”Sẽ không quên.” Giọng thiếu niên chắc chắn.

Làm sao có thể quên được, nếu không phải cô, ước mơ của hắn đã sớm chết non, hiện tại hắn có thể đã trở thành bãi bùn lầy.

Là cô đem hắn nhặt lên, nhưng bây giờ cô lại phải rời đi.




”Xin các vị hành khách chú ý, chuyến bay số hiệu CA1234 đã bắt đầu đăng ký,mong….”




Thông báo đăng ký chuyến bay vang lên, gương mặt Tần Tuyển nhiễm vài phần sốt ruột.




”Tần Tuyển, bây giờ tôi phải đi đăng ký rồi, cậu mau trở về đi.”




Tần Tuyển mím chặt bờ môi, sau một lúc lấy hết can đảm nói: “Chị Ninh, tôi có thể ôm chị một cái không?”




Thiếu niên mặt mày tuấn tú mang theo vài phần khẩn cầu, đôi mắt cún như mang theo hơi nước, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.





Cơ hồ chỉ trong nháy mắt khi Tạ Ninh gật đầu, thiếu niên ngay lập tức giang hai tay ra ôm lấy.





Dáng người Tạ Ninh cao gầy gần 1m7, nhưng được Tần Tuyển cao 1m85 ôm vào ngực, mùi hương thanh đạm cơ hồ đem Tạ Ninh bao bọc chặt chẽ.

Tạ Ninh cảm nhận được rõ ràng lồng ngực thiếu niên rộng lớn rắn chắc, cùng với tiếng tim đập như gõ trống.





Giây phút này, xung quanh như đọng lại, tiếng hít thở của thiếu niên bên tai càng thêm rõ ràng, khiến lỗ tai Tạ Ninh hơi tê dại.

Trong nháy mắt làm cô nhớ lại đêm hôm đó, thiếu niên so với ngọn lửa càng nóng cháy hơn, dường như có thể hoà tan cô.




”Được rồi được rồi, mau buông tay, tôi phải đi đăng ký rồi.” Tạ Ninh trong nháy mắt che đi sự hoảng cùng một chút quyến luyến chính mình cũng không phát hiện, nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ra.




Vừa mới ôm chưa được bao lâu, Tần Tuyển bất đắc dĩ chỉ có thể buông ra, trơ mắt nhìn Tạ Ninh đẩy hành lý rời đi.




”Chị Ninh, nhớ phải liên lạc với tôi, đừng có không nghe điện thoại của tôi, nếu không tôi sẽ đi tìm chị.”





”….Được.”




Bóng dáng cô gái ngày càng xa, Tần Tuyển vẫn như cũ nhìn chăm chú phương hướng đó, thật lâu sau mới rời đi, chỉ là dưới đáy lòng cất giấu một ý tưởng không ai biết.





Chị Ninh, chờ tôi, tôi sẽ đi tìm chị.





Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm dài vô tận, máy bay đã di chuyển hồi lâu cô vẫn chưa hồi phục tinh thần, đến tận khi bụng nhỏ truyền đến tiếng kêu cô mới yêu cầu tiếp viên hàng không mang bánh mì và sữa bò đến.




Dạo gần đây không hiểu sao cô rất hay đói bụng, mỗi ngày đều ăn rất nhiều.




Cũng may cô đã quyết định về quê ở Thôi Quyến, không cần phải nghiêm ngặt ăn uống điều độ để duy trì vóc dáng.




Có lẽ vì dạo này ăn nhiều, bụng vốn thon nhỏ cũng bắt đầu có chút thịt.




Nghĩ đến Tần Tuyển, Tạ Ninh lại lần nữa thở dài.





Cô có thể nhận ra được tình cảm của Tần Tuyển, thật ra cô cũng có ấn tượng không tồi với hắn, càng không cần phải nói đến đêm hôm đó của họ, tuy Tần Tuyển không nhớ nhưng cô lại nhớ vô cùng rõ ràng.




Nhưng cô và Tần Tuyển vẫn không thể ở bên nhau.




Điều kiện của Tần Tuyển rất tốt, mới 21 tuổi, ký hợp đồng với một công ty nổi tiếng, vừa vào đoàn đã có nhiệt độ rất cao, nghe nói sắp tới công ty cũng sắp xếp tài nguyên riêng cho hắn.




Tương lai Tần Tuyển trở thành đỉnh lưu có lẽ cũng không còn xa.




Tuy Tần Tuyển không phải xuất thân chính quy, nhưng mỗi vai diễn của hắn diễn đều có linh khí, vừa nỗ lực gấp bội, hắn có năng lực theo đuổi danh hiệu ảnh thị, ảnh đế.




Mà cô của hiện tại, phải giải nghệ về quê cùng với Tần Tuyển đã sớm định không phải người cùng một vòng tròn.



Lại nói tình cảm theo thời gian trôi đi mất, cùng với khoảng cách sẽ càng khiến tình cảm nhạt dần.

Càng không cần phải nói, bản thân Tần Tuyển còn ở vòng tròn giới giải trí sâu như nước, về sau gặp gỡ càng nhiều thứ hơn, bây giờ đối với cô chỉ nhất thời có tình cảm mà thôi.




Chờ Tần Tuyển nổi tiếng, có lẽ lựa chọn của hắn cũng sẽ thay đổi, quyền lợi, danh vọng, tiền tài, có mấy người tránh được cám dỗ.





Không phải cô không tin Tần Tuyển, chỉ là 6 năm nay ở trong cái vòng này, cô đã gặp qua rất nhiều hiện thực trần trụi như vậy.





Huống hồ Tần Tuyển mới 21 tuổi, vẫn là thiếu niên chưa thành thục.





Nếu đã định trước không có kết quả, việc gì phải dây dưa.




Hạ quyết tâm, Tạ Ninh không nghĩ nhiều nữa, dùng xong bữa liền kéo bịt mắt lên, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.




Máy bay di chuyển ba tiếng cuối cùng cũng hạ cánh, lấy hành lý xong cô bắt taxi rời đi.




Mở di động ra, có ba người nhắn WeChat tới cho cô.



Cô mở cái đầu tiên của ba Tạ ra xem, ông hỏi cô đã đến đâu, ông đã lái xe ba bánh chờ ở thị trấn, còn gửi kèm định vị.




Hai cái khác là của Nguyễn Chân Chân và Tần Tuyển, đều hỏi thăm cô đã đến nơi chưa.




Hôm nay vốn dĩ Nguyễn Chân Chân muốn đến sân bay tiễn cô, nhưng đột nhiên nhận được vai diễn khá quan trọng, Tạ Ninh liền bảo cô ấy không cần đi cùng.




Nguyễn Chân Chân ít hơn cô một tuổi, năm nay đã 26 tuổi giống như cô, ở trong giới vật lộn mấy năm, nhưng cô ấy cũng chưa nghĩ đến chuyện từ bỏ, cho nên mỗi vai diễn đối với cô ấy đều rất quan trọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương