Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 119: C119: Tuy rằng người nọ cố ý che giấu tu vi

Sau khi Tô Khả Hân nhận lấy lệnh bài, trên mặt cô ấy lập tức tràn đầy kinh ngạc.

Thời điểm còn đi học, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nghe bạn cùng phòng nhắc đến nơi này.

Nói rằng chồng sắp cưới của cô ấy hình như đang tu hành trên núi Côn Lôn gì đó.

Chẳng bao lâu nữa, chồng chưa cưới của cô ấy sẽ xuống núi làm một cao thủ, nhất định có thể bất khả chiến bại ở mọi nơi!

Nói núi Côn Lôn có bao nhiêu kỳ diệu, có bao nhiêu sự thần kỳ.

Mà bây giờ Lâm Thiên Sinh lại đưa cho cô ấy một tấm lệnh bài chào mời. Không cần phải nói trong lòng cô ấy có bao nhiêu kích động.

Lâm Thiên Sinh nói: “Đúng vậy, em có bằng lòng đi không?”

Tô Khả Hân hưng phấn gật đầu: “Có, anh rể, em bằng lòng đi!”

Nghe được câu trả lời này, Lâm Thiên Sinh hài lòng gật đầu, sau đó lại giơ lên một bàn tay.


Ngay sau đó, một cây liễu nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.

“Đây là một môn công pháp mà anh vô tình có được lúc ở Tiên giới, thuộc về thuộc tính mộc.”

“Bây giờ để cho em tu luyện.”

Nói xong, cây liễu nhỏ trong lòng bàn tay anh hòa vào giữa lông mày của Tô Khả Hân.

Vẻ mặt Tô Khả Hân hưng phấn, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn anh rể!” “Bây giờ em sẽ đi chuẩn bị đồ đạt ngay, sau đó đến núi Côn Lôn!” Lâm Thiên Sinh nói: “Được, đi đi.”

Sau khi nhận được sự cho phép của Lâm Thiên Sinh, Tô Khả Hân lập tức nhảy nhót trở về phòng.

Ngay cả chuyện phải tế tổ trong vài ngày nữa cũng hoàn toàn quên sạch sẽ.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lục Tiểu Tiên đến gần, vẻ mặt khiếp sợ không thôi: “Thần thượng, công pháp. mà vừa rồi anh ban cho cô gái nhỏ kia, chẳng lẽ là công pháp của Liễu Thần Tiên Đế viễn cổ?”

Khóe miệng Lâm Thiên Sinh hơi nhếch lên: “Quả nhiên là Tứ Kiếm Tru Tiên, thật đúng là có chút kiến thức.”

Sau khi nhận được lời xác nhận, khóe miệng Lục Tiểu Tiên từ kinh ngạc biến thành hình chữ O, không thể tin nổi nói: “Anh lấy đâu ra nhiều công pháp viễn cổ như vậy?”

“Ngay cả tấm khiên Bất Hủ của Bất Hủ Tiên Vương viễn cổ lắm lời kia cũng như vậy!”

“Tôi ở Tiên giới hơn mấy vạn năm, tại sao trước đó không có được vận may như vậy?”


Lâm Thiên Sinh khinh thường cười lạnh: “Hừ, số mệnh của các người mà cũng muốn so sánh với tôi à?”

Anh vừa nói lời này, Lục Tiểu Tiên liền trợn mắt nhìn anh: “Hừ!” Tiếp theo, Tô Nhiên ăn xong bữa sáng, đưa Lục Tiểu Tiên đến công ty.

Rốt cuộc lúc này Lâm Thiên Sinh cũng rảnh rỗi, liền xách đồ câu ra đã mua trước đó ra ngoài câu cá.

Câu cá cũng là một phần tu luyện phàm tâm của anh.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thiên Sinh đưa theo Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo đi tới hồ nhỏ trong công viên.

Lúc trước khi Lâm Thiên Sinh ra ngoài đi dạo, anh đã phát hiện mỗi ngày đều có mấy người mê câu cá tới hồ nhỏ này.

Thế là anh trở nên có hứng thú với nơi này. Sau khi chọn được một địa điểm tốt, Lâm Thiên Sinh bắt đầu lặng lế câu cá.

Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo trực tiếp ngã xuống bãi cỏ bên cạnh rồi ngủ thiếp đi.

Đang lúc Lâm Thiên Sinh kiên nhẫn chờ cá cắn câu, anh đột nhiên cảm nhận được khí tức ở phía đối diện hồ truyền đến.

Anh tò mò ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện một vị cảnh giới Nguyên Anh đang ngồi đối diện anh.


Ngươi nọ mặc áo phủ rơm, đầu đội mũ tre, đang cúi thấp đầu.

Dáng vẻ ăn mặc như cổ nhân, ngay cả cần câu trong tay cũng là một cây tre mảnh khảnh.

Người nọ có vẻ lạc lõng so với những người câu cá xung quanh.

Tuy rằng người nọ cố ý che giấu tu vi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Lâm Thiên Sinh.

Anh chỉ nhìn lướt qua, sau đó không quan tâm nữa.

Tên này chỉ giống như một con kiến đứng ở phía đối diện anh, không đáng để trong lòng.

Nhưng sau đó, mặt nước trước mặt vị cảnh giới Nguyên Anh đột nhiên xuất hiện bọt nước cưồn cuộn!

Dường như có thứ gì đó đáng sợ sắp lao ra từ đáy hồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương