Nhan Quân Tề điểm đèn đuốc vào thư phòng, trong thôn yên tĩnh như tờ giấy, chim chóc đều nghỉ ngơi, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách bên dòng suối, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ếch kêu.

Ánh đèn đuốc mờ nhạt, chiếu vào sách vở dễ dàng tập trung hơn ban ngày.Nhan Quân Tề xoa trán, cố nén buồn ngủ, uống một hớp trà đặc, tiếp tục ngâm nga.

Bỗng nhiên, cửa sổ vang lên.


Nhan Quân Tề còn đang Tầm Quang Trùng gặp phải, không ngờ lại vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng người hoảng sợ.Người ngoài cửa sổ lại gõ gõ cửa sổ của hắn, đè âm thanh gọi hắn:- Quân Tề, người mở cửa sổ là ta.Lư Hủ?Nhan Quân Tề đẩy cửa sổ ra, quả nhiên thấy Lư Hủ đang cúi đầu cười.

Lư Hủ đưa chén đồng xào từ cửa sổ cho hắn, kêu Nhan Quân Tề mở cửa đi, người chạy nhanh như chớp.Nhan Quân Tề ngơ ngẩn, cầm theo đèn đi mở cửa, Lư Hủ đã chờ ở cửa ngoài nhà hắn.- Ta thấy toàn thôn chỉ có ngươi ở đây là có ánh sáng, có phải ngươi cũng không ngủ được hay không?Lư Hủ hạ giọng hỏi hắn với tinh thần sáng láng.Nhan Quân Tề:- ...Không, thật ra hắn rất muốn ngủ.Nửa đêm có khách đến, tuy thời gian không thích hợp, nhưng người tới là khách, như vậy còn mang theo lễ, hắn không thể ngăn người ra khỏi cửa, Nhan Quân Tề thả Lư Hủ vào thư phòng.Lư Hủ rón ra rón rén, nhẹ giọng đi vào, Nhan Quân Tề không tự giác cũng đi theo chân tay co cóng, không hiểu sao ở nhà mình lại sinh ra loại làm tặc chột dạ.Lư Hủ thấy trên bàn của hắn có thư, hỏi:- Ngươi còn đi học muộn như vậy à?Nhan Quân Tề gật đầu, giọng nói lộ ra chút buồn khổ không dễ phát hiện:- mùa thu sẽ phải tham gia thi cử.- À...Khoa cử là điều cầu độc mộc.Vừa rồi bị dày vò trong kỳ thi đại học, Lư Hủ rất đồng cảm với việc mình cũng bị, rất kính nể đối với một học bá muốn xông pha khói lửa như Nhan Quân Tề, nghĩ nghĩ, loại khâm phục này không lời nào có thể diễn tả được, đành phải hành động để cổ vũ.Lư Hủ bắt lấy ốc đồng xào trong tay Nhan Quân Tề:- Học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, tới, ăn chút ốc đồng bổ não, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục học.Trên tay của Nhan Quân Tề đã được tô một phen nước sốt.Lần này, Lư Hủ có chuẩn bị mà đến, vừa vặn là cái lá chắn ở bên ngoài.Nơi này không trồng cây trúc, khí hậu không thích hợp, chỉ có người ta mới trồng mấy cây tre.

Bên ngoài tường viện của Nhan Quân Tề gia có một loạt trúc, là do cha hắn khi đi bán chiếu đã đổi về cho người khác.


Hắn nghe nói người đọc sách đều yêu trúc, cao nhã hiện khí tiết, vì vậy mới đưa cho con trai trở về.Trải qua năm sáu năm, trúc cao vút đã thành từng mảnh.Nhan Quân Tề học theo lời của Lư Hủ dùng một tấm thẻ, lấy thịt ốc ra.Hai người ăn một chút ốc đồng, Lư Hủ hỏi:- bả vai của ngươi bị gãy à?Nhan Quân Tề gật đầu:- Phá tầng da.Lư Hủ:- Hắc, ta đoán chính là vậy.Hắn nhún nhún vai phải bị trầy da của mình, khoe khoang cho Nhan Quân Tề:- Ta đã trầy da rồi, ngươi chắc chắn phải ăn đập.

Lần sau ngươi còn ăn chơi à?Nhan Quân Tề suy nghĩ một chút, gật đầu.Lư Hủ:- Vậy lần sau ta sẽ đi Tam thúc gia mượn tay đẩy xe để cho ngươi dùng.Nhan Quân Tề hỏi:- Ngươi không đi à?Lư Hủ bán ốc đồng còn kiếm được rất nhiều tiền.Lư Hủ bĩu môi:- Ta định đi vào trong huyện bán, ngày mai sẽ đi.Nhan Quân Tề sững sờ, có chút khâm phục.Lư Hủ vẫn còn nói:- Bán đắt một chút, kiếm nhiều một chút, sớm một chút bán nhà ta đi mua trở về.Nói xong lại có chút buồn bã:- Không biết có thể làm được hay không.Hai người con cái nhìn nhau, lại trầm mặc ăn ốc đồng.Bấc đèn cạn hết, đèn chập chờn, Lư Hủ vỗ tay cầm lấy bấc đèn thảo từ bên cửa sổ, trong thư phòng ánh đèn không ngừng, Nhan Quân Tề bỗng nhiên nói:- Ta không muốn đọc sách.- Vì sao?Huống chi thư quý giấy quý, nông gia cầu học càng không dễ dàng, cha hắn qua đời, Văn Trinh thượng ấu, sau này cả nhà toàn dựa vào mẹ hắn để thêu thùa nuôi gia đình, hắn không thể học được nữa!- Ta biết biên tịch, tuy tay nghề không bằng cha ta, biên chậm một chút cũng không ngại, chờ tích cóp chút tiền, ngày tháng trong nhà tốt hơn một chút, lại cung cấp cho Văn Trinh đọc sách.Nhưng Nhan Quân Tề thì không.Hắn thi đậu đại học hạng hai mà không thể đậu còn canh cánh trong lòng, thiên phú của Nhan Quân Tề tốt như vậy, từ bỏ lợi hại như vậy thật đáng tiếc?Lư Hủ nói:- Ta nhớ rõ nghe cha con nói các con chạy nạn khi con mới ba tuổi, cùng thư sinh đọc thơ, đọc một lần là có thể nhớ được, chỉ dạy con một lần là có thể viết tên, bọn họ rất là ngạc nhiên, liên tục khen con là thiên tài, trên đường dạy con đọc sách, nửa tháng con sẽ nhớ được, sắp chia tay bọn họ đưa con hai quyển sách, con mỗi ngày đều dán ở trên bụng, cha con lúc này mới quyết tâm nhất định phải cung cấp cho con đọc sách.Nhan Quân Tề không nói gì.- Ai.Lư Hủ thở dài, không thể nha! Nhan Quân Tề dạy Văn Trinh và Lư Chu bối thơ, gia tộc bọn họ lại so với Văn Trinh còn nhanh hơn.- Quân Tề, cha ngươi không còn nữa, cha ta cũng không còn nữa, ta biết ngươi sốt ruột, ta cũng sốt ruột.


Bọn người Lưu Chu Tịch Nguyệt còn nhỏ, mẹ kế của ta lại mềm yếu, động một chút là khóc, nhà ngươi muốn dựa vào ngươi, nhà ta muốn dựa vào ta, ngươi xem ta có thể làm gì? Nếu không phải ngươi đưa ra chủ ý cho ta thì ta cũng chưa nghĩ đến còn có thể bán nhà đồng.- Hai ta đi hội chợ, đừng nhìn ta giống như rất có lòng tin, thật ra ta cũng không phải.

Nếu không phải mang theo ngươi, ta khẳng định sẽ tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không hét to, ai hỏi ta sẽ bán, càng sẽ không chủ động bán nhà với chưởng quỹ và những đại nương kia, ta cũng không thích nói chuyện với người xa lạ.

Nhưng ta không đi, ta bán nhà không xong, ngươi cũng phải bán giá thấp, như vậy sao được? Là ta đề nghị hội chợ, ta còn lớn hơn ngươi, ta không thể làm ngươi mệt mỏi, cho nên ta không thể sợ hãi, ta phải làm gương cho ngươi.Lư Hủ rất nghiêm túc nhìn Nhan Quân Tề, hắn chưa từng nói chuyện với ai như vậy:- Quân Tề ngươi cũng không thể sợ, nếu ngươi sợ thì mẹ ngươi làm sao bây giờ, Văn Trinh làm sao bây giờ? Làm tịch cũng đừng suy nghĩ, tới tiền quá chậm, trồng trọt ngươi không được, khác ngươi thì không, phải chăm chỉ đọc sách đi, đều đọc nhiều năm như vậy đừng lãng phí, mục tiêu không cần quá xa, thi đậu tú tài là có thể miễn lao dịch, còn có thể miễn thuế.Nhan Quân Tề:- Người của Trù phủ phía nam được miễn 50 mẫu, chúng ta ở lại lại được miễn 80 mẫu.- 80 mẫu!Đôi mắt Lư Hủ trừng lên nhìn Lưu Chiếu, một mảnh đất thật lớn nha! "Căn cứ vào số ruộng đất mà tính toán thì có thể cho thuê sáu mươi mẫu, những ruộng đất này có thể vẫn luôn là tô đất cho ngươi, một năm nhà ngươi mới được ăn bao nhiêu lương thực, đây không phải là so với biên tịch có lời à?Lư Hủ tính sổ với hắn.Đại Kỳ tính toán mười mấy năm, tiền lương từ mười chi một tăng lên hai mươi chi ba, chính là từ 10% tăng lên tới 15%, lại khấu trừ sưu cao thuế nặng, gần như còn phải giao thêm 5%, tính ra miễn thuế là có thể tiết kiệm 20% lương thực, một phần năm nha! Nhiều lời! Miễn 5 mẫu đất tương đương với trắng đến một mẫu, 80 mẫu đất tương đương với trắng đến mười sáu mẫu, biên soạn cái gì?- Có những thứ này, việc ăn uống trong nhà ngươi sẽ không lo lắng, đến lúc đó ngươi cũng chỉ cần đọc sách, có thể thi đậu cử nhân, tiến sĩ càng tốt, thi không đậu dù sao ăn mặc không lo, muốn đọc thì đọc không muốn đọc thì đủ loại hoa uống trà, coi như chơi!Nhan Quân Tề nghe mà sững sờ, hình như 80 mẫu ruộng kia đã là vật trong bàn tay rồi.


Tên tú tài này còn chưa có ảnh hưởng, sao ngay cả cách dùng cũng nghĩ kỹ rồi?- Hiện nay chuyện tiền nong ngươi cũng không cần sốt ruột, ta thấy nhà ngươi còn có không ít chiếu không bán, tiền khác ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, biện pháp nhất định sẽ khó hơn, ta đảm bảo nhà ngươi bán hết trước, nhất định sẽ nghĩ ra chiêu số khác cho ngươi.Mặc sức tưởng tượng xong tương lai, cũng làm đến nơi đến chốn, ăn xong ốc đồng, Lư Hủ rửa tay vỗ vỗ vai Nhan Quân Tề, không quấy rầy hắn đọc sách nữa mà tự mình đi bộ về nhà.Nhan Quân Tề là bằng hữu thứ nhất của hắn, ngoài huynh đệ tỷ muội ra thì hắn còn là một học bá.Trước kia lớp học của hắn cũng có không ít học bá, cha mẹ hắn bỏ tiền ra, nhét hắn vào lớp trọng điểm của trường, nhưng lão sư học sinh lớp học thật ra đều không thích hắn, ngại hắn kéo thấp điểm học tập.

Sau đó hắn liều mạng học, thành tích bị cuốn tới mức trung bình, bọn họ vẫn xem thường hắn.

Bọn họ không chơi với hắn, hắn cũng không chơi với bọn họ, mỗi ngày đều lạnh mặt khi hắn lạnh lùng học.Hắn biết sau lưng bọn họ có đặt cho hắn ngoại hiệu, gọi hắn là tiểu thiếu gia mặt lạnh não tàn, ai dám nhắc đến trước mặt hắn, hắn sẽ đánh với bọn họ.Dù sao thì học tập tốt cũng không cần phải có kỹ năng đánh nhau, cũng không thích kéo bè kéo cánh quần ẩu hắn, gọi gia trưởng đã gọi gia trưởng, hắn lại không sợ.Nhan Quân Tề nguyện ý tâm sự với hắn, đó chính là xem hắn là bằng hữu, tuy hắn là một học tra, nhưng cũng đã học qua: Quân lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta tất báo với quốc sĩ, đối với bằng hữu, hắn phải có nghĩa khí!Lư Hủ cảm thấy mỹ mãn mà về nhà, cảm thấy đêm nay ngao đến thật sự có giá trị, nhiều bằng hữu thổ lộ tình cảm, nhiều giúp bằng hữu gánh vác gánh nặng, sinh hoạt nặng, nhưng lại giống như chân thật hơn ngày hôm qua.Hắn phải kiếm nhiều tiền, sau này nếu không có tác dụng thì hắn sẽ thuê Văn Trinh để hắn bắt ốc đồng, tiền công của hắn sẽ là của Văn Trinh!Bên này, Lư Hủ đang say sưa ngủ, bên kia Nhan Quân Tề bật đèn lên.Viện khảo, tú tài.Thi đậu, nhà bọn họ sẽ không còn sầu khổ ấm no, mẹ hắn sẽ không cần mỗi ngày không biết ngày đêm làm việc, Văn Trinh muốn ăn đường muốn ăn thịt thì không cần nhìn chằm chằm vào mắt thèm thuồng của nhà người khác.Nghe không được động tĩnh, Nhan mẫu nương đang đứng trong sân nhìn ra bên cửa sổ nhìn thấy Nhan Quân Tề đang nghiêm túc đọc sách, vẻ mặt trầm ổn kiên định, liền mỉm cười..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương