Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa
-
22: Ta Đến Từ Tương Lai
Phố phường nô nức yến anh.
Phồn hoa tựa cẩm, hoa rơi man mác.
Ồn ào lại náo nhiệt.
Phượng Hi trên người hiện tại chỉ khoác một tầng áo ngoài mỏng, cùng Thẩm Yên vừa đi dạo vừa ngắm phố.
Một chút quan tâm cũng chẳng thèm bỏ lại cho hắc y thiếu niên luôn lặng lẽ theo phía sau.
Thẩm Yên tò mò đảo mắt qua lại giữa hai người, không nhịn được tò mò mà nhỏ giọng thỏ thẻ: "Hi Hi, ngươi với tiểu đệ tử của ngươi cãi nhau à?"
Phượng Hi theo ánh mắt của đối phương nhìn về hướng thiếu niên.
Tiêu Lạc tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn.
Vẻ mặt lo lắng không hiểu ra sao nhìn hắn, một bộ dáng thành thật và vô hại đến đáng thương.
Phượng Hi càng nhịn lại càng nhớ đến việc xảy ra hôm qua.
Mà nhớ đến việc hôm qua thì đáy lòng lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn hùng hổ bước tới chỗ thiếu niên, dùng lực nắm chặt cổ tay y kéo đi.
Lực đạo kia lớn đến mức lạ thường làm Tiêu Lạc cảm thấy tay mình như bị nắm đến gãy rồi.
Nhẹ giọng rêи ɾỉ một tiếng.
Phượng Hi theo bản năng thả nhẹ lực đạo, vô thức đổi thành nắm tay nhẹ nhàng hơn.
Trong lòng lại buồn bực tự mắng chính mình quá mềm lòng.
Thẩm Yên thấy hai người cư xử khác thường, cả đoạn đường tiếp theo ngoại trừ nắm tay ra cũng chả thèm đối mặt nói với nhau một câu.
Nghĩ cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, châm chước mở miệng nói: "Hi Hi, ngươi sao vậy? Bắt đầu từ sáng nay ngươi trở lên kỳ lạ lắm."
Phượng Hi khó chịu đáp, trong giọng nói có sát khí không che giấu: "Cái này ngươi phải hỏi y.
Đã không ưa gì vị sư tôn là ta đây còn bày ra vẻ mặt đấy làm gì?"
Tiêu nam chủ nghe vậy thì kinh ngạc: "Sư tôn, người nói gì vậy? Sao ta lại ghét người được."
Phượng Hi cũng không hoàn toàn tin lắm mấy cái bùa kia.
Nhưng khúc mắc trong lòng vẫn cứ nảy sinh.
Hắn nghẹn lời đến mặt hơi phiếm hồng, trong lòng lại lạnh lẽo.
Phượng Hi buông tay, lặng thinh quay người bỏ đi trước một quãng xa, tách ra khỏi hai người còn lại.
Nửa canh giờ sau.
Một vị tiên tử dung mạo tuyệt sắc, bộ dạng lại chán nản tựa lưng vào bức tường phía sau một cửa hàng con rối.
Buồn bực ngắm nghía đường phố xen lẫn với vố số nam nữ, hoa tươi cùng vật dụng rực rỡ sắc màu.
Phượng Hi thiết lập một đạo kết giới mỏng xung quanh, đảm bảo Tiêu Lạc hay Thẩm Yên lẫn những người qua đường này đều không nhìn thấy hắn.
Một lúc sau, trong đầu lại đột ngột được kết nối với một đạo thanh âm rẹt rẹt như điện thoại sắp kết nối.
Phượng Hi còn chưa kịp phản ứng lại, đã có một thanh âm nữ tử vang lên: "Chơi chán chưa?"
Phượng Hi buồn bực đáp một tiếng hời hợt vô cảm: "Chủ thần." Cuối cùng vẫn tìm tới rồi.
: "Hở? Sao giọng nhóc nghe buồn thế? Không phải Phượng Uyên nói nhóc tìm được một người vừa ý sao? Cãi nhau à?" Bên kia Chủ Thần tò mò lên tiếng.
Phượng Hi biết chẳng có gì trên vũ trụ này giấu qua được mắt nàng.
Vừa thong thả cất bước, nhàn nhạt trả lời: "Đúng vậy.
Ta thích y, rất thích.
Nhưng lại vừa biết hóa ra y chẳng hề thích ta như vẫn tưởng."
Đầu bên kia im lặng một chốc, cuối cùng mới dịu dàng nói: "Phượng Hi, nhóc đừng buồn."
Nam tử không hiểu sao cảm thấy hốc mắt hơi xót, vội giơ tay dụi vài lần.
Khó khăn tiếp lời: "Không buồn đâu.
Chủ thần, ngươi gọi qua là để bắt ta về sao? Công việc bên đó lại thiếu người tiếp nhận?"
Chủ Thần biết hắn không muốn mình hỏi sâu thêm, đành chậc một tiếng mới nói: "Phượng Uyên vừa về là ta đoán được chỗ ngươi trốn rồi.
Vốn định bắt ngươi về làm việc từ sớm vì nhân lực không đủ.
Đáng tiếc không thời gian bên thế giới đó ngươi đang ở đột nhiên xảy ra rối loạn bất thường.
Có một nguồn năng lượng kỳ lạ từ thế giới ấy dịch chuyển giữa các dòng thời gian.
Nên ta gọi tới bảo ngươi ở đó thì giải quyết luôn thể rồi hãng về."
Phượng Hi nghe nàng kể thì ngơ ngác : "Có kẻ từ tương lại xuyên trở về?"
: "Đúng vậy.
Theo số liệu xác định thì khoảng thời gian thực của kẻ xâm nhập ước chừng khoảng một tỷ năm sau ở thế giới đó.
Nếu gặp phải hãy cẩn thận, không chế hắn rồi liên lạc với ta.
Dẫu sao điều khiển thời không xuyên qua hơn tỷ năm, sức mạnh cũng phải vượt qua cả thần minh và thiên đạo của đại thế giới rồi.
Ngươi nhớ cẩn thận."
Chủ Thần nhắc nhở xong xuôi liền ngắt kết nối.
Ý tứ quăng mọi việc cho Phượng Hi giải quyết cực kỳ rõ ràng.
Lúc này, Phượng Hi đầu óc trống rỗng một hồi.
Phảng phất như nghĩ đến điều gì, vội vàng quay đầu chạy về chỗ cũ.
Muốn tìm người kiểm chứng.
Hai tay thực hiện thủ quyết, liên tục tìm tòi trong đầu.
Một lúc sau, quả nhiên tìm được hệ thống biến mất bấy lâu bị phong ấn lại trong một không gian nhỏ, giam dưới tầng sâu nhất của thức hải.
Phượng Hi vừa giải phong ấn.
Nó liền gào khóc oa oa mà rống lên thảm thiết
[ Ký chủ! Cuối cùng người cũng đến.
Cái tên kia không hiểu sao tóm được ta, còn khống chế không cho ta hoạt động, cưỡng ép ta nhốt vào phòng tối.
Ký chủ! Ngươi phải làm chủ cho ta! Hắn là...!]
: "Ta biết hắn là ai." Được hắn cho phép tùy ý ra vào thức hải, còn có xuyên đến từ hơn tỷ năm sau.
Chỉ một người có đủ khả năng này.
Theo dấu vết hai người kia bỏ lại, Phượng Hi tìm được đến chỗ bìa rừng rộng rãi hoang vu.
Quả nhiên tìm được ba thân ảnh đứng cùng một chỗ.
Trước mắt hắn, ngoại trừ Thẩm Yên đang mang thần sắc hoảng hốt không hiểu ra sao, là hai Tiêu Tiểu Lạc giống hệt nhau.
Từng đường nét, từng chi tiết tựa như phản chiếu lại qua một tấm gương.
Khác ở chỗ một Tiêu Tiểu Lạc mặc y phục lam nhạt đặc trưng của sư môn và một Tiêu Tiểu Lạc mặc hắc y.
Chưa kể Tiêu Tiểu Lạc mặc hắc y, khí chất trên người có phần chững chạc trưởng thành hơn, hắc ám tùy tiện bộc lộ hết ra ngoài.
Khác hẳn với Tiêu nam chủ lam y một bộ ngoài trắng trong đen, trước mặt Phượng Hi luôn giữ tư thái trong trẻo mềm mại.
Hệ thống hiển thị, Tiêu Tiểu Lạc lam y giá trị hắc hóa đã sắp chạm đỉnh.
Còn vị đối diện thì giống như bị tự động che chắn, không tài nào đo được.
Trong lòng Phượng Hi đã hoàn toàn vỡ lẽ.
Phượng Hi: "..." Quào, mình đoán đúng rồi!
Bảo sao từ lúc xuống núi, nam chủ lại trở lên kỳ lạ như vậy.
Không còn tí đáng yêu nào luôn.
Ra là nhận nhầm một Hắc Tiểu Lạc đến từ tỷ năm sau.
Bỏ qua vấn đề vì sao nhóc con này tồn tại được đến hàng tỷ năm thì cả hệ thống lẫn mấy cái bùa đều không xài được với người thuộc dòng thời gian khác.
Ây, Tiêu Tiểu Lạc quả nhiên vẫn thích mình.
Vui quá!
Phượng Hi che miệng cười hệ hệ.
Trông còn hơi ngu.
[ Ký chủ...!] Đây là lúc để người cười hệ hệ hả?
Phượng Hi chuyển sang cười tủm tỉm.
Hệ thống [ ...!]
Bên này đã sớm biến thành tu la tràng.
Tình huống đặc biệt không tốt.
Thẩm Yên còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên gọi Phương Hi, hai Tiêu Lạc đã đồng thời xông lên lao vào đánh nhau.
Một chiêu thức của Hắc Tiểu Lạc đều sát phạt quyết đoán.
Phượng Hi cùng Thẩm Yên đều nhận thức được trong đó có ẩn chứa một vài phương pháp cấm của ma tu khiến người ta cảm thụ được một trận âm hàn từ trong xương cốt.
Tiêu Tiểu Lạc nguyên bản cũng đã tiến vào trạng thái, chậm rãi bày ra uy lực của quyền pháp do Phượng Hi cất công chỉ dạy.
Hắc Tiểu Lạc thấy vậy thì cười tà một tiếng, chiêu thức cũng đổi lại thành y hệt Tiêu Tiểu Lạc, chọc cho đối phương ánh mắt bốc lửa đầy phẫn nộ.
Đối chiến một hồi, Tiêu Tiểu Lạc nhận ra uy lực quyền pháp của đối phương đang không ngừng tăng lên, thật giống như theo số lần sử dụng tăng cường, uy lực cũng sẽ tăng theo.
Hơn nữa còn đang tăng lên như không có điểm dừng.
Tựa như công lực lúc nãy đơn giản chỉ để ngụy trang, bây giờ mới lộ ra sức mạnh thật sự.
Lại nói, Tiêu nam chủ hiện tại, làm sao có cửa đấu với Tiêu nam chủ cường đại khủng bố của tỷ năm sau.
Chủ Thần không nói đùa, sức mạnh tương đương với thần minh của đại thế giới.
Nãy giờ Hắc Tiểu Lạc đều chỉ đùa giỡn vờn y trêu đùa.
Tiêu Tiểu Lạc nghiến răng không ngừng ra quyền, rất nhanh uy thế liền hừng hực, tiếp cận mười phần uy lực.
Có điều, Hắc Tiểu Lạc vẫn hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Phượng Hi không nhìn nổi nhóc con nhà mình bị bắt nạt.
Nhẹ nhàng lướt tới đỡ lấy tấm thân lung lay sắp gục của y, bình tĩnh lùi về phía sau.
: "Đủ rồi."
Hắc Tiểu Lạc xấu xa nở một nụ cười ôn tồn lễ độ: "Sư tôn.
Hẳn Chủ Thần đã báo tin cho người rồi nhỉ?"
Phượng Hi đối Hắc Tiểu Lạc gật gật đầu.
Người đối diện khẽ cong cong môi, ngón tay chỉ vào Tiêu nam chủ đang được Phượng Hi ôm lấy: "Kỳ thực ta chính là Tiêu Lạc của một tỷ năm sau.
Ta đến chính là để đưa người đi."
Ngón tay trắng bệch của Tiêu Tiểu Lạc gắt gao bắt lấy góc áo người bên cạnh.
Phượng Hi ngó sang quan sát thật lâu, cuối cùng lựa chọn khom lưng ngồi xuống, để Tiêu Lạc yếu ớt dựa vào mình.
Ôn tồn giảng giải: "Ờ thì...!Hắc Tiểu Lạc, ngươi hẳn phải rõ.
Nếu ngươi gϊếŧ ngươi trong quá khứ, tương lai ngươi cũng sẽ chẳng xuất hiện."
Đối phương ngẩng đầu, tay trái ấn lên lồng ngực mình: "Sư tôn yêu quý của ta, điều đó ta đương nhiên là người rõ hơn ai hết."
Phượng Hi nhìn y chằm chằm, chẳng biết nên nói điều gì.
Tiêu Tiểu Lạc thì gối đầu lên bả vai hắn, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào vị Tiêu Lạc còn lại, trong lòng đã bắt đầu xuất hiện ý niệm đập chết chính mình của tương lai.
Hắc Tiêu Lạc thấy hai người ôm ôm ấp ấp thì cũng khó chịu không thôi, cố gắng nhoẻn miệng cười: "Mặc dù đã nhốt kỹ hắn trong sơn động.
Nhưng xem ra một tầng phong ấn là không đủ, đáng ra ta nên cẩn thận hơn thì giờ này hẳn sư tôn đã đi cùng với ta rồi."
Phượng Hi khẽ nhấc cánh tay lên, ngón tay huơ huơ giữa không trung, chậm rãi bảo: "Lý do ngươi đến đây là gì? Ta của tương lại không nói với ngươi sao? Ngoại trừ Chủ Thần và Chưởng quản, những kẻ xé rách thời không, làm hỗn loạn dòng chảy khả năng rất cao sẽ bị nghiền ép đến hồn phi phách tán."
Hắc Tiểu Lạc đột nhiên đỏ bừng vành mắt, chậm chạp ngoảnh đầu, thanh âm khản đặc: "Còn không phải vì ngươi nuốt lời!"
: "Ngươi đã nói bản thân bất tử, không thể chết, sẽ không bỏ lại ta.
Cuối cùng lại vẫn rời đi ta."
Tiêu Tiểu Lạc đang ngả người qua Phượng Hi đột ngột ngẩng phắt dậy, gian nan nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt không thể tin.
Thẩm Yên nghe nãy giờ cũng nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn đánh ánh mắt đầy nghi vấn về phía nam tử.
Phượng Hi một mình chống lại ba cặp mắt lên án.
Bị áp lực đè nặng, vội vã muốn mở miệng nói lời thanh minh cho bản thân.
_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook