Nhưng nghĩ đến những lời hôm nay người đại diện kia đã nói, cô liền hạ quyết tâm.

Dù sao hợp đồng năm năm trước không hiểu chuyện ký vào đã đến hạn, may mắn chỉ có năm năm.

Huống hồ cô cũng không có ước mơ với chuyện làm diễn viên, trước kia vào giới giải trí chỉ là muốn kiếm chút tiền thôi, đáng tiếc mấy năm nay không để ra được chút nào.




”Ninh Ninh, vậy sau khi cô về quê có tính toán làm gì không?”




Tạ Ninh suy nghĩ, khoé môi để lộ nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt mang theo một chút mong chờ, “Có lẽ là về quê trồng trọt, trồng đủ loại rau dưa, trái cây, chăm nuôi dê bò.”




”Không phải chứ.” Nguyễn Chân Chân không thể tưởng tượng ra cảnh Tạ Ninh làm ruộng sẽ như thế nào.




Đúng lúc này, Nguyễn Chân Chân như nhớ ra gì đó, đến gần cô thấp giọng nói: “Tôi nghe nói cô có quan hệ không tồi với Tần Tuyển, nếu không cô đến nhờ Tần Tuyển giúp đỡ, tôi cảm thấy cô giải nghệ rất đáng tiếc.

Dù sao hợp đồng của cô đã hết hạn, nếu không cô chuyển sang cùng công ty với Tần Tuyển đi.”




Tần Tuyển.





Tạ Ninh hơi hạ mi mắt, trước mắt xuất hiện gương mặt tuấn tú trắng nõn, cùng với đôi mắt cún ngoan ngoãn trong suốt, thậm chí là,….một đêm hoang đường kia.




Tạ Ninh mặt hơi nóng lên, chớp chớp đôi mắt, cô nói rất nhanh, “Đừng nói lung tung, chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Tôi đã quyết định rồi.”




Nguyễn Chân Chân: “……Được rồi, vậy khi cô rời đi cũng không thể quên tôi, chúng ta vẫn phải liên lạc thường xuyên.”



Ba ngày sau, Tạ Ninh mặc một chiếc váy dài, khoác bên ngoài chiếc áo gió màu trà, đeo khẩu trang.

Eo thon nhỏ, mái tóc quăn màu hạt dẻ, dáng người cao gầy cho dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra được nét tinh xảo.




Tạ Ninh đẩy rương hành lý, chưa đến thời gian đăng ký cô tìm chỗ ngồi xuống, còn đuổi một người đàn ông có ý định đến gần đi.




Lúc này, tiếng di động bỗng vang lên phía trên hiện hai chữ Tần Tuyển.




Tạ Ninh nhìn tên người gọi đến ngơ ngẩn, mặt khẽ buông xuống, lòng bàn tay vuốt ve hai chữ kia.

Vốn định chờ điện thoại tự động tắt, không nghĩ đến vừa tắt hai giây lại lần nữa vang lên, có một loại cảm giác nếu cô không bắt máy đối phương sẽ lặp đi lặp lại hành động này.




Tạ Ninh khẽ thở dài một cái, ấn xuống.




Cô còn chưa lên tiếng, âm thanh mát lạnh mang theo chút dồn dập của thiếu niên ngay lập tức vang lên: “Chị Ninh, chị đang ở đâu, đã đăng ký chưa, tôi đang ở trên xe sẽ đến rất nhanh, mười phút..không..

năm phút, chị phải chờ tôi .”




Quả nhiên, hắn đã biết chuyện.




”Tần Tuyển, cậu không cần đến đây, sắp đến giờ tôi phải làm đăng ký, cậu không cần mất công đi một chuyến này.”




”Không, chị Ninh, tôi sẽ đến ngay bây giờ.” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh thiếu niên cơ hồ mang theo sự cầu xin.





”Được rồi.” Tắt điện thoại, Tạ Ninh lại thở dài lần nữa.

Cô vốn không muốn để cho Tần Tuyển biết, muốn lặng lẽ rời đi.




Năm phút sau.





Thiếu niên cao hơn một mét tám, mặc quần dài màu đen áo hoodie trắng liền mũ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió rộng thùng thình, làm nổi bật dáng người thon dài đĩnh bạt của thiếu niên, hiện giờ đang thở hồng hộc đứng trước mặt Tạ Ninh.




Hắn đeo khẩu trang đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thời điểm nhìn thấy Tạ Ninh dường như đáy mắt hắn phát sáng lên, hắn vẫn còn thở phì phò, ngực hơi phập phồng rõ ràng là chạy vội đến đây.




”Chị Ninh, còn bao lâu nữa mới đến giờ đăng ký?” Thanh âm thiếu niên sạch sẽ mát lạnh, giống như dòng nước mát trong khe núi.




”…..15 phút.”




”Thật may mắn.” May mắn đã đuổi kịp.




Mặc dù có mang khẩu trang, thân hình và đường nét xuất chúng của hai vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh, Tạ Ninh bất đắc dĩ kéo hắn đến góc khuất.




Thiếu niên ngoan ngoãn đi theo phía sau cô như một chú chó nhỏ, khuôn mặt lộ ra vẻ uất ức, vừa mới dừng lại hắn đã nghẹn ngào chất vấn: “Chị Ninh, chị rời đi cũng không nói với tôi, nếu hôm nay không phải trùng hợp tôi đến tìm chị, có phải chị rời đi khi nào tôi còn không biết hay không? Chị thật sự phải rời khỏi đây sao? Tôi có thể giúp chị, chị có thể ký hợp đồng với công ty của tôi, về sau mọi chuyện sẽ tốt lên.”





Nói xong, hắn tháo khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt thanh tuyền sạch sẽ của thiếu niên độ tuổi hơn 20, thanh thuần cùng tốt đẹp khiến người khác không đành lòng khinh nhờn.




Tạ Ninh che đậy cảm xúc phức tạp đang dâng lên trong lòng xuống, nói :”Ý tốt của cậu tôi biết, là tự tôi không muốn tiếp tục theo con đường này.

Không nói cho cậu là không muốn cậu mất công đến một chuyến,làm phiền cậu , cũng không phải về sau không còn liên lạc nữa.”




”Không phiền.” Tần Tuyển vội vàng đáp lời.



Không phiền phức, chỉ cần có liên quan đến cô đều không phiền phức, Tần Tuyển yên lặng nói trong lòng .





Tần Tuyển nhìn Tạ Ninh đứng trước mặt ánh mắt sáng quắc, muốn nói lại thôi.




Tạ Ninh bị ánh mắt hắn làm ngưng một chút, mất tự nhiên rời ánh mắt ra vẻ nhẹ nhàng, cười nói: “Được, về sau cậu một mình ở giới giả trí phải tự chăm sóc mình thật tốt, tôi tin tưởng nhất định cậu thể thực hiện được mơ ước của mình, về sau trở thành thị đế, ảnh đế được mọi người hoan nghênh.

Tôi có dự cảm cậu sẽ ở trong giới giải trí là viên ngọc sáng, đến lúc đó cậu cũng không được quên tôi đâu đấy.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương