Tống Lục đi rồi, La Thận gọi Lư Hủ đến một bên gõ, cảnh cáo hắn an phận một chút.Lư Hủ giả bộ đáng thương khoe mẽ:- La đại ca, ta còn chưa thành thật sao? Ngài hứa ta làm ăn ở Quan Dương, nhưng Tống Lục ỷ vào mạn thuyền không cho ta ngồi thuyền, ta không muốn gặp phiền phức, càng không muốn lão phiền phức ngài, mỗi ngày đi qua đi lại bốn canh giờ đường núi ta cũng nhịn, mọi người đều biết! Nhưng Tống Lục không để yên, hắn còn muốn ăn cướp sinh ý của ta.La Thận:- Thật sao?Lư Hủ:- Người của sòng bạc bọn họ chính miệng nói! Không tin thì ngài sai người đi hỏi thử xem.La Thận không nói gì.Lư Hủ:- Ta là người không nơi nương tựa, không cho ta ngồi thuyền, ta sẽ không ngồi, bọn họ bán ốc đồng, ta sẽ không bán, chính là gần đây trời mưa, núi non ẩm ướt, ta cũng chưa từng nghĩ tới ngồi thuyền.

Đây không phải là vừa vặn ta mua thổ sản của huynh đệ nhà họ Cừu, bọn họ tốt bụng muốn đưa ta về nhà, thấy nhà ta liền dựa vào Hà Trụ, mới thuận đường đón ta lên thuyền...La Thận:- Là bọn họ chủ động tìm ngươi à?Lư Hủ:- Đương nhiên rồi! Ta đến đó có quen ai đâu? Nhiều người ở trong Chợ Quang đều nhìn thấy bọn họ cản ta hỏi ta có muốn thổ sản vùng núi hay không, không tin ngươi đi tìm người hỏi xem.La Thận này không hề hoài nghi.Hắn cũng biết về việc cừu gia bán thổ sản vùng núi.La Thận vỗ vỗ vai của hắn:- Ngươi biết mình là người vô dụng, phải làm tốt việc mua bán của ngươi, chỉ cần ngươi không sinh sự, ở Quan Dương không ai khi dễ ngươi.Lư Hủ thuận côn bò lên:- Ta tuân thủ pháp! Có những lời này của ngài ta đã an tâm rồi, ai dám chọc ta ta sẽ kéo hắn đến nha môn đi!La Thận:- ...Nhớ tới trước khi Lư Hủ kéo Lưu Du Tử đến nha môn viết chữ, sau lưng mang theo đồng hương đến nha môn lấy thư, La Thận có chút đau đầu.- Tìm ta được rồi, không có chuyện gì thì đừng đi làm phiền đại nhân, biết không?Lư Hủ gật đầu như chẻ tỏi:- Biết rồi! Ngài yên tâm!Hắn mượn thư của Huyện lệnh đại nhân làm ướt, sao còn dám đi đến trước mặt Huyện lệnh?La Thận cho người đi rồi, sau đó Lư Hủ mới đi đến bên cạnh cửa hàng cá của Cừu gia đẩy xe con của hắn, vừa đi qua đã nhìn thấy bóng dáng người trẻ tuổi ngồi sau cửa hàng cá, lưng hùm vai gấu, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt trầm ngưng.27 28 tuổi, mặc quần áo vải thô, chân đi giày rơm, cũng không giấu được một thân khí khái dũng cảm.Đặc biệt là dáng người kia, từ quần áo có thể thấy rõ khối cơ bắp làm cho Lư Hủ vừa thèm thuồng vừa hâm mộ.Đôi mắt Lư Hủ sáng ngời:- Ngài chính là kẻ thù à?Thù Hổ đang sửa chữa lại băng ghế vừa bị hư hao, nghe tiếng cười sang sảng:- Người một nhà không khách khí, nếu như ngươi không chê, giống như hòn đá kêu ta Hổ ca là được.Lư Hủ nghe lời nói phải:- Hổ ca.Hắn nhảy nhót lại gần:- Ngài còn biết sửa cái này à?Thù Hổ:- Này có gì đâu, ta còn biết đan giầy rơm, vá áo.Lư Hủ khen nói:- Đây mới là nam tử hán chân chính!Thù Hổ cười vang:- Bọn họ đều nói với ta ngươi thông minh có năng lực, có thể nói là nhất, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế, không, không chỉ như vậy, không ngờ thân thủ của Lư huynh đệ ngươi cũng không tệ.Lư Hủ:- So với huynh đệ chúng ta thì chắc chắn không được, đánh cược một lần lấy cái gối thêu hoa của Tống Lục không nói chơi.Cừu Hổ cười càng vui sướng.Lư Hủ nâng bắp thịt trên cánh tay của mình lên:- Còn phải cảm ơn hắn, mỗi ngày ta đều phải trèo đèo lội suối, năm này tháng nọ luyện ra mới là chân thực, mỗi ngày hắn ngồi ở sòng bạc ăn uống chơi gái cờ bạc làm sao so sánh với ta được.Hắn lại cười lên:- Nếu như gặp được Hổ ca ngươi, ta khẳng định sẽ nhận thua trước.Ngẫm phải cảm ơn Hổ ca và các huynh đệ, hôm nay ta mới dám cáo mượn oai hùm để thu thập Tống Lục, hảo hảo phun một ngụm ác khí.Thù Hổ:- Hôm nay không có ta, ta thấy ngươi cũng có thể trị được hắn.Lư Hủ:- Nếu như ta có thể chữa khỏi cho hắn thì sao còn phải nhẫn nhịn lâu như vậy? Không dối gạt ngài, ta đã đi hư mười đôi giầy!Thù Hổ:- Không phải có La gia chống lưng cho ngươi sao?Lư Hủ:- La đại ca?Trong lòng hắn chuyển một vòng, quả nhiên phỉ sợ quan, Cừu Hổ cũng kiêng kị La Thận.Hắn thản nhiên giải thích:- La đại ca đương nhiên không cần phải nói, trượng nghĩa, uy vũ, đáng thương cho việc nuôi gia không dễ dàng, dù sao cũng đã chiếu cố ta, nhưng hắn muốn nhiều chuyện như vậy, sao có thể luôn luôn phiền phức hắn được chứ?Hắn nói ngắn gọn và rõ ràng chuyện hắn quen La Thận, uyển chuyển biểu đạt rằng hắn và La Thận không phải là không quen biết, La Thận cũng không phải là chỗ dựa của hắn, hắn vẫn là một tiểu đáng thương, yêu cầu ôm đùi cừu.Thù Hổ không phải là người đa tâm như vậy, nghe hắn nói xong cũng thổn thức:- Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi đã phải ở nhà dưỡng gia.Hắn thở dài một hơi:- Ta sẽ không nói, ngươi đừng để ý.Lư Hủ:- Không, tuy cha ta không còn nữa, nhưng trong nhà vẫn luôn hòa thuận, đệ muội đáng yêu, ta vui vẻ chịu đựng, không cảm thấy vất vả.Cừu Hổ càng tán thưởng hắn hơn vài phần:- Không sai, đây mới là nam tử hán đại trượng phu.Lư Hủ lặng lẽ cười một tiếng.Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nói:- Hổ ca, chuyện hôm nay, ta sợ mạn thuyền sẽ không yên ổn, sẽ liên luỵ các vị.Thù Hổ:- Sớm muộn gì cũng có chuyện.


Không có ngươi làm đương sự, ta và mạn thuyền sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.Hắn mím môi trầm mặc trong chốc lát, trên mặt hiện lên một tia u sầu.Thù Hổ buông băng ghế xuống, vỗ chân nói:- Cừu Hổ của ta không có bản lĩnh, cũng không muốn tranh đấu với ai, chỉ muốn các huynh đệ xuống núi với ta, ta phải ở dưới chân núi tìm cho bọn hắn miếng cơm ăn.

mạn thuyền chiếm nhiều hơn chúng ta chút địa lợi, hành sự khắc nghiệt tàn nhẫn, không thể để ta chiếm thế lớn, hôm nay khách khí, chẳng qua là do Tống Đại dùng người ở châu phủ, mang đi cốt cán đắc lực của mạn thuyền, Tống Tam không thể không dùng huynh đệ chúng ta.- Mặc dù có thể dùng đến ta, hắn vẫn là kén cá chọn canh, các huynh đệ của ta làm việc ở mạn thuyền cũng là việc vất vả nhất, lấy tiền là ít nhất.


Hiện giờ hắn đầu cơ lương thực, bên ngoài cướp sinh ý, càng coi các huynh đệ của ta là tay đấm để dùng.Thù Hổ nhéo đầu gỗ, lửa giận khó tiêu tan.- Trách ta, không có bản lĩnh mưu sinh gì, uổng cho một thân sức lực, các huynh đệ cũng chỉ có thể đi theo ta bán cu li.Lư Hủ thấp giọng nói:- Đã như vậy, vì sao Hổ ca không thừa dịp Tống Tam không ở đây, mạn thuyền thế yếu, sao lại mạn thuyền Đế?Thù Hổ không hiểu nhìn hắn.Lư Hủ tự nhận biết Cừu Hổ nói với hắn những lời này, có ý muốn hắn hỗ trợ ra chủ ý.Hắn dọn dẹp băng ghế, để sát vào bên cạnh Thù Hổ:- Ta giúp ngài nhiều lần, hiện tại trên tay ngài có người, có thuyền, có hàng, các huynh đệ còn có thể chịu khổ, vậy sao không từ thị trấn Quan Dương vào hàng đi, bán ở trong thôn Quan Dương đi?Thù Hổ:- Có thể làm được không?Lư Hủ:- Sao lại không được? Có lẽ ngài không biết, Tống gia lập nghiệp sớm nhất chính là như vậy.Thù Hổ:- Ta nghe nói qua, nhưng mà hiện tại đều là hợp tác với mạn thuyền...Lư Hủ:- Những thương nhân hàng thật giá thật kia đều được bán ở trên thị trấn, căn bản không vào được thôn không có bến tàu.Cừu Hổ gật đầu:- Chỉ là, không sợ ngươi chê cười, các huynh đệ của ta đều không thiện bán hàng.Lư Hủ:- Vậy thì có gì đâu, ta dạy bọn họ một chút từ, chiếu bối của bọn họ là được.Cừu Hổ khiếp sợ, còn có thể như vậy được sao?Lư Hủ:- Chỉ cần tiện nghi, cuối cùng cũng có người mua, ngày tháng lâu rồi, đều đã làm chín, nào còn có thể làm ăn gì nữa, ai thành thật, ai gian xảo, trong lòng mọi người đều rõ.

Hai bên trái phải thuyền đi thu cá khi là trống không, trước tiên đưa hàng đến bến tàu, lại đi thu cá, cũng không chậm trễ.Cừu Hổ gật đầu.Lư Hủ:- Ngay từ đầu quy mô không cần lớn, thuyền đánh cá đã đủ rồi, chỉ cần vận chuyển chút kim chỉ, dầu muối, vải vóc phẩm chất, nông cụ tạp hoá, còn có thể từ trong thôn thu chút trứng gà rau xanh, cho dù không bán thì cũng tiện nghi hơn so với mua ở trong huyện.Thù Hổ lại gật đầu.Lư Hủ và hắn lầm bầm, đề cử cừu Hổ thuê một cái tiểu viện ở trên mỗi trấn, một tiểu viện cho hai ba người ở, ngày bình thường thì dỡ hàng phóng hoá, cũng làm mấy cái xe đẩy nhỏ, đẩy đồ vật đến trong thôn đi bán.


Chờ hỗn loạn chín, lại mở cửa hàng ở trên trấn.

Từ trong thôn thu đồ ăn, thu trứng thu lương thực, nguồn cung cấp ổn định, lại mở một cửa hàng tạp hoá nhỏ ở trong huyện, tính cả hàng khô, sơn quả cùng nhau bán.Nếu ngại bán hàng thì mình có thể tìm một gia đình trong thôn để bán hàng hoá cho bọn họ, để bọn họ quản lý hàng hoá về nhà.- Người trong thôn nhất thời sợ không có nhiều tiền vốn, ngay từ đầu chúng ta đã phải gánh vác các chi phí, mỗi ngày kiếm lời, trừ tiền vốn ra thì ít nhất phải chia cho chúng ta một nửa lợi nhuận, như vậy ngày ngày tuần hoàn, lẫn nhau cũng có thể tăng cường tín nhiệm, cho đến khi bọn họ trả đủ tiền vốn, có tích góp, chúng ta sẽ không còn nợ nần.Thônạp bán quà vặt mở ra!Thù Hổ nghe xong thì sửng sốt.Lư Hủ:- Nếu Hổ ca nhất thời không đi, không bằng nhà ta có thể mở ra thử trước xem, dù sao mỗi ngày tiểu thúc đều phải đón ta, có thể kiếm tiền, hiệu quả tốt, lại mở rộng quy mô.Thù Hổ:- Chuyện này có gì không được.Lư Hủ:- Không vội, ta thuận miệng nói, lại yêu cầu rất nhiều tiền vốn, ta nhất thời tính không rõ, ngài chờ ta trở về tìm thư lang nhà ta hỗ trợ tính xem yêu cầu cần bao nhiêu tiền vốn.Cừu Hổ liên tục gật đầu.Nói chuyện với Lư Hủ thân thiết hơn mấy phần, rất có vài phần giao thiển ngôn thâm:- Huynh đệ, ngày nào ngươi cũng đi đường núi, ta sẽ đi bộ một đoạn từ trong núi ra, ta lần đầu tiên rời núi, đi ba ngày ba đêm, đi đến trong thành, giày rơm mặc lại, chân khiêng một ngày đại bao, kiếm được 30 văn.Thù Hổ từ trong cổ túm ra một sợi dây thừng, mặt trên buộc một cái đồng tiền:- Ta không tốn 30 văn kia, làm thành dây chuyền tặng muội tử và các huynh đệ của ta.

Ngươi không biết à, nhà ta nghèo đến mức triều đình cũng lười phái người vào núi thu thuế má, chỉ coi như không có chúng ta.


Ngày tháng của chúng ta khổ, trong núi không có đất bằng, lúa mạch không sống được, đại tuyết một ngọn núi, mấy tháng khó ra vào, nếu ai bị bệnh thì cũng chỉ có thể ngạnh chịu, chịu không nổi, cũng chỉ có thể chôn đến tuyết, chờ đầu xuân tuyết tan mới có thể xuống mồ an ổn, cô nương trong thôn nằm mơ cũng phải gả đến dưới chân núi.Lư Hủ không nói ra lời.Hắn vẫn luôn cho rằng mình đã rất thảm, lại không ngờ còn có nơi như vậy.Nếu như hắn xuyên qua ở trong núi sâu như vậy, hắn có bản lĩnh xông ra giống như Thù Hổ sao?Hắn không được.Hắn không chịu nổi phần khổ đó.Cho dù xông ra thì cũng sẽ không giống như Thù Hổ trở về, nhất định phải mang người trong thôn ra.Hắn đứng lên, trịnh trọng ôm quyền với Thù Hổ:- Hổ ca, Lư Hủ ta bội phục ngươi, ta cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có một chút thông minh, ngày sau dùng đến, ta nhất định sẽ dốc hết tâm sức!Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Nếu làm anh hùng thì phải biết làm việc nhà!Thù Hổ: Ngươi nói rất đúng.

( Thuận tay làm một đôi giày rơm)Lư Hủ: ( là sẽ không có kỹ năng) Ta thua.Hai bên đối phương đều quăng ra một cái thưởng thức lẫn nhau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương