Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
-
Chương 58: Magnussen
Hill không hiểu vì sao hai anh em họ nhà này đều có sở thích mời người khác đi ăn như thế, thế nhưng phong cách của Hannibal hiển nhiên ưu nhã hơn chút ít, ít ra y sẽ không dùng thủ đoạn uy hiếp để mời người ta đi ăn.
Nể mặt Hannibal, hắn là thực khách chớ không phải nguyên liệu nấu ăn!
Magnussen và Hannibal cực kỳ giống nhau, nhất là gương mặt khi nhìn nghiêng, hầu như cùng một khuôn đúc ra. Thế nhưng khi người đàn ông trung niên này mang kính, dùng đôi mắt như con ếch độc trong rừng mưa nhìn chằm chằm vào mình thì, Hill cũng vẫn khó chịu như thường.
Giờ hắn rốt cục cũng hiểu vì sao Hannibal ghét ông anh họ này đến thế, bởi vì thật sự là… Được rồi, nói tới đây thôi. Trong mấy cuộc đời, Hill cũng đã gặp qua không ít phạm nhân giết người, trong đó có đủ dạng biến thái, Hannibal cũng coi như một loại, mà Moriaty xem như một loại khác, tiếp xúc biến thái không phải một công việc vui vẻ gì, thế nhưng không ai có thể làm cho việc ở cùng một căn phòng với anh ta lại trở thành một loại dằn vặt như giống như Magnussen.
Hannibal làm cho người ta sợ hãi, Moriaty thích chơi mấy trò đau tim với người ta, còn Magnussen có thể làm cho dạ dày người khác hoạt động không nổi.
Đúng vậy, nhất là khi anh ta dùng đầu lưỡi đỏ hồng liếm khẽ qua môi, nếu không phải vì gương mặt quá giống Hannibal, Hill nghĩ mình đã không chịu nổi mà đập đầu anh ta xuống bàn luôn cho rồi.
Hannibal nhịn Magnussen phỏng chừng vì nể mặt ông chú mà thôi, dù sao cũng là họ hàng.
Hill khó khăn cắt miếng thịt, suy tư không biết làm sao nuốt nổi miếng này vào miệng, lúc này Magnussen hình như đã quan sát ra, rốt cục dự định mở miệng: “Cậu muốn nói về cái gì trước? Cậu em họ đáng yêu của tôi hay tiểu thư Curson?”
Giọng nói Magnussen trầm thấp khàn khàn, nếu như ngữ điệu không dính dớp, nhầy nhụa thì quả là một giọng nói dễ nghe.
“Cả hai có liên quan đến nhau, ngài Magnussen.” Hill quyết đoán buông dao nĩa xuống.
“Charles, hãy gọi tôi là Charles là đủ rồi.” Người đối diện lộ ra một nụ cười giả tạo xảo trá.
“…” Hill nghĩ nếu bây giờ hắn lấy dùng cái nĩa xiên qua cổ họng của gã này thì Hannibal có báo thù cho ông anh họ hay không. Phải biết rằng phương pháp đối phó một tên biến thái thì chỉ có, một là biến thái còn hơn gã, hai là trấn áp bạo lực.
Điều trước… Hill thực tình nghĩ mình không làm nổi, cho nên phải suy nghĩ đến điều sau.
Magnussen thấy Hill im lặng không nói gì, thì khóe miệng khẽ nhoẻn lên, buông dao nĩa trong tay, đứng dậy, rất lịch thiệp đi tới sát bên Hill, khom lưng, tay chống lên bàn, cúi đầu ngửi cổ Hill.
Nhẫn nại, mày phải nhẫn nại… Hill vẫn giữ tư thế bình thường, nét mặt bình tĩnh tự nhiên.
“Mùi của Hannibal, Hill, cậu có biết trong ngàn vạn năm tiến hóa của con người, luôn có một thói quen mà con người không bao giờ bỏ được không?” Magnussen ghé sát vào tai Hill thì thầm, hơi thở ướt át của anh ta suýt chạm vào tai Hill.
“Cậu em họ của tôi, cậu em thân yêu của tôi, cậu ta giống như một con thú hoang, thích đánh dấu lãnh địa của mình, hơn nữa dục vọng độc chiếm mạnh mẽ đến mức không muốn ai đụng đến đồ của mình.” Magnussen nhún vai: “Tôi nhớ, khi còn nhỏ, cậu ta từng giận dỗi với tôi chỉ vì một cái khăn tay.”
“Tôi tin anh chỉ nói quá sự thật mà thôi.” Hill cầm lấy cái khăn ăn bắt đầu lau con dao ăn của mình.
“Được rồi, cậu ấy không giận dỗi, thế nhưng cậu ấy ném cái khăn đi. Tôi chỉ lấy nó ngửi ngửi chút xíu thôi mà cậu ấy đã bỏ luôn chiếc khăn tay yêu thích nhất vào thùng rác. Thật là dục vọng độc chiếm đáng sợ.” Magnussen gật đầu.
Hill biết đối phương ám chỉ cái gì, thế nhưng hắn đâu chỉ đơn giản là một cái khăn tay, chưa nói đến then chốt không phải là Hannibal có thật ruồng bỏ hắn hay không, mà là Hill đâu phải kẻ dễ bị đá.
Hắn nghiêng đầu, không e dè Magnussen gần trong gang tấc, tựa như không hiểu hỏi lại: “Anh đang kể lại thời thơ ấu tươi đẹp với Hannibal à?”
“Hannibal cũng không hưởng thụ bao nhiêu lúc thơ ấu.” Magnussen ẩn ý cười nói.
Hill nhìn chăm chú vào anh ta, sau đó nở nụ cười, khẳng định: “Anh tới là vì Hannibal, đương nhiên, chuyện Curson cũng là tiện thể. Cũng phải, làm một con cá mập thì nuốt thêm một con cá nữa có vấn đề gì đâu.”
“Cá mập… cũng đâu phải bá chủ thật sự của đại dương.”
“Mỗi loài sinh vật đều có phương thức sinh tồn đặc biệt, không nên phân định cao thấp làm gì. Giống như tập tính của cá mập là tham lam, thế nhưng là động vật xương sụn, ngoại trừ miệng to răng nhọn da dày ra, nó không còn gì để tự bảo vệ mình nữa cả. Biết được nhược điểm nó thì vẫn có thể biến nó thành món ngon trên bàn như thường.” Hill cầm lấy con dao vừa lau chùi trên bàn, nhẹ nhàng búng một tiếng thánh thót.
“Mỗi người đều có nhược điểm, Hill.” Magnussen đứng thẳng người, khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn.
Hill hiếu kỳ mà hỏi: “A? Anh có thể nhìn ra nhược điểm của tôi không?”
“Tôi cứ tưởng rằng tiểu thư Curson sẽ có chút ảnh hưởng đến cậu…” Magnussen chỉnh trang lại bộ âu phục của mình: “Thế nhưng xem ra chỉ là đồn đại, cô ấy từng có ảnh hưởng, nhưng tất cả đã theo cái chết mà tan biến.”
“Ảnh hưởng chỉ có tác dụng với người sống mà thôi.”
“Người chết đôi lúc cũng có ảnh hưởng đến người sống, thế nhưng, với cậu thì không, cậu không sợ cái chết, cũng không sợ cái chết của Curson.” Magnussen để lộ một nụ cười thích thú, giờ khắc này anh ta y hệt như Hannibal thấy được vật thí nghiệm hay con mồi: “Hannibal, cậu em họ của tôi chính là nhược điểm hiện tại của cậu.”
“Kết luận không tồi.” Hill gật đầu, “Tôi xem nó như một lời khen, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng anh.”
Magnussen có chút suy nghĩ gật đầu, sau đó trong nháy mắt thân thể cúi xuống sát vào Hill, dường như định liếm tai Hill, nhưng đành dừng lại khi chỉ còn cách vài cm. Bởi vì Hill đã bình tĩnh dùng con dao ăn chỉ thẳng vào nhãn cầu của anh ta, chỉ cần lại gần thêm vài cm nữa, ngài Magnussen sẽ trở thành độc nhãn long.
“Ôi, Hill ơi.” Người đàn ông bất đắc dĩ cảm thán.
“Ummm?”
“Tôi chỉ định nếm thử xem nước cạo râu mà Hannibal chọn cho cậu thôi mà, xem nó có ngon lành như khi ngửi hay không.” Magnussen làm bộ vô tội: “Cậu ấy là người rất có chính kiến.”
“Trên thực tế, tiệc tối lần này tôi cũng không phải không có thu hoạch.” Hill không thèm nghe Magnussen nói, trái lại, hắn nở một nụ cười ôn hòa, tựa như thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện Curson, thật tình cảm ơn anh.”
Magnussen như loài bò sát nhìn không ra tình cảm, nhìn chằm chằm Hill, hắn dùng tay phủi những hạt bụi tưởng tượng trên áo Magnussen.
“Anh nói không sai một điều, Hannibal rất quan trọng đối với tôi, tôi rất quan tâm anh ấy.” Hill nói: “Thế nhưng, đối với anh mà nói, vì bảo vệ Hannibal, anh sẽ xử lý tốt chuyện Curson. FBI đuổi theo Chesapeake Ripper, bởi vì Hannibal dung túng Abigail dẫn đến tự đem lửa thiêu thân, Will sớm muộn sẽ tỉnh táo lại, Crawford là tên tự đại nhưng không ngu… theo tôi, chỉ cần thêm chút ít lực nữa, Hannibal sẽ trượt chân ngã đau.”
“Đây là vấn đề cậu lo lắng à, Hill?”
“Thực thế, nhưng anh cũng lo lắng nữa, nhất là sau khi biết chuyện của Curson. Nếu có tổ chức tình báo tham gia, bọn họ sẽ không chút nào do dự đem Hannibal giao cho FBI xử lý, dù sao thanh lý một gamer không biết thân phận là quy tắc để mở màn cuộc chơi mà.”
“Có lẽ cậu hiểu lầm ý tôi rồi.” Magnussen vô tình nói: “Hannibal là em họ tôi thật, thế nhưng điều đó không có nghĩa tôi quan tâm đến cậu ấy, chúng tôi có một số chỗ quá giống nhau, nên không thể ở cùng nhau được. Không thể không nói đôi bên nhìn nhau không vừa mắt.”
“Vậy thì còn tốt hơn!” Hill vui sướng ra mặt: “Cái gì cũng đừng làm, một tháng… không, một tuần sau là Hannibal bị bắt, bị hạ ngay tại chỗ. Chúc mừng anh thoát khỏi thằng em họ trời đánh….”
“Hill Noras?” Giọng nói Magnussen mang vẻ âm trầm không thể bỏ qua.
“Muốn tranh cao thấp với người nhà Lecter cần chú ý, điều thứ nhất, đừng nghe bọn họ nói cái gì mà hãy nghe bọn họ suy nghĩ cái gì.” Hill chỉnh chỉnh cổ tay áo của mình, nhìn Magnussen đang đứng trong bóng tối.
“Điều thứ hai… đừng để cho họ áp chế mình.” Hill đứng lên, chuẩn bị lấy áo khoác, cuối cùng, Hill quay lại nở một nụ cười đầy thân thiện cảm ơn với Magnussen: “Dù sao chăng nữa, anh là một người anh tốt.”
Hắn khẽ nhếch môi, giọng cao vút khoan khoái bổ sung thêm một từ cho câu: “Charles.”
Sảng khoái dễ chịu đáp lễ Magnussen, Hill rời khỏi biệt thự đối phương ở tạm, trong đoạn đường đi đến nơi đậu xe, cảm nhận thấy buồng phổi nghẹn hơi hơn hai giờ cuối cùng cũng xẹp xuống– nghĩ đến vẻ mặt cuối cùng của Magnussen, hắn thấy trời hôm nay thật đẹp quá chừng… Được rồi, xin thứ lỗi cho cái hành vi trả thù con nít của hắn.
Đối mặt với tên biến thái kiêu ngạo, cuồng vọng đến khiến người ta đau ngực buồn nôn như thế, bạn phải hiểu người bình thường cũng có thể nghẹn cả bụng hờn dỗi. Huống chi Hill đã phải ngồi với anh ta tới mấy giờ liền.
Cho dù vậy hắn cũng sẽ không đem an toàn của Hannibal làm trò chơi mà cá cược. Chuyện Curson có thể tạm thời yên tâm, thế lực tình báo của Magnussen cũng không ít, có anh ta che phía trước, Hannibal cũng được yểm trợ không ít.
Hiện tại, thứ mà hắn phải lo lắng chính là Crawford và Will, Hill có cảm giác không ổn, mỗi lần hắn có cảm giác như thế thì y như rằng kết quả rất thảm liệt, mấy ngày nay Hill đứng ngồi không yên, trực giác cho biết sắp có chuyện xảy ra, nhưng hắn không biết là gì để ngăn cản.
Hill ngồi vào trong xe, sau đó nhận được điện thoại—
“Mason Verger? Đúng, tôi có nghe về cậu ta?”
“Thật là bất hạnh, cần tôi đến hiện trường không?”
“Chính cậu ta dùng các loại thuốc này, tự mình dùng à? Được rồi, vậy không phải án mạng… Will đi?”
Hill gác điện thoại, chạy về phía biệt thự Verger, dựa theo cách nói của Beverly, Mason tự chơi tàn chính mình trong cứ điểm bí mật, thế mà hàng xóm của gã không hề hay biết gì, cho đến khi thấy một phòng đầy máu và ai nằm trong đó thì họ mới coi như án mạng mà báo cảnh sát, cảnh sát địa phương xem qua hiện trường rồi lập tức chuyển cho BAU điều tra.
Mà gần đây Crawford luôn luôn biến mất không biết đi làm gì, điện thoại trực tiếp chuyển cho Will phụ trách, thế nhưng tình trạng gần đây của Will cũng không tốt, anh ta hay phát bệnh trong hiện trường.
Vì vậy kết quả biến thành một đống rối nùi, cần Hill đi ra cứu viện.
Beverly đã gọi điện cho Crawford, phỏng chừng ông sếp này dù bận gì cũng sẽ phóng tới đây.
Hill muốn nhanh chân đến trước Crawford để xem ở đây xảy ra chuyện gì, vì không cần nghĩ cũng biết ai đã làm gì với Mason…
Nể mặt Hannibal, hắn là thực khách chớ không phải nguyên liệu nấu ăn!
Magnussen và Hannibal cực kỳ giống nhau, nhất là gương mặt khi nhìn nghiêng, hầu như cùng một khuôn đúc ra. Thế nhưng khi người đàn ông trung niên này mang kính, dùng đôi mắt như con ếch độc trong rừng mưa nhìn chằm chằm vào mình thì, Hill cũng vẫn khó chịu như thường.
Giờ hắn rốt cục cũng hiểu vì sao Hannibal ghét ông anh họ này đến thế, bởi vì thật sự là… Được rồi, nói tới đây thôi. Trong mấy cuộc đời, Hill cũng đã gặp qua không ít phạm nhân giết người, trong đó có đủ dạng biến thái, Hannibal cũng coi như một loại, mà Moriaty xem như một loại khác, tiếp xúc biến thái không phải một công việc vui vẻ gì, thế nhưng không ai có thể làm cho việc ở cùng một căn phòng với anh ta lại trở thành một loại dằn vặt như giống như Magnussen.
Hannibal làm cho người ta sợ hãi, Moriaty thích chơi mấy trò đau tim với người ta, còn Magnussen có thể làm cho dạ dày người khác hoạt động không nổi.
Đúng vậy, nhất là khi anh ta dùng đầu lưỡi đỏ hồng liếm khẽ qua môi, nếu không phải vì gương mặt quá giống Hannibal, Hill nghĩ mình đã không chịu nổi mà đập đầu anh ta xuống bàn luôn cho rồi.
Hannibal nhịn Magnussen phỏng chừng vì nể mặt ông chú mà thôi, dù sao cũng là họ hàng.
Hill khó khăn cắt miếng thịt, suy tư không biết làm sao nuốt nổi miếng này vào miệng, lúc này Magnussen hình như đã quan sát ra, rốt cục dự định mở miệng: “Cậu muốn nói về cái gì trước? Cậu em họ đáng yêu của tôi hay tiểu thư Curson?”
Giọng nói Magnussen trầm thấp khàn khàn, nếu như ngữ điệu không dính dớp, nhầy nhụa thì quả là một giọng nói dễ nghe.
“Cả hai có liên quan đến nhau, ngài Magnussen.” Hill quyết đoán buông dao nĩa xuống.
“Charles, hãy gọi tôi là Charles là đủ rồi.” Người đối diện lộ ra một nụ cười giả tạo xảo trá.
“…” Hill nghĩ nếu bây giờ hắn lấy dùng cái nĩa xiên qua cổ họng của gã này thì Hannibal có báo thù cho ông anh họ hay không. Phải biết rằng phương pháp đối phó một tên biến thái thì chỉ có, một là biến thái còn hơn gã, hai là trấn áp bạo lực.
Điều trước… Hill thực tình nghĩ mình không làm nổi, cho nên phải suy nghĩ đến điều sau.
Magnussen thấy Hill im lặng không nói gì, thì khóe miệng khẽ nhoẻn lên, buông dao nĩa trong tay, đứng dậy, rất lịch thiệp đi tới sát bên Hill, khom lưng, tay chống lên bàn, cúi đầu ngửi cổ Hill.
Nhẫn nại, mày phải nhẫn nại… Hill vẫn giữ tư thế bình thường, nét mặt bình tĩnh tự nhiên.
“Mùi của Hannibal, Hill, cậu có biết trong ngàn vạn năm tiến hóa của con người, luôn có một thói quen mà con người không bao giờ bỏ được không?” Magnussen ghé sát vào tai Hill thì thầm, hơi thở ướt át của anh ta suýt chạm vào tai Hill.
“Cậu em họ của tôi, cậu em thân yêu của tôi, cậu ta giống như một con thú hoang, thích đánh dấu lãnh địa của mình, hơn nữa dục vọng độc chiếm mạnh mẽ đến mức không muốn ai đụng đến đồ của mình.” Magnussen nhún vai: “Tôi nhớ, khi còn nhỏ, cậu ta từng giận dỗi với tôi chỉ vì một cái khăn tay.”
“Tôi tin anh chỉ nói quá sự thật mà thôi.” Hill cầm lấy cái khăn ăn bắt đầu lau con dao ăn của mình.
“Được rồi, cậu ấy không giận dỗi, thế nhưng cậu ấy ném cái khăn đi. Tôi chỉ lấy nó ngửi ngửi chút xíu thôi mà cậu ấy đã bỏ luôn chiếc khăn tay yêu thích nhất vào thùng rác. Thật là dục vọng độc chiếm đáng sợ.” Magnussen gật đầu.
Hill biết đối phương ám chỉ cái gì, thế nhưng hắn đâu chỉ đơn giản là một cái khăn tay, chưa nói đến then chốt không phải là Hannibal có thật ruồng bỏ hắn hay không, mà là Hill đâu phải kẻ dễ bị đá.
Hắn nghiêng đầu, không e dè Magnussen gần trong gang tấc, tựa như không hiểu hỏi lại: “Anh đang kể lại thời thơ ấu tươi đẹp với Hannibal à?”
“Hannibal cũng không hưởng thụ bao nhiêu lúc thơ ấu.” Magnussen ẩn ý cười nói.
Hill nhìn chăm chú vào anh ta, sau đó nở nụ cười, khẳng định: “Anh tới là vì Hannibal, đương nhiên, chuyện Curson cũng là tiện thể. Cũng phải, làm một con cá mập thì nuốt thêm một con cá nữa có vấn đề gì đâu.”
“Cá mập… cũng đâu phải bá chủ thật sự của đại dương.”
“Mỗi loài sinh vật đều có phương thức sinh tồn đặc biệt, không nên phân định cao thấp làm gì. Giống như tập tính của cá mập là tham lam, thế nhưng là động vật xương sụn, ngoại trừ miệng to răng nhọn da dày ra, nó không còn gì để tự bảo vệ mình nữa cả. Biết được nhược điểm nó thì vẫn có thể biến nó thành món ngon trên bàn như thường.” Hill cầm lấy con dao vừa lau chùi trên bàn, nhẹ nhàng búng một tiếng thánh thót.
“Mỗi người đều có nhược điểm, Hill.” Magnussen đứng thẳng người, khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn.
Hill hiếu kỳ mà hỏi: “A? Anh có thể nhìn ra nhược điểm của tôi không?”
“Tôi cứ tưởng rằng tiểu thư Curson sẽ có chút ảnh hưởng đến cậu…” Magnussen chỉnh trang lại bộ âu phục của mình: “Thế nhưng xem ra chỉ là đồn đại, cô ấy từng có ảnh hưởng, nhưng tất cả đã theo cái chết mà tan biến.”
“Ảnh hưởng chỉ có tác dụng với người sống mà thôi.”
“Người chết đôi lúc cũng có ảnh hưởng đến người sống, thế nhưng, với cậu thì không, cậu không sợ cái chết, cũng không sợ cái chết của Curson.” Magnussen để lộ một nụ cười thích thú, giờ khắc này anh ta y hệt như Hannibal thấy được vật thí nghiệm hay con mồi: “Hannibal, cậu em họ của tôi chính là nhược điểm hiện tại của cậu.”
“Kết luận không tồi.” Hill gật đầu, “Tôi xem nó như một lời khen, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng anh.”
Magnussen có chút suy nghĩ gật đầu, sau đó trong nháy mắt thân thể cúi xuống sát vào Hill, dường như định liếm tai Hill, nhưng đành dừng lại khi chỉ còn cách vài cm. Bởi vì Hill đã bình tĩnh dùng con dao ăn chỉ thẳng vào nhãn cầu của anh ta, chỉ cần lại gần thêm vài cm nữa, ngài Magnussen sẽ trở thành độc nhãn long.
“Ôi, Hill ơi.” Người đàn ông bất đắc dĩ cảm thán.
“Ummm?”
“Tôi chỉ định nếm thử xem nước cạo râu mà Hannibal chọn cho cậu thôi mà, xem nó có ngon lành như khi ngửi hay không.” Magnussen làm bộ vô tội: “Cậu ấy là người rất có chính kiến.”
“Trên thực tế, tiệc tối lần này tôi cũng không phải không có thu hoạch.” Hill không thèm nghe Magnussen nói, trái lại, hắn nở một nụ cười ôn hòa, tựa như thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện Curson, thật tình cảm ơn anh.”
Magnussen như loài bò sát nhìn không ra tình cảm, nhìn chằm chằm Hill, hắn dùng tay phủi những hạt bụi tưởng tượng trên áo Magnussen.
“Anh nói không sai một điều, Hannibal rất quan trọng đối với tôi, tôi rất quan tâm anh ấy.” Hill nói: “Thế nhưng, đối với anh mà nói, vì bảo vệ Hannibal, anh sẽ xử lý tốt chuyện Curson. FBI đuổi theo Chesapeake Ripper, bởi vì Hannibal dung túng Abigail dẫn đến tự đem lửa thiêu thân, Will sớm muộn sẽ tỉnh táo lại, Crawford là tên tự đại nhưng không ngu… theo tôi, chỉ cần thêm chút ít lực nữa, Hannibal sẽ trượt chân ngã đau.”
“Đây là vấn đề cậu lo lắng à, Hill?”
“Thực thế, nhưng anh cũng lo lắng nữa, nhất là sau khi biết chuyện của Curson. Nếu có tổ chức tình báo tham gia, bọn họ sẽ không chút nào do dự đem Hannibal giao cho FBI xử lý, dù sao thanh lý một gamer không biết thân phận là quy tắc để mở màn cuộc chơi mà.”
“Có lẽ cậu hiểu lầm ý tôi rồi.” Magnussen vô tình nói: “Hannibal là em họ tôi thật, thế nhưng điều đó không có nghĩa tôi quan tâm đến cậu ấy, chúng tôi có một số chỗ quá giống nhau, nên không thể ở cùng nhau được. Không thể không nói đôi bên nhìn nhau không vừa mắt.”
“Vậy thì còn tốt hơn!” Hill vui sướng ra mặt: “Cái gì cũng đừng làm, một tháng… không, một tuần sau là Hannibal bị bắt, bị hạ ngay tại chỗ. Chúc mừng anh thoát khỏi thằng em họ trời đánh….”
“Hill Noras?” Giọng nói Magnussen mang vẻ âm trầm không thể bỏ qua.
“Muốn tranh cao thấp với người nhà Lecter cần chú ý, điều thứ nhất, đừng nghe bọn họ nói cái gì mà hãy nghe bọn họ suy nghĩ cái gì.” Hill chỉnh chỉnh cổ tay áo của mình, nhìn Magnussen đang đứng trong bóng tối.
“Điều thứ hai… đừng để cho họ áp chế mình.” Hill đứng lên, chuẩn bị lấy áo khoác, cuối cùng, Hill quay lại nở một nụ cười đầy thân thiện cảm ơn với Magnussen: “Dù sao chăng nữa, anh là một người anh tốt.”
Hắn khẽ nhếch môi, giọng cao vút khoan khoái bổ sung thêm một từ cho câu: “Charles.”
Sảng khoái dễ chịu đáp lễ Magnussen, Hill rời khỏi biệt thự đối phương ở tạm, trong đoạn đường đi đến nơi đậu xe, cảm nhận thấy buồng phổi nghẹn hơi hơn hai giờ cuối cùng cũng xẹp xuống– nghĩ đến vẻ mặt cuối cùng của Magnussen, hắn thấy trời hôm nay thật đẹp quá chừng… Được rồi, xin thứ lỗi cho cái hành vi trả thù con nít của hắn.
Đối mặt với tên biến thái kiêu ngạo, cuồng vọng đến khiến người ta đau ngực buồn nôn như thế, bạn phải hiểu người bình thường cũng có thể nghẹn cả bụng hờn dỗi. Huống chi Hill đã phải ngồi với anh ta tới mấy giờ liền.
Cho dù vậy hắn cũng sẽ không đem an toàn của Hannibal làm trò chơi mà cá cược. Chuyện Curson có thể tạm thời yên tâm, thế lực tình báo của Magnussen cũng không ít, có anh ta che phía trước, Hannibal cũng được yểm trợ không ít.
Hiện tại, thứ mà hắn phải lo lắng chính là Crawford và Will, Hill có cảm giác không ổn, mỗi lần hắn có cảm giác như thế thì y như rằng kết quả rất thảm liệt, mấy ngày nay Hill đứng ngồi không yên, trực giác cho biết sắp có chuyện xảy ra, nhưng hắn không biết là gì để ngăn cản.
Hill ngồi vào trong xe, sau đó nhận được điện thoại—
“Mason Verger? Đúng, tôi có nghe về cậu ta?”
“Thật là bất hạnh, cần tôi đến hiện trường không?”
“Chính cậu ta dùng các loại thuốc này, tự mình dùng à? Được rồi, vậy không phải án mạng… Will đi?”
Hill gác điện thoại, chạy về phía biệt thự Verger, dựa theo cách nói của Beverly, Mason tự chơi tàn chính mình trong cứ điểm bí mật, thế mà hàng xóm của gã không hề hay biết gì, cho đến khi thấy một phòng đầy máu và ai nằm trong đó thì họ mới coi như án mạng mà báo cảnh sát, cảnh sát địa phương xem qua hiện trường rồi lập tức chuyển cho BAU điều tra.
Mà gần đây Crawford luôn luôn biến mất không biết đi làm gì, điện thoại trực tiếp chuyển cho Will phụ trách, thế nhưng tình trạng gần đây của Will cũng không tốt, anh ta hay phát bệnh trong hiện trường.
Vì vậy kết quả biến thành một đống rối nùi, cần Hill đi ra cứu viện.
Beverly đã gọi điện cho Crawford, phỏng chừng ông sếp này dù bận gì cũng sẽ phóng tới đây.
Hill muốn nhanh chân đến trước Crawford để xem ở đây xảy ra chuyện gì, vì không cần nghĩ cũng biết ai đã làm gì với Mason…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook