Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
-
Chương 68: Sự im lặng của bầy cừu (hai)
Tuyệt đối không thể để bác sĩ Lecter biết cô thuộc phe tôi.
Giọng nói của Hill như hồi chuông cảnh báo trong đầu Clarice, thế giới này chỉ có hắn là người hiểu Hannibal nhất, ngoại trừ chính bản thân Hannibal ra cũng chỉ có hai người hiểu y, một còn đang nằm trên giường bệnh sống chết không rõ, một người khác, người còn lại chính là giáo sư của cô.
“Đặc vụ Jack Crawford gọi tôi tới….” Giọng nói của Clarice như nghẹn trong cổ hộng, bởi vì người đàn ông tóc vàng bên kia tường đang mỉm cười với cô, ánh nhìn như xuyên thấu linh hồn.
Cô phải ép mình tỉnh táo lại, dùng lý trí phân tích tình huống bây giờ mà không phải kinh hoàng sợ hãi.
Cô sắp xếp lại từ ngữ —
“Bác sĩ Lecter, ông có nghe về sát thủ lột da chưa? Bây giờ, y lại xuất hiện, đây là hồ sơ của FBI, chúng tôi hy vọng ông có thể….”
“Không cần đưa cho tôi, cầm lại đi, tôi không xem.” Hannibal lễ phép từ chối.
“Bác sĩ Lecter, tôi hy vọng ông có thể xem một chút, một chút cũng tốt.” Clarice nhìn một chút camera bí mật, nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Hannibal: “Tôi biết ông không thích hoàn cảnh sống ở đây.”
“Humm?” Hannibal chậm rãi đi tới gần, dựa vào tường nhìn Clarice, đôi mắt nâu không có chút dao động cảm xúc, giọng nói trầm thấp của y vẫn dễ nghe và mê hoặc mà cũng khủng bố vô cùng.
“Sao cô lại nghĩ một thực tập sinh chưa tốt nghiệp có quyền làm phát ngôn cho chính phủ liên bang, yêu cầu viện trưởng Chilton cải thiện điều kiện phòng giam của tôi?” Nhìn Clarice há miệng định nói, Hannibal lại lắc đầu: “Không cần lấy tên Jack ra, bây giờ bản thân gã ta cũng khó toàn thân nữa là, không bị tạm thời cách chức cũng đã phải biết ơn tên Buffalo lắm rồi.”
Cho dù bị giam Hannibal cũng không hề bớt tính tình lại, thậm chí còn bén nhọn và phơi bày ác ý của mình hơn nữa, y mặc bộ áo tù xấu xí nhưng ngăn nắp mà nét mặt lại như đang đội vương miện của vua chúa.
“Trở về đi, đặc vụ Starling.” Y nhấn mạnh từ “đặc vụ”, chứa đầy cảm giác trào phúng nhưng thái độ lại vô cùng bình thản.
“Được rồi, bác sĩ Lecter, nếu như ông muốn thế.” Clarice biết hôm nay không có cách nào khác làm Hannibal gật đầu, tên cannibal trước đây có thể đùa FBI như xiếc khỉ này tuyệt đối không dễ thuyết phục.
Nhưng cho dù là Hill hay Crawford cũng không dễ dàng buông tha, cô nhất định sẽ đến lần thứ hai.
“Thứ tôi nhìn thấy không phải FBI, đặc vụ Starling, đôi giầy rẻ tiền, túi xách nhái, rồi còn.. uhmmm, nước hoa rẻ tiền. Vụng về bắt chước thời thượng của thành phố, thế nhưng cô vẫn không thể thay đổi sự thực là bản thân đến từ nông thôn. Tôi nói đúng không, Clarice?” Vẻ mặt của Hannibal vẫn cao ngạo khó ai bì nổi, đây mới là hình dạng chân thật mà y vẫn luôn giấu dưới lớp da người.
Clarice nhìn đối phương, siết chặt túi xách trong tay, hành động ấy tiết lộ bất an của cô.
“Thành phố không hợp với cô, cho dù cô cố gắng chứng minh bản thân thế nào thì bản chất của sói và cừu vẫn khác nhau, tựa như hôm nay cô bị Jack lợi dụng đối phó tôi vậy. Anh ta còn nuôi hy vọng sau khi mất Will có thể dựa vào tôi để giải quyết sự nghiệp của anh ta. Nói cho tôi biết, đặc vụ Starling, lúc cô còn nhỏ, gia đình cô thiếu mất vai trò người cha, cô khát vọng một người đàn ông vững chải như núi để hướng dẫn cuộc sống của cô, ví dụ như đặc vụ Crawford. Cô có từng bị nam sinh lúng ta lúng túng ép vào một góc kho lúa, do đó càng thêm khát vọng một cuộc sống khác, khác hoàn toàn?” Hannibal chậm rãi nói, nhìn cô đặc vụ bị y kích thích đến sắp mất khống chế.
“Trở về đi, đặc vụ Starling, trở lại nói với chim ba của cô, mọi thứ đều có cái giá của nó. Tôi đợi anh ta cho tôi một điều kiện, hy vọng anh ta có thể cho tôi một niềm vui bất ngờ.” Hannibal yên lặng nở nụ cười, “Còn cô, cô là một cô gái thông minh, tôi không thể không nói, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn vài năm, tôi sẽ có hứng thú với cô hơn.”
#
“Y nói như vậy?” Crawford hỏi.
Clarice gật đầu, cho dù cô không nói thật, chỗ bác sĩ Chilton cũng có những bản ghi âm.
“Cô nghĩ sao, Clarice?” Ánh mắt sắc bén của Jack nhìn chằm chằm nữ thực tập sinh tuổi trẻ.
“Tôi nghĩ bác sĩ Lecter hình như có ý định đồng ý hợp tác với chúng ta, tôi đã thấy điều kiện nơi ở của ông ấy, hình như bác sĩ Chilton không muốn ông ấy sống tốt.” Clarice uyển chuyển đáp.
“Lần trước, chúng ta hợp tác với y, thiếu chút nữa y để Tooth Fairy giết Will, Chilton làm như vậy là vì cảnh cáo.” Jack không cho là đúng, ở mức nào đó, nếu có thể, gã muốn tự tay bóp chết Hannibal.
Đặc biệt là sau khi biết đến y đã cho bản thân và vợ ăn những gì trong các bữa tiệc. Nếu có thể chọn, gã thà rằng Hannibal chết rục trong bệnh viện bệnh tâm thần của Chilton còn hơn vì phân tích các vụ án mà sống yên tĩnh thoải mái.
Jack ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình mà suy nghĩ, nhưng không có chút biện pháp nào, con gái nghị viên mất tích hơn hai ngày, không ai biết được tần suất của Buffalo, chỉ biết y bỏ đói nạn nhân vài ngày rồi giết chết lột da. Bây giờ cấp trên đang nhìn chằm chằm vào gã, nếu con gái nghị viên thật sự chết, gã cũng toi đời.
Đây là cơ hội lập công chuộc tội duy nhất của gã, cho dù phải đánh cược cũng phải làm. Cho dù Hannibal lừa dối bọn họ, cũng không có tổn thất nào lớn hơn nữa, công tác lục soát trước khi cứu hộ sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều gì.
“Chuẩn bị cho y một phần hồ sơ, nói cho y nếu bắt được Buffalo chúng ta có thể giúp y thoát khỏi Chilton.” Crawford mệt mỏi rã rời mà nói.
Clarice kinh ngạc: “Thế nhưng…”
“Cứ thế đi.” Jack không để Clarice nói lại, không phải gã muốn lừa Hannibal, mà là bây giờ gã đã không còn quyền lực sắp xếp cho Hannibal chuyển nhà giam, giao dịch với y nữa rồi.
Đây là một canh bạc, mà gã không có lựa chọn nào khác.
“Yes, sir.” Clarice rũ mắt, rời khỏi văn phòng.
Vì đây là thời gian căng thẳng, để tránh bất cứ hiềm nghi, cô không thể liên lạc với Hill, đương nhiên cũng không thể chuyển lời của Hannibal cho hắn, Crawford cho rằng những lời nói của Hannibal trong nhà giam là nói với gã? Nhưng thực tế, đó là những lời nói với Hill.
Clarice yên lặng thở dài, xem ra mình thất bại rồi, khi bác sĩ Lecter thấy cô vừa bước vào không chừng đã đoán ra là ai sai cô tới rồi, mấy câu kia chỉ để dò xét thái độ của Hill mà thôi.
Cuối cùng tổng kết có ba ý: đầu tiên, y không từ chối ý tốt của Hill, hơn nữa y rất chờ mong kinh ngạc mà Hill sẽ mang đến; thứ hai, y biết chuyện Will và không vui vẻ gì với việc này; thứ ba, y nghĩ bản chất của mình không phải sói, họ không phải người chung một đường, nhưng y tán thưởng cô. Hy vọng sau cùng, cô có thể lui ra ngoài.
Thật tốt, xem ra kế hoạch của giáo sư không có biến động gì lớn.
Clarice nhìn một chút bàn công tác của bản thân, cầm chiếc ly có huy hiệu FBI, rót cho mình một ly đầy cà phê khó nuốt, vừa thêm sữa vào cà phê vừa chuẩn bị tài liệu “lừa dối” Hannibal.
Nói đến chuyện này, Crawford thật sự nghĩ mấy thứ này có thể qua mặt bác sĩ Lecter sao?
#
“Chào anh, bác sĩ Chilton.” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Chilton.
Theo bản năng, gã lại càng hoảng sợ, ngay cả chìa khóa xe cũng làm rớt trên mặt đất, quả thực là ác mộng! Nhiều năm trước có người cũng bắt chuyện như vậy với gã, kết quả gã bị Gideon bắt đi mổ bụng, thiếu chút nữa chết luôn trên bàn mổ!
Chilton quay đầu, thấy người đàn ông mặt bộ áo xám, là người quen.
“Hill Noras?” Gã nheo mắt.
“Nhiều năm rồi không gặp, ông bạn cũ.” Hill cười nhìn người trước mặt.
“Tôi nghĩ chúng ta không thân nhau đến thế.” Chilton nhíu nhíu mày.
Hill thở dài: “Tôi không quen thói kẻ cả quan liêu, chúng ta nói ngắn gọn đi, đừng lòng vòng nữa. Anh định tự mình đi tìm nghị viên, sau đó nói cho bà ta đặc vụ Crawford cấu kết với một thực tập sinh, dự định lừa dối Hannibal Lecter, mạo hiểm mạng sống của con gái bà ấy sao?”
“Sao cậu lại… không, cậu!” Chilton im miệng, gương mặt giật giật.
Đúng là gã muốn đi mách lẻo thật, Hannibal bị nhốt tại địa bàn của gã đã nhiều năm, y vốn là tài sản của gã! Dựa vào cái gì mà Crawford muốn dùng tài sản của y phá án? Vừa lấy lòng được nghị viên lại thu được danh tiếng, còn mình thì chỉ là viện trưởng viện tâm thần nho nhỏ chứ? Không công bằng! Gã vì vụ Chesapeake Ripper mà mất đi nội tạng, còn Crawford phải trả giá những gì? Will Graham hả? Đùa!
“Crawford phái cậu tới?” Chilton khô cằn mà hỏi: “Dù vậy, tôi vẫn sẽ tố cáo hành vi sai trái của anh ta, Crawford biết chuyện này là vi phạm qui tắc, đây chính là đùa với mạng sống của một cô gái.”
Hill nghiêng đầu, rất nghiêm túc mà hỏi: “Anh nghĩ khi Crawford biết dự định của anh xong, sẽ phái tôi tới cản hay sao?”
“… Vậy ý cậu là gì?”
“Tuy rằng anh có chứng cứ, nhưng nghị viên sẽ không tin tưởng một viện trưởng viện tâm thần đâu, bà ta chỉ tin lực lượng của FBI mà thôi, nếu như người phụ trách bị phân đến là loại như Crawford, anh nghĩ đó còn là chuyện anh có thể nói được sao?” Hill nhướn mày, “Phong cách quan liêu của FBI, anh cũng biết rõ mà.”
Mặt Chilton đỏ lên, tay siết chặt chìa khóa xe, nhìn chằm chằm hắn.
Im lặng chừng vài giây, gã đột nhiên phá lên cười, vừa cười vừa lắc đầu nhìn Hill: “Tốt, rất tốt, thế nhưng vì sao? Nếu cậu muốn đối phó với Crawford, không phải nên sớm làm rồi hay sao?”
Hill nhếch khóe miệng, gật đầu nói gật đầu nói: “Anh nói cũng đúng, bác sĩ Chilton, từ ngày đầu tiên tới BAU, gã luôn dìm tôi, chuyện này chắc anh đã nghe rồi, nhưng tôi không để ý làm gì, như anh nói đó, tôi thừa sức đối phó anh ta từ lâu. Trên thực tế, gã cần có người phá án cho mình, còn tôi thì vui vẻ ở BAU chọc tức gã, mọi việc bình yên. Nếu như cứ thế về hưu, đại khái cả hai cũng có thể gặp mặt, ăn với nhau một bữa cơm.”
Sau đó, hắn không còn cười nữa: “Tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó. Sau những gì gã đối xử với Will, lẽ nào gã còn muốn lấy Hannibal làm gạch lót đường thăng quan tiến chức, để gã tiếp tục làm sếp sòng sao? Tôi muốn gã phải trả giá!”
“Vấn đề là sao cậu khẳng định nghị viên sẽ dùng cậu?” Chilton lo lắng mà hỏi.
Hill cười nói: “Ở FBI tôi có nguồn riêng của mình, tốt xấu gì tôi cũng là nhân viên kỳ cựu, danh tiếng cũng không thấp.”
Chilton suy nghĩ một hồi, Hill cũng không ép gã, chỉ đứng chờ bên cạnh.
Cuối cùng, Chilton nở nụ cười, gật đầu: “Vậy tôi chúc cậu sớm thay Crawford trở thành sếp mới của BAU, với lại, hợp tác vui vẻ, đặc vụ Noras.”
Hill nhếch mép, nở nụ cười hợp với tình huống.
Giọng nói của Hill như hồi chuông cảnh báo trong đầu Clarice, thế giới này chỉ có hắn là người hiểu Hannibal nhất, ngoại trừ chính bản thân Hannibal ra cũng chỉ có hai người hiểu y, một còn đang nằm trên giường bệnh sống chết không rõ, một người khác, người còn lại chính là giáo sư của cô.
“Đặc vụ Jack Crawford gọi tôi tới….” Giọng nói của Clarice như nghẹn trong cổ hộng, bởi vì người đàn ông tóc vàng bên kia tường đang mỉm cười với cô, ánh nhìn như xuyên thấu linh hồn.
Cô phải ép mình tỉnh táo lại, dùng lý trí phân tích tình huống bây giờ mà không phải kinh hoàng sợ hãi.
Cô sắp xếp lại từ ngữ —
“Bác sĩ Lecter, ông có nghe về sát thủ lột da chưa? Bây giờ, y lại xuất hiện, đây là hồ sơ của FBI, chúng tôi hy vọng ông có thể….”
“Không cần đưa cho tôi, cầm lại đi, tôi không xem.” Hannibal lễ phép từ chối.
“Bác sĩ Lecter, tôi hy vọng ông có thể xem một chút, một chút cũng tốt.” Clarice nhìn một chút camera bí mật, nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Hannibal: “Tôi biết ông không thích hoàn cảnh sống ở đây.”
“Humm?” Hannibal chậm rãi đi tới gần, dựa vào tường nhìn Clarice, đôi mắt nâu không có chút dao động cảm xúc, giọng nói trầm thấp của y vẫn dễ nghe và mê hoặc mà cũng khủng bố vô cùng.
“Sao cô lại nghĩ một thực tập sinh chưa tốt nghiệp có quyền làm phát ngôn cho chính phủ liên bang, yêu cầu viện trưởng Chilton cải thiện điều kiện phòng giam của tôi?” Nhìn Clarice há miệng định nói, Hannibal lại lắc đầu: “Không cần lấy tên Jack ra, bây giờ bản thân gã ta cũng khó toàn thân nữa là, không bị tạm thời cách chức cũng đã phải biết ơn tên Buffalo lắm rồi.”
Cho dù bị giam Hannibal cũng không hề bớt tính tình lại, thậm chí còn bén nhọn và phơi bày ác ý của mình hơn nữa, y mặc bộ áo tù xấu xí nhưng ngăn nắp mà nét mặt lại như đang đội vương miện của vua chúa.
“Trở về đi, đặc vụ Starling.” Y nhấn mạnh từ “đặc vụ”, chứa đầy cảm giác trào phúng nhưng thái độ lại vô cùng bình thản.
“Được rồi, bác sĩ Lecter, nếu như ông muốn thế.” Clarice biết hôm nay không có cách nào khác làm Hannibal gật đầu, tên cannibal trước đây có thể đùa FBI như xiếc khỉ này tuyệt đối không dễ thuyết phục.
Nhưng cho dù là Hill hay Crawford cũng không dễ dàng buông tha, cô nhất định sẽ đến lần thứ hai.
“Thứ tôi nhìn thấy không phải FBI, đặc vụ Starling, đôi giầy rẻ tiền, túi xách nhái, rồi còn.. uhmmm, nước hoa rẻ tiền. Vụng về bắt chước thời thượng của thành phố, thế nhưng cô vẫn không thể thay đổi sự thực là bản thân đến từ nông thôn. Tôi nói đúng không, Clarice?” Vẻ mặt của Hannibal vẫn cao ngạo khó ai bì nổi, đây mới là hình dạng chân thật mà y vẫn luôn giấu dưới lớp da người.
Clarice nhìn đối phương, siết chặt túi xách trong tay, hành động ấy tiết lộ bất an của cô.
“Thành phố không hợp với cô, cho dù cô cố gắng chứng minh bản thân thế nào thì bản chất của sói và cừu vẫn khác nhau, tựa như hôm nay cô bị Jack lợi dụng đối phó tôi vậy. Anh ta còn nuôi hy vọng sau khi mất Will có thể dựa vào tôi để giải quyết sự nghiệp của anh ta. Nói cho tôi biết, đặc vụ Starling, lúc cô còn nhỏ, gia đình cô thiếu mất vai trò người cha, cô khát vọng một người đàn ông vững chải như núi để hướng dẫn cuộc sống của cô, ví dụ như đặc vụ Crawford. Cô có từng bị nam sinh lúng ta lúng túng ép vào một góc kho lúa, do đó càng thêm khát vọng một cuộc sống khác, khác hoàn toàn?” Hannibal chậm rãi nói, nhìn cô đặc vụ bị y kích thích đến sắp mất khống chế.
“Trở về đi, đặc vụ Starling, trở lại nói với chim ba của cô, mọi thứ đều có cái giá của nó. Tôi đợi anh ta cho tôi một điều kiện, hy vọng anh ta có thể cho tôi một niềm vui bất ngờ.” Hannibal yên lặng nở nụ cười, “Còn cô, cô là một cô gái thông minh, tôi không thể không nói, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn vài năm, tôi sẽ có hứng thú với cô hơn.”
#
“Y nói như vậy?” Crawford hỏi.
Clarice gật đầu, cho dù cô không nói thật, chỗ bác sĩ Chilton cũng có những bản ghi âm.
“Cô nghĩ sao, Clarice?” Ánh mắt sắc bén của Jack nhìn chằm chằm nữ thực tập sinh tuổi trẻ.
“Tôi nghĩ bác sĩ Lecter hình như có ý định đồng ý hợp tác với chúng ta, tôi đã thấy điều kiện nơi ở của ông ấy, hình như bác sĩ Chilton không muốn ông ấy sống tốt.” Clarice uyển chuyển đáp.
“Lần trước, chúng ta hợp tác với y, thiếu chút nữa y để Tooth Fairy giết Will, Chilton làm như vậy là vì cảnh cáo.” Jack không cho là đúng, ở mức nào đó, nếu có thể, gã muốn tự tay bóp chết Hannibal.
Đặc biệt là sau khi biết đến y đã cho bản thân và vợ ăn những gì trong các bữa tiệc. Nếu có thể chọn, gã thà rằng Hannibal chết rục trong bệnh viện bệnh tâm thần của Chilton còn hơn vì phân tích các vụ án mà sống yên tĩnh thoải mái.
Jack ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình mà suy nghĩ, nhưng không có chút biện pháp nào, con gái nghị viên mất tích hơn hai ngày, không ai biết được tần suất của Buffalo, chỉ biết y bỏ đói nạn nhân vài ngày rồi giết chết lột da. Bây giờ cấp trên đang nhìn chằm chằm vào gã, nếu con gái nghị viên thật sự chết, gã cũng toi đời.
Đây là cơ hội lập công chuộc tội duy nhất của gã, cho dù phải đánh cược cũng phải làm. Cho dù Hannibal lừa dối bọn họ, cũng không có tổn thất nào lớn hơn nữa, công tác lục soát trước khi cứu hộ sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều gì.
“Chuẩn bị cho y một phần hồ sơ, nói cho y nếu bắt được Buffalo chúng ta có thể giúp y thoát khỏi Chilton.” Crawford mệt mỏi rã rời mà nói.
Clarice kinh ngạc: “Thế nhưng…”
“Cứ thế đi.” Jack không để Clarice nói lại, không phải gã muốn lừa Hannibal, mà là bây giờ gã đã không còn quyền lực sắp xếp cho Hannibal chuyển nhà giam, giao dịch với y nữa rồi.
Đây là một canh bạc, mà gã không có lựa chọn nào khác.
“Yes, sir.” Clarice rũ mắt, rời khỏi văn phòng.
Vì đây là thời gian căng thẳng, để tránh bất cứ hiềm nghi, cô không thể liên lạc với Hill, đương nhiên cũng không thể chuyển lời của Hannibal cho hắn, Crawford cho rằng những lời nói của Hannibal trong nhà giam là nói với gã? Nhưng thực tế, đó là những lời nói với Hill.
Clarice yên lặng thở dài, xem ra mình thất bại rồi, khi bác sĩ Lecter thấy cô vừa bước vào không chừng đã đoán ra là ai sai cô tới rồi, mấy câu kia chỉ để dò xét thái độ của Hill mà thôi.
Cuối cùng tổng kết có ba ý: đầu tiên, y không từ chối ý tốt của Hill, hơn nữa y rất chờ mong kinh ngạc mà Hill sẽ mang đến; thứ hai, y biết chuyện Will và không vui vẻ gì với việc này; thứ ba, y nghĩ bản chất của mình không phải sói, họ không phải người chung một đường, nhưng y tán thưởng cô. Hy vọng sau cùng, cô có thể lui ra ngoài.
Thật tốt, xem ra kế hoạch của giáo sư không có biến động gì lớn.
Clarice nhìn một chút bàn công tác của bản thân, cầm chiếc ly có huy hiệu FBI, rót cho mình một ly đầy cà phê khó nuốt, vừa thêm sữa vào cà phê vừa chuẩn bị tài liệu “lừa dối” Hannibal.
Nói đến chuyện này, Crawford thật sự nghĩ mấy thứ này có thể qua mặt bác sĩ Lecter sao?
#
“Chào anh, bác sĩ Chilton.” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Chilton.
Theo bản năng, gã lại càng hoảng sợ, ngay cả chìa khóa xe cũng làm rớt trên mặt đất, quả thực là ác mộng! Nhiều năm trước có người cũng bắt chuyện như vậy với gã, kết quả gã bị Gideon bắt đi mổ bụng, thiếu chút nữa chết luôn trên bàn mổ!
Chilton quay đầu, thấy người đàn ông mặt bộ áo xám, là người quen.
“Hill Noras?” Gã nheo mắt.
“Nhiều năm rồi không gặp, ông bạn cũ.” Hill cười nhìn người trước mặt.
“Tôi nghĩ chúng ta không thân nhau đến thế.” Chilton nhíu nhíu mày.
Hill thở dài: “Tôi không quen thói kẻ cả quan liêu, chúng ta nói ngắn gọn đi, đừng lòng vòng nữa. Anh định tự mình đi tìm nghị viên, sau đó nói cho bà ta đặc vụ Crawford cấu kết với một thực tập sinh, dự định lừa dối Hannibal Lecter, mạo hiểm mạng sống của con gái bà ấy sao?”
“Sao cậu lại… không, cậu!” Chilton im miệng, gương mặt giật giật.
Đúng là gã muốn đi mách lẻo thật, Hannibal bị nhốt tại địa bàn của gã đã nhiều năm, y vốn là tài sản của gã! Dựa vào cái gì mà Crawford muốn dùng tài sản của y phá án? Vừa lấy lòng được nghị viên lại thu được danh tiếng, còn mình thì chỉ là viện trưởng viện tâm thần nho nhỏ chứ? Không công bằng! Gã vì vụ Chesapeake Ripper mà mất đi nội tạng, còn Crawford phải trả giá những gì? Will Graham hả? Đùa!
“Crawford phái cậu tới?” Chilton khô cằn mà hỏi: “Dù vậy, tôi vẫn sẽ tố cáo hành vi sai trái của anh ta, Crawford biết chuyện này là vi phạm qui tắc, đây chính là đùa với mạng sống của một cô gái.”
Hill nghiêng đầu, rất nghiêm túc mà hỏi: “Anh nghĩ khi Crawford biết dự định của anh xong, sẽ phái tôi tới cản hay sao?”
“… Vậy ý cậu là gì?”
“Tuy rằng anh có chứng cứ, nhưng nghị viên sẽ không tin tưởng một viện trưởng viện tâm thần đâu, bà ta chỉ tin lực lượng của FBI mà thôi, nếu như người phụ trách bị phân đến là loại như Crawford, anh nghĩ đó còn là chuyện anh có thể nói được sao?” Hill nhướn mày, “Phong cách quan liêu của FBI, anh cũng biết rõ mà.”
Mặt Chilton đỏ lên, tay siết chặt chìa khóa xe, nhìn chằm chằm hắn.
Im lặng chừng vài giây, gã đột nhiên phá lên cười, vừa cười vừa lắc đầu nhìn Hill: “Tốt, rất tốt, thế nhưng vì sao? Nếu cậu muốn đối phó với Crawford, không phải nên sớm làm rồi hay sao?”
Hill nhếch khóe miệng, gật đầu nói gật đầu nói: “Anh nói cũng đúng, bác sĩ Chilton, từ ngày đầu tiên tới BAU, gã luôn dìm tôi, chuyện này chắc anh đã nghe rồi, nhưng tôi không để ý làm gì, như anh nói đó, tôi thừa sức đối phó anh ta từ lâu. Trên thực tế, gã cần có người phá án cho mình, còn tôi thì vui vẻ ở BAU chọc tức gã, mọi việc bình yên. Nếu như cứ thế về hưu, đại khái cả hai cũng có thể gặp mặt, ăn với nhau một bữa cơm.”
Sau đó, hắn không còn cười nữa: “Tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó. Sau những gì gã đối xử với Will, lẽ nào gã còn muốn lấy Hannibal làm gạch lót đường thăng quan tiến chức, để gã tiếp tục làm sếp sòng sao? Tôi muốn gã phải trả giá!”
“Vấn đề là sao cậu khẳng định nghị viên sẽ dùng cậu?” Chilton lo lắng mà hỏi.
Hill cười nói: “Ở FBI tôi có nguồn riêng của mình, tốt xấu gì tôi cũng là nhân viên kỳ cựu, danh tiếng cũng không thấp.”
Chilton suy nghĩ một hồi, Hill cũng không ép gã, chỉ đứng chờ bên cạnh.
Cuối cùng, Chilton nở nụ cười, gật đầu: “Vậy tôi chúc cậu sớm thay Crawford trở thành sếp mới của BAU, với lại, hợp tác vui vẻ, đặc vụ Noras.”
Hill nhếch mép, nở nụ cười hợp với tình huống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook