nhỏ kia, tức khắc chấn động, suýt thì mất khống chế biểu tình, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, liền nói: “Đứa nhỏ này tư chất không tồi.”
Chu Chu khen hài tử kia, thật ra so với khen Âu Dương Húc càng làm cho hắn hưng phấn, Âu Dương Húc nghe vậy lập tức cười ha hả nói: “Còn không phải sao, đây là hài tử có tư chất tốt nhất trong tộc, gọi là Âu Dương Cẩn, năm nay vừa mới năm tuổi, đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, lần này ta mong nó có thể vào làm đệ tử nội môn.”
Chu Chu nói tiếp: “Ta tin tưởng với tư chất này nhất định có thể vào nội môn, năm tuổi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy đã là hiếm có.” Đương nhiên, sự tự tin về đệ tử nhà mình nào có thể ít cho được.

Âu Dương Húc cười dị thường vui vẻ, sau đó đột nhiên hỏi: “Nói lâu như vậy, còn không biết vị tiểu công tử này tên là gì.” Nói xong liền nhìn sang phía Cơ Vân Lưu.


Chu Chu cũng nhìn về phía đồ đệ nhà mình, Cơ Boss trước mặt người khác vẫn luôn lạnh lùng, cũng chỉ có thời điểm ở cùng y mới tỏ ra vẻ trẻ con.

Hiện giờ Cơ Boss mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đối với Âu Dương Húc hỏi chuyện không phản ứng, thấy Chu Chu nhìn tới, liền cười rộ lên với y.

Đối với hành vi của đồ đệ nhà mình, trong lòng Chu Chu càng thêm ngọt, nhưng lại không muốn làm Âu Dương Húc quá xấu hổ, mở miệng nói: “Vân nhi tên là Cơ Vân Lưu, năm nay sáu tuổi, Luyện Khí kỳ tầng mười hai.”
Âu Dương Húc kinh ngạc nói: “Cơ? Trong các gia tộc thật ra có một nhà họ Cơ, không biết có quan hệ cùng Cơ gia kia hay không?”
Chu Chu cũng không biết, vì thế nhìn về phía Cơ Vân Lưu, Cơ Vân Lưu lần này thật không tiếp tục im lặng, chỉ là thanh âm có chút lạnh: “Không có.”
Cơ Vân Lưu vừa dứt lời, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Hừ, quên cả tổ tổng, mới rời nhà mấy ngày đã quên tổ tông mình là ai, ngươi không thừa nhận là người nhà họ Cơ, Cơ gia ta cũng không có đứa con cháu nào như vậy.”
Chu Chu rõ ràng nhìn thấy đồ đệ nhà mình bởi vì một câu nói này mà nháy mắt thân thể trở nên căng thẳng, còn trong mắt nhanh chóng tản mát ra hàn khí.

Y không chút suy nghĩ đưa tay đặt lên xoa đầu Cơ Vân Lưu, ở trên mái tóc xù xù xoa xoa, Cơ Vân Lưu giương mắt, hàn khí vẫn chưa lui.

Chu Chu liền cúi đầu, lo lắng.

Trong nháy mắt, hàn khí trong mắt Cơ Vân Lưu giống như tan ra hầu như không còn, chỉ dư lại một ít sự sắc bén, làm sáng cả đôi mắt xinh đẹp.

Đối với Chu Chu cười trấn an, ý bảo hắn không cần lo lắng, Cơ Vân Lưu quay lại, vừa lúc đối mặt với người vừa nói, trên mặt lộ ra ý cười lạnh: “Đã lâu không gặp, phụ thân đại nhân.” Chính xác là đã lâu không gặp, chắc là cả đời đi.

Phụ thân Cơ Vân Lưu, Cơ Hạo Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Hừ, không phải nói là không có quan hệ với Cơ gia hay sao? Như thế nào, nhanh như vậy đã hối hận?”
Ngữ khí Cơ Vân Lưu hơi trào phúng nói: “Phụ thân có từng nghe ta nói lời hối hận, chỉ là kêu ngươi một tiếng thôi, người không cần tự mình đa tình, Cơ gia cũng không có gì đáng giá để ta lưu luyến.”
“Ngươi…… Nghiệt tử, không biết hối cải.” Cơ Hạo Thiên nghe lời trào phúng, cực kì tức giận, ông vốn định cho Cơ Vân Lưu một cơ hội, để hắn trở về gia tộc, không nghĩ tới lại nghe phải những lời này.


“Tiện nhân, ngươi lại dám nói chuyện cùng phụ thân của ngươi như thế.” Một thanh âm trẻ con bên cạnh Cơ Hạo Thiên truyền đến, hài tử kia dùng ngón tay chỉ vào Cơ Vân Lưu, đầy mặt lệ khí quát.

Cơ Hạo Thiên nhìn về phía hài tử không tán đồng nhíu nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói.

Cơ Vân Lưu híp mắt phượng lại, nhìn hài tử kia, làm nó rùng mình, ngơ ngẩn nhìn hắn, liền quên mất tiếp theo nên nói cái gì.

Chu Chu nổi giận, củ cải nhà y đang bị bắt nạt trước mặt y sao, đậu má, coi tên sư phụ này chết rồi sao.

Chu Chu đi về phía trước, đem Cơ Vân Lưu kéo đến phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực đối với Cơ Hạo Thiên mở miệng: “Ta nói này, phụ thân của đồ đệ nhà ta, ta thật sự vì đồ đệ nhà ta có một lão cha như ngươi mà thấy buồn, ngươi làm cha như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao, một nhi tử không nhận gia tộc, còn một nhi tử có cha nhưng không có mẹ dạy, học du côn lưu manh đầu đường, đầy một miệng lời ô ngôn uế ngữ, mà ngươi nghe nhi tử của mình mắng nhi tử nhà người khác cũng không ngăn cản.

Ngươi lại tự nhận hắn là nhi tử nhà ngươi? Kỳ thật hắn không phải nhi tử nhà ngươi đi, ngươi chỉ vì trả thù nên mới làm như vậy đúng không."
Cơ Hạo Thiên chưa từng bị vũ nhục như vậy, lập tức cả giận nói: “Ngươi là ai?”
Chu Chu nhướng mày: “Ta là người, chẳng lẽ ngươi là đồ vật?”
Cơ Hạo Thiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng, đang định mở miệng, liền nghe thấy Chu Chu lạnh lùng nói: “Cơ gia chủ, có một số lời khi nói ra cần phải suy nghĩ đấy.”
================
Hãy làm bạn đọc có văn hóa, ủng hộ nhà edit.

Wattpad: Dưa Muối 1980s.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương