Sau tiết Thanh Minh, trời dần ấm lên.
Cỏ cây nảy mầm, trăm hoa đua nở, đặc biệt là hoa đào nở rộ nhất.
Đại Lương vốn thích hoa đào, ngày xuân hàng năm, kinh đô thành sẽ lồng vào trong một mảnh mây khói rực rỡ.
Hoàng cung tất nhiên cũng không ngoại lệ, không ra khỏi phòng đã có thể ngửi được hương hoa thấm vào ruột gan, ấm áp cùng gió thổi qua, thổi tới xương cốt người mềm đi.
Hôm nay còn là một ngày đẹp khó có được, trời xanh mây tạnh, cảnh xuân tươi đẹp, đánh mắt nhìn khiến cho lòng người sinh ra ấm áp, nhưng cả người Ôn Yểu lại phát lạnh.
Nhìn gương mặt tuyệt sắc trong gương, đôi mày thanh tú của nàng chậm rãi khép lại.
Ôn Yểu làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ xuyên vào trong một quyển cung đấu văn đã từng xem.
Còn là xuyên vào hậu cung, trở thành một trong ba ngàn mỹ nhân.
Chuyện này thì thôi, thật sự phải xuyên thì thành hoàng hậu, hoặc là sủng phi, ít nhất có tôn quý thể diện, cuộc sống dễ chịu.
Hết lần này tới lần khác, nàng xuyên thành tiểu tài nhân phiên bang đưa vào trong cung cầu hòa, chuyện này cũng được, nhưng có cho chết tử tế hay không, vị đế vương trong cung này là một bạo quân thô bạo vô thường, hỉ nộ bất định, đăng cơ ba năm, triều thần hậu phi chết ở trên tay hắn không biết bao nhiêu, mà nàng chính là người kế tiếp không biết bao nhiêu trong tay bạo quân.
Nguyên thân làm một tuyệt sắc mỹ nhân danh quan bộ lạc, sau khi bị hiến tiến cung ngày thứ ba, thì không cẩn thận chọc giận bạo quân, đương đình trượng chết, là pháo hôi tới ba chương cũng không sống nổi.
Mà hôm nay, chính là ngày thứ ba nàng tiến cung.
Cũng chính là ngày chết của nàng.
Vừa nghĩ như vậy, Ôn Yểu suýt nữa một hơi không lên, trực tiếp ngất đi.
"Tiểu thư! ! Chủ tử!"
Nhìn sắc mặt Ôn Yểu đột nhiên trắng bệch, ôm ấm áp đau đớn trên ngực, vẻ mặt Trúc Tinh kinh hoảng, không khỏi hô lên một tiếng.
Bên ngoài có cung nhân nghe được động tĩnh, vội vàng dò hỏi.
Không đợi Trúc Tinh gọi người, Ôn Yểu đã nhanh tay lẹ mắt che miệng nàng ấy lại, đồng thời nhìn ra ngoài nói: "Không sao, ta nằm chút nữa, lát nữa rửa mặt chải đầu.
"
Giọng nói mềm mại, mang theo sự lười biếng của buổi sáng, là một giọng nói êm tai ôn nhuận.
Cung nhân đên ngoài đáp lại, chỉ ở bên ngoài chờ không tiến vào.
Ánh mắt hướng Trúc Tinh im lặng, thấy nàng ấy gật đầu, Ôn Yểu mới buông nàng ấy ra.
Trúc Tinh cũng là người có ánh mắt, thấy thế không dám lại hô to gọi nhỏ, chỉ đè thấp giọng nói: "Chủ tử?"
Ôn Yểu nhíu mày, lắc đầu với nàng ấy: "Ta không sao.
"
Chân mày Trúc Tinh nhíu lại, trên mặt tới chút huyết sắc cũng không có, mặt mày còn tràn đầy sầu não, thế này còn gọi là không có việc gì?
"Chủ tử ngựa xe mệt nhọc, trên người không khỏe?" Nàng ấy nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ đi mời thái y đến xem cho chủ tử?"
Ôn Yểu lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt Trúc Tinh lo lắng, đáy mắt tràn đầy bất an, nàng nhếch khóe miệng cười cười: "Không sao, hôm qua ngủ không ngon, có hơi buồn ngủ, lát nữa trở về nghỉ trưa là được.
"
Nghe Ôn Yểu nói như vậy, Trúc Tinh mới thoáng yên tâm chút, nhưng lo lắng trên mặt vẫn như cũ, nàng ấy nhỏ giọng nói thầm một câu: "Biết rõ chủ tử vừa mới tiến cung, còn chưa nghỉ ngơi lại sức, không phải hôm nay Tuệ phi nương nương ở Sướng Xuân viên thưởng xuân, cũng! ! "
Ôn Yểu ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Đây là ở hoàng cung Đại Lương, trước khi tiến cung đã dặn dò các ngươi như thế nào, cẩn thận lời nói việc làm!"
Trúc Tinh tự biết lỡ lời, cáo tội một tiếng, cúi đầu không dám nói lung tung nữa.
Bởi vì kích động, tim Ôn Yểu đập nhanh một trận - - tức giận.
Mặc cho ai xuyên qua ngày đầu tiên đã là cờ tử, trên cổ treo một thanh đao không biết lúc nào sẽ rơi xuống răng rắc một cái muốn mạng nhỏ của mình, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook