Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
-
Chương 96: C96: Có thể nói là xuất thế ngang trời
Tuy nhiên, thế giới này đang trong thời mạt pháp, gần như không thể để Thiên đạo sứ tồn tại, dựa trên suy luận của Lục Tiểu Tiên thì không có ai ngoài Lâm Thiên Sinh.
Tên này là một kỳ tài muôn đời của chư thiên vạn giới, những gì người khác phải mất trăm nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn năm mới đạt được, thì anh chỉ trong vài nghìn năm đã đạt được.
Có thể nói là xuất thế ngang trời.
Ngay cả ngọn nguồn hắc ám cũng cảm thấy khiếp sợ trước sự xuất hiện của anh.
Nghe vậy, Tô Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thiên Sinh, chỉ thấy Lâm Thiên Sinh đang uống trà một mình, không có ý định giải thích gì cả.
Thành phố Thiên Hải và thành phố Giang Nam cách xa nhau, nhưng lại có thể thực hiện được thủ đoạn đáng sợ là tiêu diệt cả một gia tộc cách xa ngàn dặm.
Hiện tại cho dù nói anh không phải là tiên, Tô Nhiên cũng sẽ không tin. “Thực sự, thực sự lợi hại...”
Trong lòng Tô Nhiên càng thêm sửng sốt, bề ngoài dường như chồng mình nhìn vô hại với cả người và động vật nhưng thực chất lại là tiên nhân.
Lúc trước, cô còn cho rằng Lâm Thiên Sinh nhiều nhất là một tu sĩ tương đối mạnh mẽ mà thôi.
Lục Tiểu Tiên tiếp tục nói: “Đây chỉ là thủ đoạn thông thường của Thần Thượng, nếu không phải khu vực này có linh khí loãng, không chỉ có mỗi nhà họ Mộ Dung chết thôi đâu.”
Nghe vậy, Tô Nhiên lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên Sinh, nghi hoặc hỏi: “Nghe nói hôm nay nhà họ Diệp bị tìm đến cửa hỏi tội, nhà họ Mộ Dung
cũng có trong đó sao?”
Lâm Thiên Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, Diệp Phong gọi điện thoại cho anh, hơn nữa dù sao nhà họ Diệp cũng đã từng giúp em.”
“Hôm nay anh ra tay, có thể coi như là báo đáp ân tình cho họ.”
Khi Tô Nhiên biết được điều này, đôi mắt đẹp của cô chớp chớp.
Sau đó khế thở dài nói: “Nói như vậy, vận số nhà họ Mộ Dung này đã cạn kiệt. Nếu lúc đầu Mộ Dung Phi không vô cớ tìm phiền toái, có lẽ anh ta đã không có kết cục như ngày hôm nay.”
Nhưng làm như vậy cũng tốt, để tránh rắc rối sau này.
Im lặng một lúc, Tô Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “À, đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Thiên Sinh đặt tách trà xuống: “Em cứ nói đi.”
Tô Nhiên nói: “Gần đây, hiệu suất của tập đoàn liên tục đột phá. Cộng thêm việc chúng ta sáp nhập Tập đoàn Triệu thị và phần lớn cổ phần của Tập đoàn Lăng thị, tài sản của tập đoàn đã lên tới gần 70 tỷ. Nó đã vượt qua tập đoàn Diệp thị, nhà họ Tô chúng ta đã chính thức trở thành người đứng đầu Giang Nam.”
Lâm Thiên Sinh nghe vậy, vẻ mặt của anh không thay đổi, và sau một lúc im lặng, anh nói: “Như vậy khá tốt mà.”
“Dù sao thì anh cũng không hiểu mấy thứ này, nhưng có anh ở đây, em cứ mạnh dạn làm là được.”
“Chỉ là cần tăng thêm một chút tiền tiêu vặt nhỉ?”
Tô Nhiên phụt cười, dùng nắm đấm nhỏ đánh vào cánh tay Lâm Thiên Sinh: “Nhà họ Tô có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ công lao của anh.”
“Vả lại, người của em đều là của anh rồi, còn nhắc đến tiền tiêu vặt gì chứ.” “Điều em muốn nói với anh là em muốn thành lập một tập đoàn khác.”
“Em đã nói với cha mẹ chuyện này, bây giờ họ cũng đã biết chuyện của anh, họ đã bày tỏ lời xin lỗi rất chân thành tới anh qua điện thoại.”
“Hơn nữa, họ đã kết thúc lịch trình du lịch trước thời hạn và sẽ quay trở lại trong vài ngày tới.”
“Em hy vọng đến lúc đó anh sẽ không trách sự thiếu hiểu biết của cha mẹ lúc trước."
“Dù sao lúc đó bọn em cũng không ngờ đến thân phận thật sự của anh.” Tô Nhiên vừa nói, ánh mắt vừa dán chặt vào khuôn mặt Lâm Thiên Sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook