Làm Sao Yêu Em
-
Chương 42
Ngồi thừ trên ghế một hồi cô sực nhớ ra gì đó, kĩ lưỡng quan sát, đem cửa phòng khoá lại. Bước đến chỗ ngăn kéo lấy ra phong thư hôm trước, may quá vẫn còn đó. Hít thở nhiều lần tự nhận việc mình làm là sai nhưng cô vẫn quyết đem bức thư mở ra. Nhưng khi đọc câu đầu của nó cô liền cảm thấy hối hận, toàn thân cứng đờ...
“Phong, em nhớ anh!
Bốn năm nay ngày nào em cũng nhớ đến anh, anh hẳn rất giận em đúng không? Em bỏ đi không một lời từ biệt anh hẳn rất ghét em. Em cũng ghét bản thân mình!! Mẹ em bà ấy mất đi, mà người hại bà ấy lại là ba ruột của em! Trớ trêu đúng không? Trữ Cố Thâm là ba ruột của em. Trước đây em không ngừng trốn tránh thực tế đau đớn đó. Em hận ông ta nhưng lại sống nhờ vào ông ta. Sau tai nạn lần đó ông ta cảm thấy ân hận mà đem em sang nước ngoài cho em cuộc sống đầy đủ, ông ta mong rằng em sẽ tha thứ cho tội lỗi ông ta gây ra. Ban đầu em đinh ninh không có chuyện đó! Nhưng Phong, em thật vô dụng... Em không thể hận ông ấy thêm nữa. Ông ta trước đây tồi tệ thế nào bây giờ lại tốt tính bấy nhiêu. Ông ta thực sự cho em cảm nhận tình thân, ông cho em rất nhiều cơ hội để học, để làm thứ em muốn. Em đối với ông ấy hận có, thương càng nhiều. Thật sự rất khó tả!! Mà anh yên tâm, bây giờ em sống rất rất rất tốt! Em còn được một công ty lớn tuyển vào làm. Nếu có cơ hội em nhất định muốn gặp anh, em sẽ khao anh một bữa lớn ha ha ha. Phong! Em rất nhớ anh! Em nhớ những ngày hai đứa mình đi chung một con đường dài thật dài, ăn chung một cây kẹo bông gòn to thật to, xem chung một bộ phim vui thật vui,...
Em bị mất liên lạc với anh nên khi nhận được thư này anh hãy tìm em, em đang làm việc cho “FLY” chắc chắn anh biết đến thương hiệu này đúng không? Bây giờ đã thấy em giỏi rồi chứ? Ha ha! Số điện thoại của em là xxxxxxxxx. Chúc anh một ngày tốt lành!
Đình Đình của Phong!”
Hai người họ quả thật quen biết nhau, ngữ điệu cô ấy đối với Ngô Chính Phong còn rất thân thiết, tràn đầy yêu thương. Qua lời cô ấy nói thì kỉ niệm của họ rất đẹp, rất nên thơ, bốn năm trước đã nồng nhiệt yêu thương đến thế!
“Đình Đình, cô bé ngốc. Anh cũng nhớ em!”
Phía dưới bức thư còn có một dòng chữ cứng cáp cô đã từng nhìn thấy qua, là nét chữ của Phong. Có lẽ mới được ghi lên sau khi anh đọc thư.
Đau lòng chết đi được, Tề Vy à tỉnh táo lại đi. Người ta có bao giờ mở miệng nói yêu mày. Tự mình đa tình tự mình khổ. Một mặt tự giật dậy bản thân mặt khác cô lại muốn ích kỷ tranh giành anh. Có lẽ sự an toàn mà anh thỉnh thoảng “lỡ tay” trao cho cô khiến tường thành mỏng manh của cô vỡ nát từ lâu chỉ mong với anh ở cùng một chỗ. Nghĩ đoạn cô chẳng quan tâm áo quần mỏng manh, như người điên chạy nhanh ra ngoài tìm kím anh. Trong đầu cô chỉ còn lại ý nghĩ một khi yêu phải can đảm mà đoạt lấy. Người hầu thấy cô hoảng loạn cũng giật mình theo khẽ nói cho cô biết chỗ Chính Phong đã đi. Tiểu thư cùng chồng cãi nhau tất nhiên họ phải đứng ra tiếp sức hoà giải
_______________
Lo mãi mê tập trung suy nghĩ cùng ngắm nhìn lũ cá, Chính Phong mất cảnh giác có người phía sau, Tề Vy đưa tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào phần lưng rộng lớn cảm nhận mùi hương của riêng anh. Mái tóc vẫn còn ươn ướt mang sự lạnh lẽo đối nghịch với ấm áp trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé trắng bệch nắm lại với nhau trước bụng anh. Không cần xoay đầu anh cũng biết nha đầu của mình không khoát thêm áo ấm mới bị lạnh đến trắng toát cả tay. Anh mặc kệ cô tuỳ tiện ôm mình, chỉ với tay lấy lọ thức ăn thiên nhiên dạng cực nhỏ rắc xuống hồ cá, một màn đẹp mắt liền hiện ra, lũ cá cùng nhau đảo một vòng như xoáy nước, há miệng đớp lấy sợi tảo nhỏ từng đợt từng đợt mọi thứ diễn ra trong yên tĩnh không chút ồn ào nhưng nước trong hồ đã gợn lên những cơn sóng nối tiếp. Y hệt tình cảnh của anh và cô, bề ngoài trầm mặc bên trong lại âm thầm sôi sục.
“Em không có ý tránh anh. Em rất muốn được gặp anh. Muốn được ở trong vòng tay anh. Đặc biệt muốn được anh để trong lòng. Chính Phong, thời gian chúng ta gặp nhau quả thật rất ngắn, em... em có lẽ sẽ không bằng người khác bên cạnh anh nhưng em là thật lòng “ Cô hồi hộp chậm rãi nói, lời lẽ có chút lộn xộn đã vậy tim còn đập rất mạnh cơ hồ rời khỏi lồng ngực
“Thật lòng thế nào?” Anh nhếch môi xoay người kéo cô ra để nhìn thật kĩ biểu cảm của cô
“Thì em thật lòng!” Cô ngơ ngác trả lời
“Khục! Được rồi em không nói được thì để tôi” Chính Phong bật cười liền nén lại, đưa tay vén tóc cô.
“...” Cô nóng lòng mong đợi
“Anh thích em, có tình cảm với em. Chúng ta hẹn hò đi” Anh mỉm cười chớp chớp mắt nhìn cô
“Ha... Chỉ vậy thôi sao?” Cô mong chờ anh nói thật nhiều mà Chính Phong lại “xúc tích” như thế
“Em thật là... Đây là đời thực, không phải như phim ảnh. Em mong anh nói nhiều nhưng nói gì bây giờ. Anh thích em thì nói rằng anh thích em. Anh muốn hẹn hò với em thì nói rằng anh muốn hẹn hò với em. Chúng ta là tình thế an bài không phải tình yêu rung chuyển trời đất gì cả. Sao? Nha đầu còn muốn nghe anh nói gì nữa?” Anh buồn cười nâng cằm cô, ngón cái khẽ xoa xoa môi cô
“Không không, anh không cần nói gì nữa. Em đồng ý hẹn hò cùng anh” Tề Vy nhào hẳn vào người anh mà ôm chặt.
Cả hai bật cười khúc khích. Rõ ràng đã lấy nhau, phòng đã ở cùng, hôn cũng đã hôn mà nay lại mới quyết định hẹn hò. Trình tự của họ xáo trộn đến vô lí.
“Đợi một chút, lúc nãy em nói mình không bằng người khác, em ám chỉ ai vậy?” Vẫn khư khư ôm cô trong lòng, anh nhẹ nhàng hỏi
Đang đắm chìm trong hạnh phúc cùng cảm giác thoả mãn thành tựu đáng kể lại bị anh làm cho thức tỉnh. Lời đó cô nói trong vô thức vì khi chạy đến gặp anh trong đầu cô chỉ mãi cá cược anh có chọn cô hay không.
“Em chỉ nói vậy thôi, ai mà biết được trong lòng anh có ai hay không”
“Thật sao?”
“Ừm” Cô gật đầu lia lịa
Hai người nắm chặt tay nhau suốt cả đoạn lên phòng, người hầu xung quanh cũng âm thầm đưa mắt nhìn nhau cười. Xem ra tiểu thư và thiếu gia đang chơi trò “lộng giả thành chân“.
____________
“Ây! Anh có thể nằm trên giường sao?” Thấy Chính Phong nhảy tọt lên giường của cô đã vậy còn đắp chăn, Vy không khỏi tròn mắt cắn môi nhìn anh chằm chằm
“Anh nói với em rồi, ở cạnh em anh sẽ hết bệnh” Phong nháy mắt tủm tỉm cười. Đưa tay kéo cô nằm xuống cạnh mình.
“Từ trước đến nay anh luôn lừa mọi người sao?”
“Suỵt! Không thể nói như vậy! Rõ ràng họ không chữa hết bệnh cho anh, anh không hề lừa họ. Trách là trách em cao tay, một thời gian ngắn đã thu phục được anh”
“Dẻo miệng!” Đánh nhẹ lên vai anh cô thuận thế rút sát người vào anh.
____________
Bàn ăn sáng Trịnh gia.
“Quan hệ của hai đứa xem ra rất tốt nhỉ” Trịnh lão tươi cười nhìn Chính Phong đang nắm tay Tề Vy ngồi về phía đối diện
“Dạ” Vy gật đầu đáp
“Ông, cháu có chuyện muốn nói với ông” Chính Phong ngược lại rất nghiêm túc
“Được được, cứ nói”
“Cháu muốn chính thức hẹn hò với cháu gái ông”
“Ha! Ha ha ha. Thật là hai đứa đã kết hôn rồi bây giờ con mới xin phép ta” Trịnh lão vỗ vỗ đùi phấn khích
“Dạ không, con đang thông báo cho ông thôi ạ”
“Sao cũng được, hai đứa có thể đến với nhau ta rất vui. Một chút phản đối cũng không”
“Phải chi ông cũng dùng thái độ này cho chuyện của anh Vũ Minh có phải hay hơn không?” Vy chu môi
“Ăn sáng!” Trịnh lão hô lên tỏ ý không muốn bàn đến vấn đề này
“Phong, em nhớ anh!
Bốn năm nay ngày nào em cũng nhớ đến anh, anh hẳn rất giận em đúng không? Em bỏ đi không một lời từ biệt anh hẳn rất ghét em. Em cũng ghét bản thân mình!! Mẹ em bà ấy mất đi, mà người hại bà ấy lại là ba ruột của em! Trớ trêu đúng không? Trữ Cố Thâm là ba ruột của em. Trước đây em không ngừng trốn tránh thực tế đau đớn đó. Em hận ông ta nhưng lại sống nhờ vào ông ta. Sau tai nạn lần đó ông ta cảm thấy ân hận mà đem em sang nước ngoài cho em cuộc sống đầy đủ, ông ta mong rằng em sẽ tha thứ cho tội lỗi ông ta gây ra. Ban đầu em đinh ninh không có chuyện đó! Nhưng Phong, em thật vô dụng... Em không thể hận ông ấy thêm nữa. Ông ta trước đây tồi tệ thế nào bây giờ lại tốt tính bấy nhiêu. Ông ta thực sự cho em cảm nhận tình thân, ông cho em rất nhiều cơ hội để học, để làm thứ em muốn. Em đối với ông ấy hận có, thương càng nhiều. Thật sự rất khó tả!! Mà anh yên tâm, bây giờ em sống rất rất rất tốt! Em còn được một công ty lớn tuyển vào làm. Nếu có cơ hội em nhất định muốn gặp anh, em sẽ khao anh một bữa lớn ha ha ha. Phong! Em rất nhớ anh! Em nhớ những ngày hai đứa mình đi chung một con đường dài thật dài, ăn chung một cây kẹo bông gòn to thật to, xem chung một bộ phim vui thật vui,...
Em bị mất liên lạc với anh nên khi nhận được thư này anh hãy tìm em, em đang làm việc cho “FLY” chắc chắn anh biết đến thương hiệu này đúng không? Bây giờ đã thấy em giỏi rồi chứ? Ha ha! Số điện thoại của em là xxxxxxxxx. Chúc anh một ngày tốt lành!
Đình Đình của Phong!”
Hai người họ quả thật quen biết nhau, ngữ điệu cô ấy đối với Ngô Chính Phong còn rất thân thiết, tràn đầy yêu thương. Qua lời cô ấy nói thì kỉ niệm của họ rất đẹp, rất nên thơ, bốn năm trước đã nồng nhiệt yêu thương đến thế!
“Đình Đình, cô bé ngốc. Anh cũng nhớ em!”
Phía dưới bức thư còn có một dòng chữ cứng cáp cô đã từng nhìn thấy qua, là nét chữ của Phong. Có lẽ mới được ghi lên sau khi anh đọc thư.
Đau lòng chết đi được, Tề Vy à tỉnh táo lại đi. Người ta có bao giờ mở miệng nói yêu mày. Tự mình đa tình tự mình khổ. Một mặt tự giật dậy bản thân mặt khác cô lại muốn ích kỷ tranh giành anh. Có lẽ sự an toàn mà anh thỉnh thoảng “lỡ tay” trao cho cô khiến tường thành mỏng manh của cô vỡ nát từ lâu chỉ mong với anh ở cùng một chỗ. Nghĩ đoạn cô chẳng quan tâm áo quần mỏng manh, như người điên chạy nhanh ra ngoài tìm kím anh. Trong đầu cô chỉ còn lại ý nghĩ một khi yêu phải can đảm mà đoạt lấy. Người hầu thấy cô hoảng loạn cũng giật mình theo khẽ nói cho cô biết chỗ Chính Phong đã đi. Tiểu thư cùng chồng cãi nhau tất nhiên họ phải đứng ra tiếp sức hoà giải
_______________
Lo mãi mê tập trung suy nghĩ cùng ngắm nhìn lũ cá, Chính Phong mất cảnh giác có người phía sau, Tề Vy đưa tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào phần lưng rộng lớn cảm nhận mùi hương của riêng anh. Mái tóc vẫn còn ươn ướt mang sự lạnh lẽo đối nghịch với ấm áp trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé trắng bệch nắm lại với nhau trước bụng anh. Không cần xoay đầu anh cũng biết nha đầu của mình không khoát thêm áo ấm mới bị lạnh đến trắng toát cả tay. Anh mặc kệ cô tuỳ tiện ôm mình, chỉ với tay lấy lọ thức ăn thiên nhiên dạng cực nhỏ rắc xuống hồ cá, một màn đẹp mắt liền hiện ra, lũ cá cùng nhau đảo một vòng như xoáy nước, há miệng đớp lấy sợi tảo nhỏ từng đợt từng đợt mọi thứ diễn ra trong yên tĩnh không chút ồn ào nhưng nước trong hồ đã gợn lên những cơn sóng nối tiếp. Y hệt tình cảnh của anh và cô, bề ngoài trầm mặc bên trong lại âm thầm sôi sục.
“Em không có ý tránh anh. Em rất muốn được gặp anh. Muốn được ở trong vòng tay anh. Đặc biệt muốn được anh để trong lòng. Chính Phong, thời gian chúng ta gặp nhau quả thật rất ngắn, em... em có lẽ sẽ không bằng người khác bên cạnh anh nhưng em là thật lòng “ Cô hồi hộp chậm rãi nói, lời lẽ có chút lộn xộn đã vậy tim còn đập rất mạnh cơ hồ rời khỏi lồng ngực
“Thật lòng thế nào?” Anh nhếch môi xoay người kéo cô ra để nhìn thật kĩ biểu cảm của cô
“Thì em thật lòng!” Cô ngơ ngác trả lời
“Khục! Được rồi em không nói được thì để tôi” Chính Phong bật cười liền nén lại, đưa tay vén tóc cô.
“...” Cô nóng lòng mong đợi
“Anh thích em, có tình cảm với em. Chúng ta hẹn hò đi” Anh mỉm cười chớp chớp mắt nhìn cô
“Ha... Chỉ vậy thôi sao?” Cô mong chờ anh nói thật nhiều mà Chính Phong lại “xúc tích” như thế
“Em thật là... Đây là đời thực, không phải như phim ảnh. Em mong anh nói nhiều nhưng nói gì bây giờ. Anh thích em thì nói rằng anh thích em. Anh muốn hẹn hò với em thì nói rằng anh muốn hẹn hò với em. Chúng ta là tình thế an bài không phải tình yêu rung chuyển trời đất gì cả. Sao? Nha đầu còn muốn nghe anh nói gì nữa?” Anh buồn cười nâng cằm cô, ngón cái khẽ xoa xoa môi cô
“Không không, anh không cần nói gì nữa. Em đồng ý hẹn hò cùng anh” Tề Vy nhào hẳn vào người anh mà ôm chặt.
Cả hai bật cười khúc khích. Rõ ràng đã lấy nhau, phòng đã ở cùng, hôn cũng đã hôn mà nay lại mới quyết định hẹn hò. Trình tự của họ xáo trộn đến vô lí.
“Đợi một chút, lúc nãy em nói mình không bằng người khác, em ám chỉ ai vậy?” Vẫn khư khư ôm cô trong lòng, anh nhẹ nhàng hỏi
Đang đắm chìm trong hạnh phúc cùng cảm giác thoả mãn thành tựu đáng kể lại bị anh làm cho thức tỉnh. Lời đó cô nói trong vô thức vì khi chạy đến gặp anh trong đầu cô chỉ mãi cá cược anh có chọn cô hay không.
“Em chỉ nói vậy thôi, ai mà biết được trong lòng anh có ai hay không”
“Thật sao?”
“Ừm” Cô gật đầu lia lịa
Hai người nắm chặt tay nhau suốt cả đoạn lên phòng, người hầu xung quanh cũng âm thầm đưa mắt nhìn nhau cười. Xem ra tiểu thư và thiếu gia đang chơi trò “lộng giả thành chân“.
____________
“Ây! Anh có thể nằm trên giường sao?” Thấy Chính Phong nhảy tọt lên giường của cô đã vậy còn đắp chăn, Vy không khỏi tròn mắt cắn môi nhìn anh chằm chằm
“Anh nói với em rồi, ở cạnh em anh sẽ hết bệnh” Phong nháy mắt tủm tỉm cười. Đưa tay kéo cô nằm xuống cạnh mình.
“Từ trước đến nay anh luôn lừa mọi người sao?”
“Suỵt! Không thể nói như vậy! Rõ ràng họ không chữa hết bệnh cho anh, anh không hề lừa họ. Trách là trách em cao tay, một thời gian ngắn đã thu phục được anh”
“Dẻo miệng!” Đánh nhẹ lên vai anh cô thuận thế rút sát người vào anh.
____________
Bàn ăn sáng Trịnh gia.
“Quan hệ của hai đứa xem ra rất tốt nhỉ” Trịnh lão tươi cười nhìn Chính Phong đang nắm tay Tề Vy ngồi về phía đối diện
“Dạ” Vy gật đầu đáp
“Ông, cháu có chuyện muốn nói với ông” Chính Phong ngược lại rất nghiêm túc
“Được được, cứ nói”
“Cháu muốn chính thức hẹn hò với cháu gái ông”
“Ha! Ha ha ha. Thật là hai đứa đã kết hôn rồi bây giờ con mới xin phép ta” Trịnh lão vỗ vỗ đùi phấn khích
“Dạ không, con đang thông báo cho ông thôi ạ”
“Sao cũng được, hai đứa có thể đến với nhau ta rất vui. Một chút phản đối cũng không”
“Phải chi ông cũng dùng thái độ này cho chuyện của anh Vũ Minh có phải hay hơn không?” Vy chu môi
“Ăn sáng!” Trịnh lão hô lên tỏ ý không muốn bàn đến vấn đề này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook