Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
-
Chương 62: Red dragon (một)
Lúc trước, FBI lật tung cả nhà Hannibal lên, phần lớn đều trở thành vật chứng trên tòa, sau đó kết án rồi, nhà ở với tài sản đều bị đem đi công khai bán đấu giá, bồi thường cho nạn nhân Chesapeake Ripper. Nói thật ra, Hannibal kiếm được không ít tiền, nhưng tiền đó chưa đủ chia cho tất cả nạn nhân.
Tiền gởi ngân hàng của Hill không nhiều lắm, dù sao đời này hắn cũng không sinh ở gia đình giàu có gì cho cam. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu xài sao cho cuộc sống được thoải mái thì vẫn làm đủ, mấy năm nay làm việc cho FBI cũng để dành được một khoản kha khá. Vì tránh nghi ngờ, hắn không thể tham gia đấu giá.
Dù sao, không ai so xem người nào có tiền hơn ông trùm ngành báo chí brother complex làm gì — chuyện ngu như vậy hắn đời nào thèm làm. Đợi đến khi phần lớn tài sản Hannibal bị Magnussen thì Hill ngay cả sợi lông mao cũng không thấy được.
Đương nhiên, ngay cả Hanni bé mà Hannibal tịch thu từ nhà hắn cũng ở trong đó, con búp bê này đúng là truyền kỳ — từ tay Moriaty qua tay Hill, rồi qua tay Hannibal, cuối cùng tới tay Magnussen.
Với cái tính của Charles Magnussen, anh ta chịu đưa búp bê tạo hình từ em họ anh ta cho người khác mới là lạ!
Hannibal là người rất chú ý riêng tư, y không giữ bao nhiêu đồ riêng tư trong nhà Hill, trên thực tế, ngay từ khi Hannibal biến mất khỏi cuộc sống này, thì Hill cảm thấy như y chưa từng xuất hiện trong đời hắn vậy.
Không ai dám nhắc tới y, ngôi nhà đã đổi chủ, không còn ai mặc bộ âu phục ba phần, lái xe khắp thành phố để săn bắn, không còn ai dùng nghệ thuật ngôn ngữ uyển chuyển nói chuyện với hắn.
Hannibal biến mất không còn dấu tích, cho đến khi chết rục trong nhà giam mới thôi.
Ngay lúc đầu, Hill rất mờ mịt, tất cả xảy ra quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được cũng là chuyện bình thường; sau đó, chờ Hill nhận ra mình đã mất thứ gì, thì tất cả biến thành phẫn nộ điên cuồng, ngay cả Hannibal cũng bị hận, qua bao nhiêu đêm, hắn muốn đem một mồi lửa thiêu cháy FBI, giết Crawford và Will, siết chết Hannibal rồi tự sát, vậy thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc; phẫn nộ rất nhanh trôi qua, khi tỉnh táo lại, Hill biết, hắn phải cứu Hannibal ra.
Magnussen cũng có ý này, thế nhưng thế lực của anh ta ở châu Âu chứ không phải Mỹ, sếp MI5, ngài Holmes anh luôn nhìn chòng chọc vào anh ta, thế nên rất nhiều chuyện anh không thể làm được.
Ngay sau khi anh ta giải quyết xong chuyện Catherine, anh đã ngồi máy bay trở về Anh quốc. Chuyện nghĩ cách cứu em họ là công việc của Hill, Magnussen chỉ có thể cung cấp giúp đỡ mà thôi.
Vượt ngục là không thể, Hill biết rõ nhà giam đó kiên cố, chặt chẽ đến mức nào, cướp tù bậy bạ là điều ngu xuẩn. Cho nên cần phải cho Hannibal chạy trốn thì bước đầu tiên là phải rời khỏi nhà giam đó.
Phải có điều kiện gì để Hannibal rời khỏi tầm tay của Chilton? Chuyển nhà giam là cơ hội tốt nhất, hơn nữa, phải có lý do gì để cấp trên không thèm nghe ý kiến của Chilton, bắt buộc Hannibal chuyển nhà giam.
Đáp án duy nhất là giao dịch.
Hannibal có hai ưu thế khiến FBI phải cùng y làm giao dịch, một, y là người duy nhất biết hài cốt của những nạn nhân y giết chết, nhưng thật ra, lãnh đạo cấp trên của FBI đâu quan tâm gì mấy đến chuyện tìm thi thể cho người nhà nạn nhân; hai, bọn họ cần năng lực của Hannibal để bắt những tên giết người hàng loạt khác lại, Will cũng đã từ chỗ Hannibal tìm ra được nhiều gợi ý. Dù sao hợp tác với phạm nhân như Hannibal cũng từng có tiền lệ rồi, dù chuyện đó cũng quá mức nguy hiểm và vô cùng hiếm.
Nói chung không phải vụ án nào cũng cần họ mạo hiểm làm giao dịch với Hannibal, chỉ có vụ nào mà FBI không thể giải quyết, hơn nữa cực kỳ căng mới được. Căng tới mức có thể ép được mấy tên chính khách kia vào bước đường cùng đến mức có thể sinh ra lòng can đảm chưa từng tưởng ra.
Chính hắn tạo ra những vụ giết người ghê rợn cũng được, vì Hannibal lần thứ hai hai tay nhiễm máu người vô tội… Hill hoàn toàn làm được. Thế nhưng thứ nhất hắn còn phải nhìn chằm chằm BAU và Will, thứ hai nếu như hắn bại lộ thì rất phiền.
Cho nên, hắn cần người giết người thay, chế tạo ra những vụ án mạng kinh hoàng. Tìm được một người làm kẻ giết người mà vẫn chịu sự khống chế của mình thì đúng là không đơn giản, nhất là Hill không chỉ tìm một người, hai là còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác để khi Hannibal vượt ngục có thể thoát khỏi truy tìm của FBI.
Hill cần tròn năm năm để chuẩn bị tất cả, tất cả kế hoạch đều tiến hành an ổn. Một lần nữa hắn đội lên chiếc mặt nạ giáo sư học viện tao nhã, trở thành người bạn mà Will tin tưởng nhất, chậm rãi dỡ xuống phòng bị trong lòng Crawford.
Không ai biết trong lúc Hill bình tĩnh bày trí tất cả thì trong lòng hắn nghĩ gì; chính vì không ai biết nên khi Will kết hôn với Molly, hắn vẫn có thể làm rể phụ mặc âu phục đứng bên cạnh, mỉm cười chúc phúc cho bạn bè tìm được một nửa của mình.
Bởi vì chuyện của Hannibal, sự nghiệp của Crawford bị tổn hại ích nhiều, thế nhưng ông sếp tràn đầy dã tâm này vẫn có cách để tiếp tục bò lên những tầng cao khác, nội tâm của Will được vợ con chậm rãi xoa dịu, chẳng bao lâu đã quên đi bóng ma của Hannibal.
Mọi người đều nghĩ tên ăn thịt người kia sớm muộn gì cũng sẽ chết rục trong nhà giam, trả giá cho những gì y đã gây ra.
Thế nhưng, Hill cũng là người phải trả giá.
Hannibal, Hannibal, Hannibal… Hill gọi thầm tên người yêu trong lòng, khi đi tới học viện FBI, hắn vẫn mang một gương mặt hòa ái, ánh nắng chiếu rọi ra một dáng người đàn ông thành đạt đầy sức hấp dẫn.
Hắn như có thể cảm nhận được con người không thể xuất hiện ở đây đang đến gần, mái tóc vàng nhạt tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng dìu dặt, đôi mắt nâu lạnh lùng tàn nhẫn như dã thú, hơi thở của y chậm rãi tỏa trên cổ hắn, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ quấn lấy thắt lưng hắn— mười phần không giống Hannibal nhưng lại vô cùng tự nhiên.
“Hill…” Hắn nghe những lời của người yêu bên tai: “Nhớ thương có làm cậu điên cuồng không?”
Hill dừng chân, hắn cứ đứng đó mà nghe, nghe “Hannibal” nói chuyện với mình, kẻ ăn thịt người cười khẽ một tiếng, tựa như tất cả thích thú đều ở trước mắt: “Tôi và cậu đều biết, không nên hận Will.”
“Là tự anh gây chuyện.” Hill đáp lại.
“Cậu kinh ngạc với việc này à?” Giọng Hannibal vẫn bình tĩnh như nước.
Hill nở nụ cười như thở dài mà cũng như châm chọc: “Hoàn toàn không, Hannibal.”
“Cậu biết cậu không hận vì Will nhốt tôi vào nhà giam, cậu chỉ đố kỵ với cậu ta mà thôi.” Ma quỷ thích gây xích mích đầu độc, sau khi tháo chiếc mặt nạ con người xuống thì lại thêm càn quấy: “Cậu đố kỵ cậu ta có được cuộc sống mà cậu mơ ước, cậu đố kỵ với hạnh phúc của Will, bởi vì cùng lúc đó, cậu mất đi tình yêu của mình.”
“Cậu lo họ tổn thương tôi sao? Cậu lo tôi sẽ quên cậu sao? Hay là… cậu lo mình sẽ quên tôi?”
“Đã năm năm rồi, Hanni.” Hill thở dài, “Năm năm đủ để xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Một giây trước chúng ta đã khác với một giây sau, yêu khiến người ta phải kính nể, mặc dù nó rất khó hiểu.”
“Anh nghĩ anh có quyền phát biểu gì về tình yêu sao?”
“Hannibal” nở nụ cười, dường như vô cùng sung sướng: “Yêu là ảo ảnh, Hill, bây giờ cậu yêu tôi ở đây, hay tôi ở nhà giam? Cậu đang sợ…”
Khi Will đi tới, ảo ảnh Hannibal lập tức tan ra, biểu cảm của Hill không chút thay đổi, nhướng mày với Will: “Chỉ cần nhìn mặt cậu cũng đủ biết rồi.”
Will cười nhạo một tiếng, gỡ mắt kính xuống: “Try me?”
“Crawford, Crawford có thể đi quảng cáo thuốc diệt côn trùng được đó, chỉ cần anh ta đứng ra, nếp nhăn lông mày cậu có thể kẹp chết mọi loại sâu?” Hill không cần tăng mạnh ngữ điệu thì cái thí dụ này cũng quá ác độc rồi.
Khóe miệng Will giật giật, không biết nên cười hay nên phản bác.
“Well, cậu đứng đây làm gì?” Will chuyển đề tài.
“Phơi nắng?” Hill không chút nghĩ ngợi trả lời.
“…”
Will không muốn nói với Hill tỉ mỉ chuyện của Crawford, bởi vì anh đã từ chối vị sếp cũ, anh không muốn bị cuốn vào tư tưởng của những kẻ giết người nữa. Bây giờ, anh đã có tất cả mọi thứ, anh ích kỷ đến mức không muốn mất đi tất cả.
Thế nhưng, hiển nhiên Will đã quên sự cố chấp của Crawford, cuối tuần, trở lại Maltimore, Molly mời Hill về nhà họ làm khách. Trong nhà bếp, Will đang phụ bếp cho vợ, phòng khách, Hill đang chơi với Josh.
Josh là một cậu bé thông minh, nhưng cậu nhóc lúc nào cũng có địch ý với Will, thế nhưng cái địch ý này lại xuất phát từ tinh thần bảo vệ Molly. Will không thèm để ý, trái lại càng tốt hơn với Josh, thậm chí đến mức lấy lòng.
Nhưng mà Josh thích chú Hill hơn, chú ấy là một giáo sư FBI tao nhã tri thức uyên bác. Làm con nít, cậu nhóc ngây thơ tùy hứng, thậm chí trong lòng hy vọng Hill mới là cha dượng của mình, dù sao so với Hill, Will có chút thần kinh.
Người một nhà và khách đang vui vẻ bên nhau, Crawford lại xuất hiện một cách rất mất hứng. Molly biết Crawford, đồng thời cũng nghe nói qua những chuyện ông sếp này làm với chồng mình, nên mặt lập tức sầm xuống, cô cúi đầu loay hoay sửa lại hoa trên bàn. Will nhìn thấy phản ứng của Molly thì có phần hơi xấu hổ.
Thế nhưng dù có xấu hổ thế nào anh cũng không thể để Crawford đứng ngoài cửa hoài như vậy, Will vỗ vỗ vai Josh, biểu nhóc ra ngoài lấy xe đạp đi chơi, Molly nhìn mấy người đàn ông một chút, xoay người đi theo Josh.
“Đã lâu không gặp, Hill.” Crawford gật đầu chào Hill rồi lại tập trung nhìn Will.
“Tôi nói rồi, tôi không giúp anh được, Jake, tôi không thể trở lại.” Will nói.
“Hai gia đình đã bị giết, ngay cả trẻ con lẫn chó cũng không tha.” Crawford như không nghe thấy lời từ chối của Will, cứ tiếp tục nói: “Mỗi đêm trăng tròn gã lại gây án, lần trăng tròn gần nhất là một tuần sau.”
Will là một người lương thiện, anh không thể nào thờ ơ nghe như vậy được, thế nhưng nghĩ đến Molly và Josh, anh chỉ đành chống lại: “Vì sao nhất định phải là tôi? Anh có nhóm phá án giỏi nhất rồi.”
“Thế nhưng không phải cậu, Will, cậu biết cậu có thể cản được gã, cứu vớt biết bao nhiêu mạng người.” Crawford cao giọng.
Will cầu cứu nhìn về Hill, còn Hill thì đang cúi đầu chơi với mấy cái nút áo của mình, không nhận mấy ánh nhìn cầu cứu của Will. Will đành tự mình cố gắng: “Vì chúa, Jake, anh thật muốn tôi tan vỡ sao?”
“Chỉ là nhìn hiện trường, không có yêu cầu gì khác, chỉ nhìn một cái thôi!” Crawford lấy ra hai bức ảnh, đặt lên bàn, dằng ly nước lên: “Quyền quyết định trong tay cậu.”
Sau đó, gã nhìn về phía Hill đến giờ vẫn không nói gì: “Tôi cũng hy vọng cậu trở về, Hill.”
Nếu như nói Will rời đi vì chuyện của Hannibal thì Hill rời đi là do có hận với Crawford, đồng thời cũng là vì để Will trở lại học viện FBI, lúc đó, Will quá mức yếu đuối, chỉ có thể dựa vào Hill.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Câu trả lời này làm Crawford giật mình, thế nhưng Hill có thể đồng ý là một chuyện tốt, cho nên gã cũng không suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, gã ra đi trong ánh mắt không chào đón của Molly.
“Anh ta lúc nào cũng như vậy.” Hill nhướn mày, nhìn Will không nhịn được mà cầm lấy ảnh chụp, đó không phải ảnh chụp hiện trường, mà là hình chụp chung của hai gia đình.
Trong tấm hình đó, cả hai gia đình đều vô ưu vô lự, đều có hai đứa con nhỏ, cười vô cùng xán lạn. Đó là hình chụp một gia đình bốn người bình thường ở Mỹ, thế mà chỉ một đêm đã bị tàn sát trong tay một tên giết người hàng loạt.
Từ đó, hai tấm hình ấy trở thành hai sự châm chọc tàn bạo.
“Tôi….” Will ngập ngừng mở miệng.
Hill cắt ngang lời anh, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng: “Nói chuyện với Molly đó, Will, cô ấy là người phụ nữ tốt.”
Will không thể thấy chết mà không cứu được, anh là một người có tâm hồn dịu dàng đến cực độ, Hill lấy hai bức ảnh từ trong tay anh, bình tĩnh mà nhìn gia đình bị Francis giết chết—
Đáng tiếc, hắn không phải.
Hắn không quan tâm sống chết của bất kỳ ai, cũng như hắn không quan tâm đến cái thế giới chết tiệt này. Điều duy nhất mà hắn quan tâm, là người đàn ông còn quý giá hơn cả sinh mạng và linh hồn mình, người đang bị nhốt trong nhà giam tĩnh mịch, không ngừng chờ đợi.
Tiền gởi ngân hàng của Hill không nhiều lắm, dù sao đời này hắn cũng không sinh ở gia đình giàu có gì cho cam. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu xài sao cho cuộc sống được thoải mái thì vẫn làm đủ, mấy năm nay làm việc cho FBI cũng để dành được một khoản kha khá. Vì tránh nghi ngờ, hắn không thể tham gia đấu giá.
Dù sao, không ai so xem người nào có tiền hơn ông trùm ngành báo chí brother complex làm gì — chuyện ngu như vậy hắn đời nào thèm làm. Đợi đến khi phần lớn tài sản Hannibal bị Magnussen thì Hill ngay cả sợi lông mao cũng không thấy được.
Đương nhiên, ngay cả Hanni bé mà Hannibal tịch thu từ nhà hắn cũng ở trong đó, con búp bê này đúng là truyền kỳ — từ tay Moriaty qua tay Hill, rồi qua tay Hannibal, cuối cùng tới tay Magnussen.
Với cái tính của Charles Magnussen, anh ta chịu đưa búp bê tạo hình từ em họ anh ta cho người khác mới là lạ!
Hannibal là người rất chú ý riêng tư, y không giữ bao nhiêu đồ riêng tư trong nhà Hill, trên thực tế, ngay từ khi Hannibal biến mất khỏi cuộc sống này, thì Hill cảm thấy như y chưa từng xuất hiện trong đời hắn vậy.
Không ai dám nhắc tới y, ngôi nhà đã đổi chủ, không còn ai mặc bộ âu phục ba phần, lái xe khắp thành phố để săn bắn, không còn ai dùng nghệ thuật ngôn ngữ uyển chuyển nói chuyện với hắn.
Hannibal biến mất không còn dấu tích, cho đến khi chết rục trong nhà giam mới thôi.
Ngay lúc đầu, Hill rất mờ mịt, tất cả xảy ra quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được cũng là chuyện bình thường; sau đó, chờ Hill nhận ra mình đã mất thứ gì, thì tất cả biến thành phẫn nộ điên cuồng, ngay cả Hannibal cũng bị hận, qua bao nhiêu đêm, hắn muốn đem một mồi lửa thiêu cháy FBI, giết Crawford và Will, siết chết Hannibal rồi tự sát, vậy thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc; phẫn nộ rất nhanh trôi qua, khi tỉnh táo lại, Hill biết, hắn phải cứu Hannibal ra.
Magnussen cũng có ý này, thế nhưng thế lực của anh ta ở châu Âu chứ không phải Mỹ, sếp MI5, ngài Holmes anh luôn nhìn chòng chọc vào anh ta, thế nên rất nhiều chuyện anh không thể làm được.
Ngay sau khi anh ta giải quyết xong chuyện Catherine, anh đã ngồi máy bay trở về Anh quốc. Chuyện nghĩ cách cứu em họ là công việc của Hill, Magnussen chỉ có thể cung cấp giúp đỡ mà thôi.
Vượt ngục là không thể, Hill biết rõ nhà giam đó kiên cố, chặt chẽ đến mức nào, cướp tù bậy bạ là điều ngu xuẩn. Cho nên cần phải cho Hannibal chạy trốn thì bước đầu tiên là phải rời khỏi nhà giam đó.
Phải có điều kiện gì để Hannibal rời khỏi tầm tay của Chilton? Chuyển nhà giam là cơ hội tốt nhất, hơn nữa, phải có lý do gì để cấp trên không thèm nghe ý kiến của Chilton, bắt buộc Hannibal chuyển nhà giam.
Đáp án duy nhất là giao dịch.
Hannibal có hai ưu thế khiến FBI phải cùng y làm giao dịch, một, y là người duy nhất biết hài cốt của những nạn nhân y giết chết, nhưng thật ra, lãnh đạo cấp trên của FBI đâu quan tâm gì mấy đến chuyện tìm thi thể cho người nhà nạn nhân; hai, bọn họ cần năng lực của Hannibal để bắt những tên giết người hàng loạt khác lại, Will cũng đã từ chỗ Hannibal tìm ra được nhiều gợi ý. Dù sao hợp tác với phạm nhân như Hannibal cũng từng có tiền lệ rồi, dù chuyện đó cũng quá mức nguy hiểm và vô cùng hiếm.
Nói chung không phải vụ án nào cũng cần họ mạo hiểm làm giao dịch với Hannibal, chỉ có vụ nào mà FBI không thể giải quyết, hơn nữa cực kỳ căng mới được. Căng tới mức có thể ép được mấy tên chính khách kia vào bước đường cùng đến mức có thể sinh ra lòng can đảm chưa từng tưởng ra.
Chính hắn tạo ra những vụ giết người ghê rợn cũng được, vì Hannibal lần thứ hai hai tay nhiễm máu người vô tội… Hill hoàn toàn làm được. Thế nhưng thứ nhất hắn còn phải nhìn chằm chằm BAU và Will, thứ hai nếu như hắn bại lộ thì rất phiền.
Cho nên, hắn cần người giết người thay, chế tạo ra những vụ án mạng kinh hoàng. Tìm được một người làm kẻ giết người mà vẫn chịu sự khống chế của mình thì đúng là không đơn giản, nhất là Hill không chỉ tìm một người, hai là còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác để khi Hannibal vượt ngục có thể thoát khỏi truy tìm của FBI.
Hill cần tròn năm năm để chuẩn bị tất cả, tất cả kế hoạch đều tiến hành an ổn. Một lần nữa hắn đội lên chiếc mặt nạ giáo sư học viện tao nhã, trở thành người bạn mà Will tin tưởng nhất, chậm rãi dỡ xuống phòng bị trong lòng Crawford.
Không ai biết trong lúc Hill bình tĩnh bày trí tất cả thì trong lòng hắn nghĩ gì; chính vì không ai biết nên khi Will kết hôn với Molly, hắn vẫn có thể làm rể phụ mặc âu phục đứng bên cạnh, mỉm cười chúc phúc cho bạn bè tìm được một nửa của mình.
Bởi vì chuyện của Hannibal, sự nghiệp của Crawford bị tổn hại ích nhiều, thế nhưng ông sếp tràn đầy dã tâm này vẫn có cách để tiếp tục bò lên những tầng cao khác, nội tâm của Will được vợ con chậm rãi xoa dịu, chẳng bao lâu đã quên đi bóng ma của Hannibal.
Mọi người đều nghĩ tên ăn thịt người kia sớm muộn gì cũng sẽ chết rục trong nhà giam, trả giá cho những gì y đã gây ra.
Thế nhưng, Hill cũng là người phải trả giá.
Hannibal, Hannibal, Hannibal… Hill gọi thầm tên người yêu trong lòng, khi đi tới học viện FBI, hắn vẫn mang một gương mặt hòa ái, ánh nắng chiếu rọi ra một dáng người đàn ông thành đạt đầy sức hấp dẫn.
Hắn như có thể cảm nhận được con người không thể xuất hiện ở đây đang đến gần, mái tóc vàng nhạt tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng dìu dặt, đôi mắt nâu lạnh lùng tàn nhẫn như dã thú, hơi thở của y chậm rãi tỏa trên cổ hắn, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ quấn lấy thắt lưng hắn— mười phần không giống Hannibal nhưng lại vô cùng tự nhiên.
“Hill…” Hắn nghe những lời của người yêu bên tai: “Nhớ thương có làm cậu điên cuồng không?”
Hill dừng chân, hắn cứ đứng đó mà nghe, nghe “Hannibal” nói chuyện với mình, kẻ ăn thịt người cười khẽ một tiếng, tựa như tất cả thích thú đều ở trước mắt: “Tôi và cậu đều biết, không nên hận Will.”
“Là tự anh gây chuyện.” Hill đáp lại.
“Cậu kinh ngạc với việc này à?” Giọng Hannibal vẫn bình tĩnh như nước.
Hill nở nụ cười như thở dài mà cũng như châm chọc: “Hoàn toàn không, Hannibal.”
“Cậu biết cậu không hận vì Will nhốt tôi vào nhà giam, cậu chỉ đố kỵ với cậu ta mà thôi.” Ma quỷ thích gây xích mích đầu độc, sau khi tháo chiếc mặt nạ con người xuống thì lại thêm càn quấy: “Cậu đố kỵ cậu ta có được cuộc sống mà cậu mơ ước, cậu đố kỵ với hạnh phúc của Will, bởi vì cùng lúc đó, cậu mất đi tình yêu của mình.”
“Cậu lo họ tổn thương tôi sao? Cậu lo tôi sẽ quên cậu sao? Hay là… cậu lo mình sẽ quên tôi?”
“Đã năm năm rồi, Hanni.” Hill thở dài, “Năm năm đủ để xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Một giây trước chúng ta đã khác với một giây sau, yêu khiến người ta phải kính nể, mặc dù nó rất khó hiểu.”
“Anh nghĩ anh có quyền phát biểu gì về tình yêu sao?”
“Hannibal” nở nụ cười, dường như vô cùng sung sướng: “Yêu là ảo ảnh, Hill, bây giờ cậu yêu tôi ở đây, hay tôi ở nhà giam? Cậu đang sợ…”
Khi Will đi tới, ảo ảnh Hannibal lập tức tan ra, biểu cảm của Hill không chút thay đổi, nhướng mày với Will: “Chỉ cần nhìn mặt cậu cũng đủ biết rồi.”
Will cười nhạo một tiếng, gỡ mắt kính xuống: “Try me?”
“Crawford, Crawford có thể đi quảng cáo thuốc diệt côn trùng được đó, chỉ cần anh ta đứng ra, nếp nhăn lông mày cậu có thể kẹp chết mọi loại sâu?” Hill không cần tăng mạnh ngữ điệu thì cái thí dụ này cũng quá ác độc rồi.
Khóe miệng Will giật giật, không biết nên cười hay nên phản bác.
“Well, cậu đứng đây làm gì?” Will chuyển đề tài.
“Phơi nắng?” Hill không chút nghĩ ngợi trả lời.
“…”
Will không muốn nói với Hill tỉ mỉ chuyện của Crawford, bởi vì anh đã từ chối vị sếp cũ, anh không muốn bị cuốn vào tư tưởng của những kẻ giết người nữa. Bây giờ, anh đã có tất cả mọi thứ, anh ích kỷ đến mức không muốn mất đi tất cả.
Thế nhưng, hiển nhiên Will đã quên sự cố chấp của Crawford, cuối tuần, trở lại Maltimore, Molly mời Hill về nhà họ làm khách. Trong nhà bếp, Will đang phụ bếp cho vợ, phòng khách, Hill đang chơi với Josh.
Josh là một cậu bé thông minh, nhưng cậu nhóc lúc nào cũng có địch ý với Will, thế nhưng cái địch ý này lại xuất phát từ tinh thần bảo vệ Molly. Will không thèm để ý, trái lại càng tốt hơn với Josh, thậm chí đến mức lấy lòng.
Nhưng mà Josh thích chú Hill hơn, chú ấy là một giáo sư FBI tao nhã tri thức uyên bác. Làm con nít, cậu nhóc ngây thơ tùy hứng, thậm chí trong lòng hy vọng Hill mới là cha dượng của mình, dù sao so với Hill, Will có chút thần kinh.
Người một nhà và khách đang vui vẻ bên nhau, Crawford lại xuất hiện một cách rất mất hứng. Molly biết Crawford, đồng thời cũng nghe nói qua những chuyện ông sếp này làm với chồng mình, nên mặt lập tức sầm xuống, cô cúi đầu loay hoay sửa lại hoa trên bàn. Will nhìn thấy phản ứng của Molly thì có phần hơi xấu hổ.
Thế nhưng dù có xấu hổ thế nào anh cũng không thể để Crawford đứng ngoài cửa hoài như vậy, Will vỗ vỗ vai Josh, biểu nhóc ra ngoài lấy xe đạp đi chơi, Molly nhìn mấy người đàn ông một chút, xoay người đi theo Josh.
“Đã lâu không gặp, Hill.” Crawford gật đầu chào Hill rồi lại tập trung nhìn Will.
“Tôi nói rồi, tôi không giúp anh được, Jake, tôi không thể trở lại.” Will nói.
“Hai gia đình đã bị giết, ngay cả trẻ con lẫn chó cũng không tha.” Crawford như không nghe thấy lời từ chối của Will, cứ tiếp tục nói: “Mỗi đêm trăng tròn gã lại gây án, lần trăng tròn gần nhất là một tuần sau.”
Will là một người lương thiện, anh không thể nào thờ ơ nghe như vậy được, thế nhưng nghĩ đến Molly và Josh, anh chỉ đành chống lại: “Vì sao nhất định phải là tôi? Anh có nhóm phá án giỏi nhất rồi.”
“Thế nhưng không phải cậu, Will, cậu biết cậu có thể cản được gã, cứu vớt biết bao nhiêu mạng người.” Crawford cao giọng.
Will cầu cứu nhìn về Hill, còn Hill thì đang cúi đầu chơi với mấy cái nút áo của mình, không nhận mấy ánh nhìn cầu cứu của Will. Will đành tự mình cố gắng: “Vì chúa, Jake, anh thật muốn tôi tan vỡ sao?”
“Chỉ là nhìn hiện trường, không có yêu cầu gì khác, chỉ nhìn một cái thôi!” Crawford lấy ra hai bức ảnh, đặt lên bàn, dằng ly nước lên: “Quyền quyết định trong tay cậu.”
Sau đó, gã nhìn về phía Hill đến giờ vẫn không nói gì: “Tôi cũng hy vọng cậu trở về, Hill.”
Nếu như nói Will rời đi vì chuyện của Hannibal thì Hill rời đi là do có hận với Crawford, đồng thời cũng là vì để Will trở lại học viện FBI, lúc đó, Will quá mức yếu đuối, chỉ có thể dựa vào Hill.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Câu trả lời này làm Crawford giật mình, thế nhưng Hill có thể đồng ý là một chuyện tốt, cho nên gã cũng không suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, gã ra đi trong ánh mắt không chào đón của Molly.
“Anh ta lúc nào cũng như vậy.” Hill nhướn mày, nhìn Will không nhịn được mà cầm lấy ảnh chụp, đó không phải ảnh chụp hiện trường, mà là hình chụp chung của hai gia đình.
Trong tấm hình đó, cả hai gia đình đều vô ưu vô lự, đều có hai đứa con nhỏ, cười vô cùng xán lạn. Đó là hình chụp một gia đình bốn người bình thường ở Mỹ, thế mà chỉ một đêm đã bị tàn sát trong tay một tên giết người hàng loạt.
Từ đó, hai tấm hình ấy trở thành hai sự châm chọc tàn bạo.
“Tôi….” Will ngập ngừng mở miệng.
Hill cắt ngang lời anh, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng: “Nói chuyện với Molly đó, Will, cô ấy là người phụ nữ tốt.”
Will không thể thấy chết mà không cứu được, anh là một người có tâm hồn dịu dàng đến cực độ, Hill lấy hai bức ảnh từ trong tay anh, bình tĩnh mà nhìn gia đình bị Francis giết chết—
Đáng tiếc, hắn không phải.
Hắn không quan tâm sống chết của bất kỳ ai, cũng như hắn không quan tâm đến cái thế giới chết tiệt này. Điều duy nhất mà hắn quan tâm, là người đàn ông còn quý giá hơn cả sinh mạng và linh hồn mình, người đang bị nhốt trong nhà giam tĩnh mịch, không ngừng chờ đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook