Làm Phi
-
Chương 13: Tái hiện
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Mị Điềm nhận được tin, ngày hai mươi tháng tám vào cung diện thánh. Diện thánh chỉ là ngụy trang, thật ra là muốn gặp Tịch Lan Vi.
Tuy đã gả làm phu nhân Chỉ Huy sứ Cấm quân Đô Úy phủ nửa năm, Mị Điềm gặp người bạn thơ ấu này vẫn luôn rất tùy ý. Hành lễ qua loa với Tịch Lan Vi, Mị Điềm mở miệng nói một câu: "Nghe nói ngươi ở trong cung sống không tốt."
"......" Đến cửa Vân Nghi các nghênh đón nàng ta, Tịch Lan Vi nhất thời muốn đẩy nàng ta ra, rõ ràng tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, lại tức giận dắt tay nàng ta đi vào trong.
Ngồi xuống, Mị Điềm nói thẳng vào vấn đề: "Nói đi, chuyện gì khiến ta đi một chuyến, còn phải dùng danh nghĩa bái kiến biểu ca?"
Tịch Lan Vi lắc đầu, hàm chứa nét cười, nói: "Ta không có ý gì khác, bảo ngươi bái kiến bệ hạ trước, thuận đường tới thăm ta, đỡ bị quá chú ý."
À......
Vì thế Mị Điềm lại nói: "Thế rốt cuộc chuyện gì làm ta đi một chuyến?"
"Muốn nghe từ ngươi vài chuyện."
Tịch Lan Vi viết ra, đẩy cả giấy Tuyên Thành và khay đựng giấy về phía trước, thấy Mị Điềm gật đầu, lại tiếp tục viết "Ba năm trước đây, khi lần cuối cùng tiên đế chọn lựa tú nữ, ngươi cùng nữ quan thượng nghi và người chỉ dạy lễ nghĩa cho tú nữ có quen biết phải không?"
Mị Điềm gật đầu: "Đúng vậy...... Làm sao vậy?"
Tịch Lan Vi mỉm cười: "Lúc đó ngươi và ta đều tuổi trẻ khí thịnh, ta nghe nói ngươi tò mò, thích nghe bí sự trong cung nhất, còn để ý hỏi thăm chuyện về tú nữ nhập cung một phen."
"Ngươi......" Mị Điềm thấy nàng đặt bút xuống, đỏ mặt "Đó là ta nhàn rỗi đến không có việc gì làm mới đi hỏi thăm tin tức, nhắc đến cái này làm gì?"
"Ta muốn nghe chuyện về Đỗ thị và Vệ thị." Tịch Lan Vi viết ngắn gọn.
Đỗ thị tất nhiên là chỉ người ở cùng một cung, Đỗ tài tử. Vệ thị là Linh cơ, ngày ấy ở Thư Nhan cung hàn huyên hai câu. Mị Điềm ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Tịch Lan Vi lại viết: "Hai người nàng ta có ân oán gì? Cứ việc nói cho ta nghe."
Mị Điềm tuy không hiểu vì sao Tịch Lan Vi hỏi thăm chuyện này, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại, nói cho nàng ấy toàn bộ chuyện mình biết được. Thực tế cũng chỉ là chút chuyện người ta đồn đãi thôi, đừng nói trong cung, chính là năm đó trong phủ Thái tử cũng không mấy người biết chuyện.
Đó là khi mấy vị tú nữ mới nhập phủ, đều là vị trí phụng nghi, ai cũng muốn cao hơn người một cái đầu, cho dù Thái tử không tỏ vẻ gì cũng đều nghĩ tranh sủng.
Vệ thị kia có giọng nói hay giúp nàng ta nổi bật. Trong mấy người, nàng ta là xuất sắc nhất, rất mau liền tấn vị. Thêm nữa bản thân nàng ta cũng thông minh hiền huệ, nên tiên đế trước sau đều rất thích, sau lại mở miệng, phong nàng ta làm lương đệ.
Thái tử chưa đại hôn, trong phủ, hai lương đệ đã là cao nhất, nhất thời Vệ thị phong quang vô hạn. Rồi sau đó......
Vệ thị còn có thai trước Trương thị một bước. Nhưng không hiểu sao khi đang mang thai năm tháng, Vệ thị lại đẻ non. Thái tử tra xét kĩ càng, đến trong cung cũng tra, nhưng không tra ra nguyên cớ. Mà ngầm nghe nói là Đỗ thị, quan hệ với Vệ thị tốt nhất, hại hài tử của nàng ta......
Cung Chính Tư cũng không tra ra. Vệ thị ước chừng cũng chỉ là tồn tại nghi ngờ thôi. Nhưng chính là nghi ngờ như vậy cũng đủ để cho nàng ta không chấp nhận được việc Đỗ thị có thai.
Lần đó đẻ non, nàng ta mất không chỉ có một hài tử, còn mãi mãi mất đi khả năng làm mẹ. Cũng bởi vì điều này, mặc dù nàng ta là lương đệ của Thái tử, sau vào cung cũng không được phong phân vị cao.
Trương lương đệ năm xưa, nay đã là Cảnh phi chấp chưởng phượng ấn, mà trước khi Đỗ thị bị hàng phân vị, Linh Cơ thậm chí còn thấp hơn Đỗ thị một bậc.
Oán và hận từng chút tích góp, không ai có thể hiểu rõ ràng, càng không ai có thể khuyên nàng ta, chẳng trách nàng ta nhất định không dung thứ.
Cũng chẳng trách Đỗ thị e dè nàng ta như vậy.
"Thú vị." Tịch Lan Vi viết hai chữ như vậy xem như đánh giá sự việc này, trong lòng tắc tinh tế cân nhắc chuyện gần đây.
Nàng đoán đúng rồi, Đỗ thị ngầm đầu phục Cảnh Phi. Đây là thời điểm ngày ấy Đỗ thị muốn cấm túc nàng, nàng mới phát hiện.
Khi đó là sáng sớm, mọi người mới vừa thức giấc, nhóm cung tần hẳn là còn chưa có thời gian đi nơi nào khác. Trên cổ tay áo của Đỗ thị lại dính hai sợi mảnh màu trắng. Sợi màu trắng kia tuy mảnh nhưng lại chói mắt, làm Tịch Lan Vi rất mau nghĩ tới thị nữ Bội Hoàn bên người Cảnh phi.
Trên quần áo Bội Hoàn thường dính loại sợi màu trắng này. Đó là bởi vì Cảnh Phi nuôi một con mèo trắng, cung nhân ôm giúp nàng ta, chung quy khó tránh khỏi sẽ dính lông mèo rụng ra.
Mà Đỗ thị......
Buổi sáng sớm trên quần áo dính cái này, đi chỗ Cảnh Phi vấn an lại không trì hoãn, chung quy không thể là đi Thuần Thú tư dạo qua một vòng. Chỉ có thể là trước khi mọi người thức giấc, nàng ta đã bái kiến Cảnh Phi, nhưng vì tránh tai mắt của người khác, lại từ cửa chính vòng đi vào gặp mặt thôi.
À...... Nàng ta tất nhiên muốn đi bái kiến Cảnh Phi trước, là đi nói lời cảm tạ.
Trước một ngày, là mẫu thân Cảnh Phi giúp nàng ta giải cấm túc.
Nhưng Linh Cơ......
Tịch Lan Vi nghĩ đến đây, chậm rãi hồi ức, cảm thấy vẫn là có một uẩn khúc.
Nàng cảm thấy ngày ấy Linh Cơ tới "Hàn huyên" cùng nàng cũng không phải trùng hợp. Chính là vì để Đỗ thị nhìn thấy, khiến Đỗ thị cho rằng mình nói chuyện nàng ta có thai cho Linh Cơ. Nguyên nhân ước chừng là vì làm Đỗ thị rối loạn trận tuyến.
Nhưng...... chuyện này nói không thông.
Xưa nay Linh Cơ và Cảnh Phi luôn quan hệ tốt, từ phủ Thái tử đến trong cung. Không chỉ có quan hệ tốt, chuyện Đỗ thị có thai đại để cũng là Cảnh Phi tiết lộ cho nàng ta. Nàng ta lại hận Đỗ thị, cũng không nên trái ý Cảnh Phi như vậy.
Còn có......
Đều là người đi ra từ phủ Thái tử, ân oán cũ của Linh Cơ và Đỗ thị, Cảnh Phi sẽ không thể không biết. Đỗ thị đột nhiên đầu nhập vào Cảnh Phi, tám phần cũng là muốn cầu Cảnh Phi bảo vệ đứa nhỏ này của nàng ta khỏi độc thủ của Linh Cơ. Cảnh Phi cần gì phải tiết lộ việc này cho Linh Cơ?
Cảnh Phi lại vì cái gì khiến Đỗ thị che giấu sự tình đến bây giờ cũng không nói, ngay cả khi hoàng đế hàng phân vị, nàng ta cũng nhất quyết chịu đựng không nói ra.
Bởi vì thai tượng bất ổn sao? Trái lại nàng ta đúng là xông ngải.
Cảm thấy giữa Cảnh Phi, Linh Cơ, Đỗ thị trước sau có một vòng uẩn khúc, chính bởi vì vòng uẩn khúc này, làm rất nhiều điểm nghĩ thông suốt bỗng trở nên mâu thuẫn.
Tịch Lan Vi khẽ nhíu mày, nhất thời không rảnh để ý tới Mị Điềm ở bên cạnh không ngừng tò mò truy vấn. Cho đến khi bị hỏi đến phiền, mới đưa bút trên giấy, giải thích một câu cho có lệ: "Đỗ thị đầu phục Cảnh Phi."
"...... Ai?" Mị Điềm nhìn kia một hàng chữ có vẻ rất kinh ngạc, nghiêm túc suy tư một chút, vẫn là nghĩ không ra, đành phải tiếp tục truy vấn Tịch Lan Vi "Nàng ta lấy cái gì để đầu nhập vào Cảnh Phi? Cảnh Phi dùng đến nàng ta sao?"
...... Ai?!
Tịch Lan Vi tựa hồ đột nhiên hiểu ra.
Đuôi lông mày mang theo ý cười thoải mái, Tịch Lan Vi thở dài ra một hơi, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Mị Điềm, chuyển đề tài: "Ai nói ta ở trong cung sống không tốt? Đây không phải mới vừa tấn phân vị sao?"
Mị Điềm xem xong, tầm mắt từ trên giấy chuyển qua trên mặt nàng ấy, nhếch miệng, nói đến chua lòm: "Được rồi được rồi, tài tử nương tử, thiếp mới vừa rồi nói lỡ, được chưa?"
Cuộc sống từng ngày trôi qua, nói mau không mau, nói chậm không chậm, đảo mắt đã sang tháng chín. Trong viện cúc dần dần nở, lạnh lẽo cũng sâu thêm vài phần.
Ngày mười sáu tháng chín...
Tịch Lan Vi nhàn nhã nghỉ ngơi, vẫn nhịn không được suy nghĩ về ngày sau, tay lần tìm xuống dưới gối, sờ đến chuôi thanh đoản đao sắc bén. Xúc cảm lạnh lẽo kia quả thật có thể làm người an tâm, lại vẫn không ngăn được sự sợ hãi của nàng.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn tìm cái cớ bẩm đến điện Tuyên Thất, ngày đó không đi.
Trên tay lại nắm chặt đao kia......
Hiện tại cảm thấy tâm an bình có ích lợi gì, thứ này căn bản không thể mang vào điện.
Trường canh tứ dục*.
(dịch nghĩa là canh dài ban tắm. Trước khi thị tẩm phi tần sẽ được đưa đi tắm. Chính là lúc này^^)
Trong phòng nhiệt khí mờ mịt, hương khí nhàn nhạt quanh quẩn. Tịch Lan Vi vốc nước ấm hắt lên mặt, rất có một loại cảm giác sắp phải lên pháp trường.
Bất đồng với lần đầu thị tẩm khi đối mặt với một đám cung nhân mặt lạnh như băng, lúc này đây, các cung nhân đều chăm sóc cực kỳ chu đáo. Hai cung nữ cụp mi rũ mắt mà cho nàng thêm cánh hoa, thêm nước ấm. Trong đó một người rõ ràng bộ dáng chột dạ làm Tịch Lan Vi cảm thấy buồn cười.
—— Đây là cung nữ lần trước một chân đá văng rổ cánh hoa, lời nói lạnh nhạt mà thúc giục nàng mau chút.
Lần trước là nàng không thèm so đo cùng nàng ta. Lần này, Tịch Lan Vi là toàn không có tâm tình.
Hoắc Kỳ còn ở Vĩnh Duyên điện.
Tất nhiên, canh giờ này sớm đã không còn triều thần tới đây nghị sự. Hắn tìm vài quyển sách giải trí để đọc, một bộ dáng không chút hoang mang.
Trong lòng minh bạch, hắn càng ở chỗ này không chút hoang mang, vị ở Tuyên Thất Điện kia càng hoảng hốt, nắm chính xác chủ ý càng muốn dạy dỗ nàng.
Xem ngày sau nàng còn dùng lại cái kiểu tiểu thông minh không.
Tịch Lan Vi thật sự ở trên giường chờ đến hoảng hốt.
Nhưng "Hoảng hốt" này lại không phải loại hoảng hốt Hoắc Kỳ lường trước. Ngày này kiếp trước đã xảy ra cái gì, nàng rất rõ ràng. Ngày này Tuyên Thất Điện gặp thích khách, vừa lúc hoàng đế không ở đó, Vu tuyển thị thị tẩm lại bị một kiếm đâm chết.
Các nàng nghe nói từ các ngoại mệnh phụ là Trường Dương thành phong thành, do Cấm Quân Đô Úy phủ tra rõ, cùng với Vu thị bị chết được truy phong chính tam phẩm Tiệp dư, đại táng lọng trọng.
Nhưng nàng không muốn ngồi vào vị trí Tiệp dư như vậy, cũng không muốn nhanh như vậy lại nhập táng một lần nữa. Sở dĩ không nói ra việc này là bởi vì nếu nói ra có vẻ quá kỳ quặc, không chỉ hoàn toàn không thể tin, càng có khả năng về sau bị nghi là đồng đảng.
Mà sở dĩ vẫn là bởi vì kiếp trước nàng đã biết rất nhiều nội tình, như vậy tin tưởng người hành thích lần này có quan hệ cùng người nọ. Nàng muốn mượn kiếp này báo thù kiếp trước.
Nhẩm tính canh giờ, hẳn là đã qua một khắc. Lúc này tiếng gõ mõ cầm canh lại không truyền đến. Trong điện ngoài điện an tĩnh đến dị thường, thật giống như đã không còn người chờ ở xung quanh, không tồn tại người chờ ở xung quanh.
Một tiếng ma xát rất nhỏ tiến vào trong tai, mơ hồ có thể phân biệt ra là ở trên đỉnh điện.
Tịch Lan Vi thở nhẹ một hơi, xoay người xuống giường, lần lượt thổi tắt ánh nến. Trước khi ánh nên cuối cùng vụt tắt, nàng rõ ràng nhìn thấy bóng người nhoáng lên ngoài cửa sổ.
Cởi guốc gỗ trên chân ra, Tịch Lan Vi dựa vào ký ức sờ hướng án kỉ. Tay sờ soạng trên án, rốt cuộc chạm được một mảng ướt át.
Là nghiên mực Đoan Khê, bên trong còn đựng đầy mực. Nàng cầm nghiên mực lên, đi đến gần cửa điện, đổ toàn bộ mực lên mặt đất, chính mình lắc mình trốn vào phía sau cửa.
Tim đập rất nhanh, Tịch Lan Vi bình ổn lại nhìn chăm chú cửa điện, tầm mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài điện.
Ngoài điện, một nửa đèn còn sáng, chiếu vào mành bị gió nhẹ lay động phất phơ, một mảnh tiêu điều.
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Mị Điềm nhận được tin, ngày hai mươi tháng tám vào cung diện thánh. Diện thánh chỉ là ngụy trang, thật ra là muốn gặp Tịch Lan Vi.
Tuy đã gả làm phu nhân Chỉ Huy sứ Cấm quân Đô Úy phủ nửa năm, Mị Điềm gặp người bạn thơ ấu này vẫn luôn rất tùy ý. Hành lễ qua loa với Tịch Lan Vi, Mị Điềm mở miệng nói một câu: "Nghe nói ngươi ở trong cung sống không tốt."
"......" Đến cửa Vân Nghi các nghênh đón nàng ta, Tịch Lan Vi nhất thời muốn đẩy nàng ta ra, rõ ràng tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, lại tức giận dắt tay nàng ta đi vào trong.
Ngồi xuống, Mị Điềm nói thẳng vào vấn đề: "Nói đi, chuyện gì khiến ta đi một chuyến, còn phải dùng danh nghĩa bái kiến biểu ca?"
Tịch Lan Vi lắc đầu, hàm chứa nét cười, nói: "Ta không có ý gì khác, bảo ngươi bái kiến bệ hạ trước, thuận đường tới thăm ta, đỡ bị quá chú ý."
À......
Vì thế Mị Điềm lại nói: "Thế rốt cuộc chuyện gì làm ta đi một chuyến?"
"Muốn nghe từ ngươi vài chuyện."
Tịch Lan Vi viết ra, đẩy cả giấy Tuyên Thành và khay đựng giấy về phía trước, thấy Mị Điềm gật đầu, lại tiếp tục viết "Ba năm trước đây, khi lần cuối cùng tiên đế chọn lựa tú nữ, ngươi cùng nữ quan thượng nghi và người chỉ dạy lễ nghĩa cho tú nữ có quen biết phải không?"
Mị Điềm gật đầu: "Đúng vậy...... Làm sao vậy?"
Tịch Lan Vi mỉm cười: "Lúc đó ngươi và ta đều tuổi trẻ khí thịnh, ta nghe nói ngươi tò mò, thích nghe bí sự trong cung nhất, còn để ý hỏi thăm chuyện về tú nữ nhập cung một phen."
"Ngươi......" Mị Điềm thấy nàng đặt bút xuống, đỏ mặt "Đó là ta nhàn rỗi đến không có việc gì làm mới đi hỏi thăm tin tức, nhắc đến cái này làm gì?"
"Ta muốn nghe chuyện về Đỗ thị và Vệ thị." Tịch Lan Vi viết ngắn gọn.
Đỗ thị tất nhiên là chỉ người ở cùng một cung, Đỗ tài tử. Vệ thị là Linh cơ, ngày ấy ở Thư Nhan cung hàn huyên hai câu. Mị Điềm ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Tịch Lan Vi lại viết: "Hai người nàng ta có ân oán gì? Cứ việc nói cho ta nghe."
Mị Điềm tuy không hiểu vì sao Tịch Lan Vi hỏi thăm chuyện này, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại, nói cho nàng ấy toàn bộ chuyện mình biết được. Thực tế cũng chỉ là chút chuyện người ta đồn đãi thôi, đừng nói trong cung, chính là năm đó trong phủ Thái tử cũng không mấy người biết chuyện.
Đó là khi mấy vị tú nữ mới nhập phủ, đều là vị trí phụng nghi, ai cũng muốn cao hơn người một cái đầu, cho dù Thái tử không tỏ vẻ gì cũng đều nghĩ tranh sủng.
Vệ thị kia có giọng nói hay giúp nàng ta nổi bật. Trong mấy người, nàng ta là xuất sắc nhất, rất mau liền tấn vị. Thêm nữa bản thân nàng ta cũng thông minh hiền huệ, nên tiên đế trước sau đều rất thích, sau lại mở miệng, phong nàng ta làm lương đệ.
Thái tử chưa đại hôn, trong phủ, hai lương đệ đã là cao nhất, nhất thời Vệ thị phong quang vô hạn. Rồi sau đó......
Vệ thị còn có thai trước Trương thị một bước. Nhưng không hiểu sao khi đang mang thai năm tháng, Vệ thị lại đẻ non. Thái tử tra xét kĩ càng, đến trong cung cũng tra, nhưng không tra ra nguyên cớ. Mà ngầm nghe nói là Đỗ thị, quan hệ với Vệ thị tốt nhất, hại hài tử của nàng ta......
Cung Chính Tư cũng không tra ra. Vệ thị ước chừng cũng chỉ là tồn tại nghi ngờ thôi. Nhưng chính là nghi ngờ như vậy cũng đủ để cho nàng ta không chấp nhận được việc Đỗ thị có thai.
Lần đó đẻ non, nàng ta mất không chỉ có một hài tử, còn mãi mãi mất đi khả năng làm mẹ. Cũng bởi vì điều này, mặc dù nàng ta là lương đệ của Thái tử, sau vào cung cũng không được phong phân vị cao.
Trương lương đệ năm xưa, nay đã là Cảnh phi chấp chưởng phượng ấn, mà trước khi Đỗ thị bị hàng phân vị, Linh Cơ thậm chí còn thấp hơn Đỗ thị một bậc.
Oán và hận từng chút tích góp, không ai có thể hiểu rõ ràng, càng không ai có thể khuyên nàng ta, chẳng trách nàng ta nhất định không dung thứ.
Cũng chẳng trách Đỗ thị e dè nàng ta như vậy.
"Thú vị." Tịch Lan Vi viết hai chữ như vậy xem như đánh giá sự việc này, trong lòng tắc tinh tế cân nhắc chuyện gần đây.
Nàng đoán đúng rồi, Đỗ thị ngầm đầu phục Cảnh Phi. Đây là thời điểm ngày ấy Đỗ thị muốn cấm túc nàng, nàng mới phát hiện.
Khi đó là sáng sớm, mọi người mới vừa thức giấc, nhóm cung tần hẳn là còn chưa có thời gian đi nơi nào khác. Trên cổ tay áo của Đỗ thị lại dính hai sợi mảnh màu trắng. Sợi màu trắng kia tuy mảnh nhưng lại chói mắt, làm Tịch Lan Vi rất mau nghĩ tới thị nữ Bội Hoàn bên người Cảnh phi.
Trên quần áo Bội Hoàn thường dính loại sợi màu trắng này. Đó là bởi vì Cảnh Phi nuôi một con mèo trắng, cung nhân ôm giúp nàng ta, chung quy khó tránh khỏi sẽ dính lông mèo rụng ra.
Mà Đỗ thị......
Buổi sáng sớm trên quần áo dính cái này, đi chỗ Cảnh Phi vấn an lại không trì hoãn, chung quy không thể là đi Thuần Thú tư dạo qua một vòng. Chỉ có thể là trước khi mọi người thức giấc, nàng ta đã bái kiến Cảnh Phi, nhưng vì tránh tai mắt của người khác, lại từ cửa chính vòng đi vào gặp mặt thôi.
À...... Nàng ta tất nhiên muốn đi bái kiến Cảnh Phi trước, là đi nói lời cảm tạ.
Trước một ngày, là mẫu thân Cảnh Phi giúp nàng ta giải cấm túc.
Nhưng Linh Cơ......
Tịch Lan Vi nghĩ đến đây, chậm rãi hồi ức, cảm thấy vẫn là có một uẩn khúc.
Nàng cảm thấy ngày ấy Linh Cơ tới "Hàn huyên" cùng nàng cũng không phải trùng hợp. Chính là vì để Đỗ thị nhìn thấy, khiến Đỗ thị cho rằng mình nói chuyện nàng ta có thai cho Linh Cơ. Nguyên nhân ước chừng là vì làm Đỗ thị rối loạn trận tuyến.
Nhưng...... chuyện này nói không thông.
Xưa nay Linh Cơ và Cảnh Phi luôn quan hệ tốt, từ phủ Thái tử đến trong cung. Không chỉ có quan hệ tốt, chuyện Đỗ thị có thai đại để cũng là Cảnh Phi tiết lộ cho nàng ta. Nàng ta lại hận Đỗ thị, cũng không nên trái ý Cảnh Phi như vậy.
Còn có......
Đều là người đi ra từ phủ Thái tử, ân oán cũ của Linh Cơ và Đỗ thị, Cảnh Phi sẽ không thể không biết. Đỗ thị đột nhiên đầu nhập vào Cảnh Phi, tám phần cũng là muốn cầu Cảnh Phi bảo vệ đứa nhỏ này của nàng ta khỏi độc thủ của Linh Cơ. Cảnh Phi cần gì phải tiết lộ việc này cho Linh Cơ?
Cảnh Phi lại vì cái gì khiến Đỗ thị che giấu sự tình đến bây giờ cũng không nói, ngay cả khi hoàng đế hàng phân vị, nàng ta cũng nhất quyết chịu đựng không nói ra.
Bởi vì thai tượng bất ổn sao? Trái lại nàng ta đúng là xông ngải.
Cảm thấy giữa Cảnh Phi, Linh Cơ, Đỗ thị trước sau có một vòng uẩn khúc, chính bởi vì vòng uẩn khúc này, làm rất nhiều điểm nghĩ thông suốt bỗng trở nên mâu thuẫn.
Tịch Lan Vi khẽ nhíu mày, nhất thời không rảnh để ý tới Mị Điềm ở bên cạnh không ngừng tò mò truy vấn. Cho đến khi bị hỏi đến phiền, mới đưa bút trên giấy, giải thích một câu cho có lệ: "Đỗ thị đầu phục Cảnh Phi."
"...... Ai?" Mị Điềm nhìn kia một hàng chữ có vẻ rất kinh ngạc, nghiêm túc suy tư một chút, vẫn là nghĩ không ra, đành phải tiếp tục truy vấn Tịch Lan Vi "Nàng ta lấy cái gì để đầu nhập vào Cảnh Phi? Cảnh Phi dùng đến nàng ta sao?"
...... Ai?!
Tịch Lan Vi tựa hồ đột nhiên hiểu ra.
Đuôi lông mày mang theo ý cười thoải mái, Tịch Lan Vi thở dài ra một hơi, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Mị Điềm, chuyển đề tài: "Ai nói ta ở trong cung sống không tốt? Đây không phải mới vừa tấn phân vị sao?"
Mị Điềm xem xong, tầm mắt từ trên giấy chuyển qua trên mặt nàng ấy, nhếch miệng, nói đến chua lòm: "Được rồi được rồi, tài tử nương tử, thiếp mới vừa rồi nói lỡ, được chưa?"
Cuộc sống từng ngày trôi qua, nói mau không mau, nói chậm không chậm, đảo mắt đã sang tháng chín. Trong viện cúc dần dần nở, lạnh lẽo cũng sâu thêm vài phần.
Ngày mười sáu tháng chín...
Tịch Lan Vi nhàn nhã nghỉ ngơi, vẫn nhịn không được suy nghĩ về ngày sau, tay lần tìm xuống dưới gối, sờ đến chuôi thanh đoản đao sắc bén. Xúc cảm lạnh lẽo kia quả thật có thể làm người an tâm, lại vẫn không ngăn được sự sợ hãi của nàng.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn tìm cái cớ bẩm đến điện Tuyên Thất, ngày đó không đi.
Trên tay lại nắm chặt đao kia......
Hiện tại cảm thấy tâm an bình có ích lợi gì, thứ này căn bản không thể mang vào điện.
Trường canh tứ dục*.
(dịch nghĩa là canh dài ban tắm. Trước khi thị tẩm phi tần sẽ được đưa đi tắm. Chính là lúc này^^)
Trong phòng nhiệt khí mờ mịt, hương khí nhàn nhạt quanh quẩn. Tịch Lan Vi vốc nước ấm hắt lên mặt, rất có một loại cảm giác sắp phải lên pháp trường.
Bất đồng với lần đầu thị tẩm khi đối mặt với một đám cung nhân mặt lạnh như băng, lúc này đây, các cung nhân đều chăm sóc cực kỳ chu đáo. Hai cung nữ cụp mi rũ mắt mà cho nàng thêm cánh hoa, thêm nước ấm. Trong đó một người rõ ràng bộ dáng chột dạ làm Tịch Lan Vi cảm thấy buồn cười.
—— Đây là cung nữ lần trước một chân đá văng rổ cánh hoa, lời nói lạnh nhạt mà thúc giục nàng mau chút.
Lần trước là nàng không thèm so đo cùng nàng ta. Lần này, Tịch Lan Vi là toàn không có tâm tình.
Hoắc Kỳ còn ở Vĩnh Duyên điện.
Tất nhiên, canh giờ này sớm đã không còn triều thần tới đây nghị sự. Hắn tìm vài quyển sách giải trí để đọc, một bộ dáng không chút hoang mang.
Trong lòng minh bạch, hắn càng ở chỗ này không chút hoang mang, vị ở Tuyên Thất Điện kia càng hoảng hốt, nắm chính xác chủ ý càng muốn dạy dỗ nàng.
Xem ngày sau nàng còn dùng lại cái kiểu tiểu thông minh không.
Tịch Lan Vi thật sự ở trên giường chờ đến hoảng hốt.
Nhưng "Hoảng hốt" này lại không phải loại hoảng hốt Hoắc Kỳ lường trước. Ngày này kiếp trước đã xảy ra cái gì, nàng rất rõ ràng. Ngày này Tuyên Thất Điện gặp thích khách, vừa lúc hoàng đế không ở đó, Vu tuyển thị thị tẩm lại bị một kiếm đâm chết.
Các nàng nghe nói từ các ngoại mệnh phụ là Trường Dương thành phong thành, do Cấm Quân Đô Úy phủ tra rõ, cùng với Vu thị bị chết được truy phong chính tam phẩm Tiệp dư, đại táng lọng trọng.
Nhưng nàng không muốn ngồi vào vị trí Tiệp dư như vậy, cũng không muốn nhanh như vậy lại nhập táng một lần nữa. Sở dĩ không nói ra việc này là bởi vì nếu nói ra có vẻ quá kỳ quặc, không chỉ hoàn toàn không thể tin, càng có khả năng về sau bị nghi là đồng đảng.
Mà sở dĩ vẫn là bởi vì kiếp trước nàng đã biết rất nhiều nội tình, như vậy tin tưởng người hành thích lần này có quan hệ cùng người nọ. Nàng muốn mượn kiếp này báo thù kiếp trước.
Nhẩm tính canh giờ, hẳn là đã qua một khắc. Lúc này tiếng gõ mõ cầm canh lại không truyền đến. Trong điện ngoài điện an tĩnh đến dị thường, thật giống như đã không còn người chờ ở xung quanh, không tồn tại người chờ ở xung quanh.
Một tiếng ma xát rất nhỏ tiến vào trong tai, mơ hồ có thể phân biệt ra là ở trên đỉnh điện.
Tịch Lan Vi thở nhẹ một hơi, xoay người xuống giường, lần lượt thổi tắt ánh nến. Trước khi ánh nên cuối cùng vụt tắt, nàng rõ ràng nhìn thấy bóng người nhoáng lên ngoài cửa sổ.
Cởi guốc gỗ trên chân ra, Tịch Lan Vi dựa vào ký ức sờ hướng án kỉ. Tay sờ soạng trên án, rốt cuộc chạm được một mảng ướt át.
Là nghiên mực Đoan Khê, bên trong còn đựng đầy mực. Nàng cầm nghiên mực lên, đi đến gần cửa điện, đổ toàn bộ mực lên mặt đất, chính mình lắc mình trốn vào phía sau cửa.
Tim đập rất nhanh, Tịch Lan Vi bình ổn lại nhìn chăm chú cửa điện, tầm mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài điện.
Ngoài điện, một nửa đèn còn sáng, chiếu vào mành bị gió nhẹ lay động phất phơ, một mảnh tiêu điều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook