Làm Phi
-
Chương 10: Linh Cơ
Editor: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Nhìn Đỗ Sung Hoa ở xa, Tịch Lan Vi cảm thấy hoang mang trong lòng, tuy biết là có biến số, lại không biết biến số này ở đâu, đối với mình có hại hay vô hại.
Suốt một buổi cung yến linh đình nàng đều trầm ngâm suy nghĩ, lọc lại hết tất cả những chuyện từ đời trước đến đời này, muốn nhanh chóng tìm ra vấn đề. Nhưng hiện tại trong điện Hàm Chương quá ồn ào, suy nghĩ bị nhiễu, vô cùng hỗn loạn, trừ phiền lòng ra căn bản không nghĩ được bất cứ việc gì.
Vì thế đối với biến cố không biết sắp tới, nàng có vài phần hoảng hốt.
Cũng may không có nhiều người để ý đến nàng, Lan Vi ngồi im lặng, một lát lại nhấp một ngụm rượu ngon, mang theo một ít vị ngọt xen lẫn cay cay trấn định lại tinh thần.
Chốc lát nàng lại nhìn qua chỗ Đỗ Sung Hoa, từ đầu tới cuối Đỗ Sung Hoa cũng không nhìn nàng, giống như tất cả đều rất bình thường.
Càng kỳ quái là đối với sự xuất hiện của Đỗ Sung Hoa, hoàng đế cũng không hỏi đến nửa câu.
Cung yến đến giờ Tý mới kết thúc, Tịch Lan Vi đã có men say, vịn tay cung nữ đi về Kỳ Ngọc cung. Ở trước cửa cung, bộ liễn của Đỗ Sung Hoa chắn đường của nàng.
Tịch Lan Vi ngẩn ra, cúi đầu hành lễ, ánh mắt thoáng nhìn cung nhân hai bên đã lui ra, biết là ý của Đỗ Sung Hoa.
Ngẩng đầu, Đỗ Sung Hoa từ bộ liễn bước xuống, đi về phía nàng.
"Lệnh nghi." Đỗ Sung Hoa ý cười nhàn nhạt, ngừng ở trước người nàng, "Bổn cung biết ngươi nhất định sẽ thấy kỳ quái, vì sao bổn cung lại xuất hiện ở cung yến."
Tịch Lan Vi gật đầu, không phủ nhận.
"Ngươi không cần để ý này nọ." Đỗ Sung Hoa tươi cười thêm hai phần, ở trong bóng đêm mang theo vài phần quyến rũ "Nghĩ đến ngày đó ngươi nhìn ra bố cục mà bổn cung cố ý thiết kế, có thể thấy được ngươi không phải người thích bị người khác bài bố, bổn cung cũng không phải. Nhưng chuyện đã đồng ý với ngươi, ngươi muốn thanh tịnh, bổn cung thành toàn ngươi. Hôm nay bổn cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện ngươi đã đáp ứng bổn cung, ngươi cũng đừng quên."
Trở lại Vân Nghi các nghỉ ngơi, Tịch Lan Vi nhìn ánh nến, tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Dựa theo ý tứ Đỗ Sung Hoa vừa nói, hoàng đế còn chưa biết nàng ta có thai, hiện tại nàng ta cũng không muốn công khai chuyện này — nếu không thì đã không nhắc nhở Tịch Lan Vi tiếp tục giấu giếm.
Nhưng nàng có điều không nghĩ ra, ý chỉ cấm túc là do hoàng đế hạ, nàng ta dùng biện pháp gì để hoàng đế bỏ ý chỉ này?
Muốn biết nguyên nhân, biện pháp đơn giản nhất tất nhiên là đi hỏi hoàng đế, bản thân nàng không được hoàng đế sủng ái, không nên đi tìm phiền toái mới phải. Tịch Lan Vi suy nghĩ mãi, bước xuống giường, đi về phía Thu Bạch và Thanh Hòa.
Hai người vốn bị thương da thịt, qua nhiều ngày tịnh dưỡng dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng không còn trở ngại. Vốn xin nghỉ ngơi không cần dậy sớm, nhưng hôm nay là ngày trung thu nên cũng chưa ngủ, ngồi ở hành lang ngắm trăng, trên bàn nhỏ trước mặt còn đặt hai đĩa bánh, trong tầm tay là một lò nhỏ đang hâm rượu hoa quế.
Đang yên lặng chợt nghe tiếng bước chân, hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Tịch Lan Vi đang đi tới, nhìn nhau ngẩn ra, cùng đứng dậy chào hỏi.
Tịch Lan Vi đưa tờ giấy đã viết trước đó cho Thu Bạch, mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng có tâm sự.
Thu Bạch nghi hoặc mở ra, Thanh Hòa cũng lại gần xem, vừa nhìn vừa đọc ra tiếng: "Đi Tuyên Thất Điện, hỏi Viên đại nhân hôm nay phát sinh biến cố gì... Tại sao Đỗ thị được miễn cấm túc?!"
Thanh Hòa càng đọc càng kinh ngạc, hỏi Tịch Lan Vi: "Đỗ Sung Hoa... được miễn cấm túc?"
Lan vi gật đầu, Thu Bạch gấp tờ giấy lại ném vào lò nhỏ đang hâm rượu, do dự nói: "Nô tỳ đi hỏi như vậy, Viên đại nhân... sẽ nói với nô tỳ chứ?"
Lan Vi lại lấy một tờ giấy trong tay áo đưa qua, mặt trên viết: "Không còn cách nào khác, chỉ hỏi nguyên do cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, Viên Tự hiểu nặng nhẹ, nhất định sẽ không giấu."
Thấy Lan Vi còn tiên đoán được điều mình muốn hỏi, Thu Bạch cười, cảm thấy bản thân đã quá lo lắng, hành lễ với Lan Vi, sau đó đi Tuyên Thất Điện.
Lan Vi trở lại phòng bình tĩnh chờ, không có chút buồn ngủ nào. Sau thời gian uống được một chén trà nhỏ, nghe tiếng rèm châu lay động, nâng mắt đã thấy Thu Bạch trở lại, phất tay cho người khác lui ra ngoài. Thu Bạch rũ mắt phúc thân, nhẹ nhàng bẩm: "Nô tỳ nghe nói hôm nay Từ thị vào cung gặp bệ hạ trước, bệ hạ hứa cho Đỗ Sung Hoa gặp Từ thị — sau đó, Đỗ Sung Hoa theo Từ thị tham dự cung yến."
Từ thị? Lan Vi nhất thời không nhớ là ai, nhíu nhíu mày, Thu Bạch lại giải thích: "Nương tử...... Là Trương Từ thị, mẫu thân của Cảnh Phi. Viên đại nhân nói, khi Đỗ thị còn nhỏ từng sống nhờ ở Trương phủ một đoạn thời gian, lần này Trương Từ thị nhớ đến, lại là trung thu, nên bệ hạ phê chuẩn. Cấm túc... Có lẽ là do Trương Từ thị cầu tình, nên được miễn."
Trong đầu linh quang chợt lóe, Tịch Lan Vi bỗng dưng liên hệ với một chút sự việc, suy nghĩ, lại cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Cho Thu Bạch lui ra, cũng không cho cung nhân khác đi vào, Tịch Lan Vi ngồi thẳng trước bàn, nhớ lại từng hồi ức có lẽ có quan hệ đến việc này.
Đỗ thị... Năm Chính Ân thứ ba mươi hai được chọn vào cung, tiên đế ban cho đương kim bệ hạ làm thiếp. Ở trong cung gần như không có giao tình đặc biệt gì với các phi tần đến nỗi bị trở mặt, đến nỗi không cho đứa nhỏ này của nàng ta tồn tại.
Tịch Lan Vi trầm mặc hồi lâu, hầu như là không có.
Thấy Đỗ thị sợ hãi như vậy, Tịch Lan Vi từng nghi ngờ Cảnh Phi, nhưng nếu hôm nay là mẫu thân của Cảnh Phi đưa nàng ta đi dự cung yến, vậy thì không phải là Cảnh Phi — hành động này thậm chí còn nói cho người muốn giở trò sau lưng và mọi người biết, nàng ta có Cảnh Phi làm chỗ dựa, làm đối phương không dám vọng động.
Người này... Còn có thể là ai?
Tịch Lan Vi đau khổ suy tư nhưng không có kết quả, khẽ than một tiếng, bản thân mình ở đời trước không có quan hệ với nhiều người, đối với việc trong cung thật sự biết đến rất ít...
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên hiện lên một người.
Vỗ nhẹ lên bàn, Tịch Lan Vi cười tự trách mình nên sớm nghĩ đến nàng ta. Nàng lập tức cầm bút viết thư, viết rất ngắn rồi gấp thư lại, ở bìa phong thư viết năm chữ: Thẩm phu nhân thân khải.
Sự việc có tiến triển nên ban đêm nàng ngủ rất ngon. Hôm sau như thường lệ đi Thư Nhan cung vấn an Cảnh Phi đang chấp chưởng phượng ấn, mùa thu khí trời lạnh lẽo, Tịch Lan Vi chậm rãi đi tới, trong cung rất an tĩnh, bên tai chỉ có tiếng vẩy nước quét nhà của thái giám.
Thư Nhan cung cách Kỳ Ngọc cung cũng không xa, chỗ này xem như rất tốt, không cần thức dậy quá sớm, cũng không cần lo lắng đến chậm mất lễ nghĩa.
Bước vào cửa Thư Nhan cung, trên con đường lớn thông đến Tĩnh Trang điện, cách vài bước lại có cung nữ và thái giám cúi đầu làm việc, khuôn mặt đều rất thận trọng.
Lúc này Thư Nhan cung được coi là nơi trang nghiêm nhất, lại thêm nơi này vốn đã đẹp đẽ quý phái, càng cho thấy sự uy nghi của Cảnh Phi - người chấp chưởng phượng ấn.
Vừa đến cửa cung, Tịch Lan Vi nhìn thấy trước cửa không có nhiều bộ liễn lắm, hẳn là có vài phi tần chủ vị còn chưa tới. Hiện nay cửa cung cũng rất an tĩnh, Tịch Lan Vi duy trì dáng vẻ, từng bước vững vàng đi về phía Tĩnh Trang điện.
"Phía trước là Diên lệnh nghi sao?" Mỉm cười khẽ, Tịch Lan Vi quay đầu lại, thấy một giai nhân đang nhẹ nhàng đi đến. Nàng hiếm khi tiếp xúc nhiều với các cung tần khác, vị này cũng chỉ gặp qua vài lần lúc đi thỉnh an mỗi ngày. Người này là chủ vị của Ninh Lan cung, chính tứ phẩm Cơ, vì thanh âm tuyệt diệu, giọng hát êm tai, được ban phong hào "Linh".
Khi đến gần, Tịch Lan Vi khuỵu gối hành lễ vạn phúc, Linh Cơ gật đầu xem như đáp lễ, đoan trang nhìn nàng một lát, trên mặt tươi cười: "Nghe nói tối hôm qua trước cung yến, bệ hạ lại triệu kiến lệnh nghi, xin chúc mừng, ta nghĩ ngày được tấn phong không còn xa rồi."
Lời chúc mừng khách sáo, lại xuất hiện ngay lúc này làm Tịch Lan Vi khó tránh khỏi phòng bị — Khi nàng bị triệu đi thị tẩm, vị Linh Cơ này không tới làm khó nàng, lúc về nhà thăm viếng cũng chưa từng nói nửa lời, hiện giờ chỉ là tùy tiện được triệu kiến... Nàng ta lại tới chúc mừng?
Khẽ lui nửa bước, Tịch Lan Vi cúi đầu đứng yên, sắc mặt tỏ ra lạnh lẽo, cố ý cho đối phương nhìn ra nàng có lòng phòng bị. Sắc mặt Linh Cơ trầm xuống, lại mỉm cười xinh đẹp: "Lệnh nghi đừng để ý, bổn cung thuận miệng nói vậy thôi." Nói xong lại nhìn cửa điện chỉ cách khoảng mười bước chân "Mau vào đi thôi, đừng trì hoãn."
Dù sao cũng là chủ của một cung, hơn nữa chỉ là cùng tiến vào điện thôi, Tịch Lan Vi cảm thấy không nên phản bác nàng ta. Sau đó đi cùng nàng ta vào điện, nhưng cẩn thận đi ở phía sau, nàng giữ khoảng cách một trượng, thể hiện sự cung kính, tránh tạo ra hiểu lầm gì.
Cung nữ tiến vào thông báo, một lát sau tới thỉnh hai người vào trong. Hai người cùng đi vào, hành lễ với Cảnh Phi. Thanh âm của Linh Cơ thật sự trong như nước suối, rất dễ nghe: "Cảnh Phi nương nương vạn an."
Tịch Lan Vi chỉ có thể im lặng hành lễ, thối lui ngồi xuống bên cạnh.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Đỗ Sung Hoa đã vào điện, Tịch Lan Vi vừa thấy nàng ta liền ngẩn ra: Chỉ thấy Đỗ Sung Hoa sắc mặt xanh mét, tựa hồ rất tức giận, lại ngại ở Tĩnh Trang điện nên không thể phát tác.
Trong lòng bỗng căng thẳng, vừa lúc cung nữ dâng trà tới, nàng cúi đầu tiếp nhận uống một ngụm.
Lại nâng mắt nhìn, Đỗ Sung Hoa hành lễ với Cảnh Phi xong đã ngồi xuống, ánh mắt đảo một vòng, trong mắt đầy lạnh lẽo làm Tịch Lan Vi khẽ rùng mình.
Thái độ khác hoàn toàn so với hôm qua...
Thần sắc Đỗ Sung Hoa rõ ràng như thế, không ít phi tần đều nhìn ra có gì không đúng, nhưng nàng ta không nói, cũng không ai dám hỏi, thái độ vẫn an tĩnh như cũ xem như không có việc gì.
Rời khỏi Thư Nhan cung, Tịch Lan Vi nhìn bộ liễn của Đỗ Sung Hoa rời đi, nàng ta thật sự là người không biết kiềm chế tính tình của mình một chút nào...
Nàng quay người ngăn cản cung nữ bên cạnh.
"Sợ là sắp xảy ra chuyện, trước tiên không quay về, ngươi trở về tìm Thanh Hòa đến đây." Tịch Lan Vi dùng khẩu hình, tận lực làm thật rõ ràng, cung nữ kia lại vẫn ngơ ngẩn, nhìn khẩu hình của nàng mà không hiểu được.
"Thanh Hòa, Thanh Hòa." Tịch Lan Vi lặp lại vài lần, cung nữ kia mới hiểu được, hỏi lại: "Nương tử muốn nô tỳ đi tìm Thanh Hòa?"
Tịch Lan Vi gật đầu, cung nữ cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi.
Tịch Lan Vi thả chậm bước chân, nàng biết Thanh Hòa đến đây nhất định phải đi con đường này, cũng không sợ không gặp.
Nghe Tịch Lan Vi đột nhiên gọi mình đến sau khi thỉnh an xong nên có chút kỳ quặc, Thanh Hòa không yên tâm, bước đi rất nhanh, khi tới nơi đã thở hồng hộc, cũng không hành lễ, thấy nàng liền vội vã hỏi: "Nương tử làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Tịch Lan Vi cười nhạt lắc đầu để Thanh Hòa yên tâm, khóe miệng khẽ mở, dùng khẩu hình nói với Thanh Hòa rất rõ ràng, "Đi Tuyên Thất Điện bẩm Viên đại nhân, Kỳ Ngọc cung sắp xảy ra chuyện."
Dù không biết nguyên do, nhưng lần trước Đỗ Sung Hoa tra tấn nàng, cũng không tức giận như vừa rồi. Hôm nay tức giận thành như vậy...
Tịch Lan Vi thở dài một hơi, ý cười khẽ mở: bên trong hậu cung này, binh tới nước tới[1], vẫn nên để người ở Tuyên Thất Điện đến chắn, đến giải quyết đi.
[1] dựa trên thành ngữ: binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Nhìn Đỗ Sung Hoa ở xa, Tịch Lan Vi cảm thấy hoang mang trong lòng, tuy biết là có biến số, lại không biết biến số này ở đâu, đối với mình có hại hay vô hại.
Suốt một buổi cung yến linh đình nàng đều trầm ngâm suy nghĩ, lọc lại hết tất cả những chuyện từ đời trước đến đời này, muốn nhanh chóng tìm ra vấn đề. Nhưng hiện tại trong điện Hàm Chương quá ồn ào, suy nghĩ bị nhiễu, vô cùng hỗn loạn, trừ phiền lòng ra căn bản không nghĩ được bất cứ việc gì.
Vì thế đối với biến cố không biết sắp tới, nàng có vài phần hoảng hốt.
Cũng may không có nhiều người để ý đến nàng, Lan Vi ngồi im lặng, một lát lại nhấp một ngụm rượu ngon, mang theo một ít vị ngọt xen lẫn cay cay trấn định lại tinh thần.
Chốc lát nàng lại nhìn qua chỗ Đỗ Sung Hoa, từ đầu tới cuối Đỗ Sung Hoa cũng không nhìn nàng, giống như tất cả đều rất bình thường.
Càng kỳ quái là đối với sự xuất hiện của Đỗ Sung Hoa, hoàng đế cũng không hỏi đến nửa câu.
Cung yến đến giờ Tý mới kết thúc, Tịch Lan Vi đã có men say, vịn tay cung nữ đi về Kỳ Ngọc cung. Ở trước cửa cung, bộ liễn của Đỗ Sung Hoa chắn đường của nàng.
Tịch Lan Vi ngẩn ra, cúi đầu hành lễ, ánh mắt thoáng nhìn cung nhân hai bên đã lui ra, biết là ý của Đỗ Sung Hoa.
Ngẩng đầu, Đỗ Sung Hoa từ bộ liễn bước xuống, đi về phía nàng.
"Lệnh nghi." Đỗ Sung Hoa ý cười nhàn nhạt, ngừng ở trước người nàng, "Bổn cung biết ngươi nhất định sẽ thấy kỳ quái, vì sao bổn cung lại xuất hiện ở cung yến."
Tịch Lan Vi gật đầu, không phủ nhận.
"Ngươi không cần để ý này nọ." Đỗ Sung Hoa tươi cười thêm hai phần, ở trong bóng đêm mang theo vài phần quyến rũ "Nghĩ đến ngày đó ngươi nhìn ra bố cục mà bổn cung cố ý thiết kế, có thể thấy được ngươi không phải người thích bị người khác bài bố, bổn cung cũng không phải. Nhưng chuyện đã đồng ý với ngươi, ngươi muốn thanh tịnh, bổn cung thành toàn ngươi. Hôm nay bổn cung chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện ngươi đã đáp ứng bổn cung, ngươi cũng đừng quên."
Trở lại Vân Nghi các nghỉ ngơi, Tịch Lan Vi nhìn ánh nến, tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Dựa theo ý tứ Đỗ Sung Hoa vừa nói, hoàng đế còn chưa biết nàng ta có thai, hiện tại nàng ta cũng không muốn công khai chuyện này — nếu không thì đã không nhắc nhở Tịch Lan Vi tiếp tục giấu giếm.
Nhưng nàng có điều không nghĩ ra, ý chỉ cấm túc là do hoàng đế hạ, nàng ta dùng biện pháp gì để hoàng đế bỏ ý chỉ này?
Muốn biết nguyên nhân, biện pháp đơn giản nhất tất nhiên là đi hỏi hoàng đế, bản thân nàng không được hoàng đế sủng ái, không nên đi tìm phiền toái mới phải. Tịch Lan Vi suy nghĩ mãi, bước xuống giường, đi về phía Thu Bạch và Thanh Hòa.
Hai người vốn bị thương da thịt, qua nhiều ngày tịnh dưỡng dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng không còn trở ngại. Vốn xin nghỉ ngơi không cần dậy sớm, nhưng hôm nay là ngày trung thu nên cũng chưa ngủ, ngồi ở hành lang ngắm trăng, trên bàn nhỏ trước mặt còn đặt hai đĩa bánh, trong tầm tay là một lò nhỏ đang hâm rượu hoa quế.
Đang yên lặng chợt nghe tiếng bước chân, hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Tịch Lan Vi đang đi tới, nhìn nhau ngẩn ra, cùng đứng dậy chào hỏi.
Tịch Lan Vi đưa tờ giấy đã viết trước đó cho Thu Bạch, mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng có tâm sự.
Thu Bạch nghi hoặc mở ra, Thanh Hòa cũng lại gần xem, vừa nhìn vừa đọc ra tiếng: "Đi Tuyên Thất Điện, hỏi Viên đại nhân hôm nay phát sinh biến cố gì... Tại sao Đỗ thị được miễn cấm túc?!"
Thanh Hòa càng đọc càng kinh ngạc, hỏi Tịch Lan Vi: "Đỗ Sung Hoa... được miễn cấm túc?"
Lan vi gật đầu, Thu Bạch gấp tờ giấy lại ném vào lò nhỏ đang hâm rượu, do dự nói: "Nô tỳ đi hỏi như vậy, Viên đại nhân... sẽ nói với nô tỳ chứ?"
Lan Vi lại lấy một tờ giấy trong tay áo đưa qua, mặt trên viết: "Không còn cách nào khác, chỉ hỏi nguyên do cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, Viên Tự hiểu nặng nhẹ, nhất định sẽ không giấu."
Thấy Lan Vi còn tiên đoán được điều mình muốn hỏi, Thu Bạch cười, cảm thấy bản thân đã quá lo lắng, hành lễ với Lan Vi, sau đó đi Tuyên Thất Điện.
Lan Vi trở lại phòng bình tĩnh chờ, không có chút buồn ngủ nào. Sau thời gian uống được một chén trà nhỏ, nghe tiếng rèm châu lay động, nâng mắt đã thấy Thu Bạch trở lại, phất tay cho người khác lui ra ngoài. Thu Bạch rũ mắt phúc thân, nhẹ nhàng bẩm: "Nô tỳ nghe nói hôm nay Từ thị vào cung gặp bệ hạ trước, bệ hạ hứa cho Đỗ Sung Hoa gặp Từ thị — sau đó, Đỗ Sung Hoa theo Từ thị tham dự cung yến."
Từ thị? Lan Vi nhất thời không nhớ là ai, nhíu nhíu mày, Thu Bạch lại giải thích: "Nương tử...... Là Trương Từ thị, mẫu thân của Cảnh Phi. Viên đại nhân nói, khi Đỗ thị còn nhỏ từng sống nhờ ở Trương phủ một đoạn thời gian, lần này Trương Từ thị nhớ đến, lại là trung thu, nên bệ hạ phê chuẩn. Cấm túc... Có lẽ là do Trương Từ thị cầu tình, nên được miễn."
Trong đầu linh quang chợt lóe, Tịch Lan Vi bỗng dưng liên hệ với một chút sự việc, suy nghĩ, lại cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Cho Thu Bạch lui ra, cũng không cho cung nhân khác đi vào, Tịch Lan Vi ngồi thẳng trước bàn, nhớ lại từng hồi ức có lẽ có quan hệ đến việc này.
Đỗ thị... Năm Chính Ân thứ ba mươi hai được chọn vào cung, tiên đế ban cho đương kim bệ hạ làm thiếp. Ở trong cung gần như không có giao tình đặc biệt gì với các phi tần đến nỗi bị trở mặt, đến nỗi không cho đứa nhỏ này của nàng ta tồn tại.
Tịch Lan Vi trầm mặc hồi lâu, hầu như là không có.
Thấy Đỗ thị sợ hãi như vậy, Tịch Lan Vi từng nghi ngờ Cảnh Phi, nhưng nếu hôm nay là mẫu thân của Cảnh Phi đưa nàng ta đi dự cung yến, vậy thì không phải là Cảnh Phi — hành động này thậm chí còn nói cho người muốn giở trò sau lưng và mọi người biết, nàng ta có Cảnh Phi làm chỗ dựa, làm đối phương không dám vọng động.
Người này... Còn có thể là ai?
Tịch Lan Vi đau khổ suy tư nhưng không có kết quả, khẽ than một tiếng, bản thân mình ở đời trước không có quan hệ với nhiều người, đối với việc trong cung thật sự biết đến rất ít...
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên hiện lên một người.
Vỗ nhẹ lên bàn, Tịch Lan Vi cười tự trách mình nên sớm nghĩ đến nàng ta. Nàng lập tức cầm bút viết thư, viết rất ngắn rồi gấp thư lại, ở bìa phong thư viết năm chữ: Thẩm phu nhân thân khải.
Sự việc có tiến triển nên ban đêm nàng ngủ rất ngon. Hôm sau như thường lệ đi Thư Nhan cung vấn an Cảnh Phi đang chấp chưởng phượng ấn, mùa thu khí trời lạnh lẽo, Tịch Lan Vi chậm rãi đi tới, trong cung rất an tĩnh, bên tai chỉ có tiếng vẩy nước quét nhà của thái giám.
Thư Nhan cung cách Kỳ Ngọc cung cũng không xa, chỗ này xem như rất tốt, không cần thức dậy quá sớm, cũng không cần lo lắng đến chậm mất lễ nghĩa.
Bước vào cửa Thư Nhan cung, trên con đường lớn thông đến Tĩnh Trang điện, cách vài bước lại có cung nữ và thái giám cúi đầu làm việc, khuôn mặt đều rất thận trọng.
Lúc này Thư Nhan cung được coi là nơi trang nghiêm nhất, lại thêm nơi này vốn đã đẹp đẽ quý phái, càng cho thấy sự uy nghi của Cảnh Phi - người chấp chưởng phượng ấn.
Vừa đến cửa cung, Tịch Lan Vi nhìn thấy trước cửa không có nhiều bộ liễn lắm, hẳn là có vài phi tần chủ vị còn chưa tới. Hiện nay cửa cung cũng rất an tĩnh, Tịch Lan Vi duy trì dáng vẻ, từng bước vững vàng đi về phía Tĩnh Trang điện.
"Phía trước là Diên lệnh nghi sao?" Mỉm cười khẽ, Tịch Lan Vi quay đầu lại, thấy một giai nhân đang nhẹ nhàng đi đến. Nàng hiếm khi tiếp xúc nhiều với các cung tần khác, vị này cũng chỉ gặp qua vài lần lúc đi thỉnh an mỗi ngày. Người này là chủ vị của Ninh Lan cung, chính tứ phẩm Cơ, vì thanh âm tuyệt diệu, giọng hát êm tai, được ban phong hào "Linh".
Khi đến gần, Tịch Lan Vi khuỵu gối hành lễ vạn phúc, Linh Cơ gật đầu xem như đáp lễ, đoan trang nhìn nàng một lát, trên mặt tươi cười: "Nghe nói tối hôm qua trước cung yến, bệ hạ lại triệu kiến lệnh nghi, xin chúc mừng, ta nghĩ ngày được tấn phong không còn xa rồi."
Lời chúc mừng khách sáo, lại xuất hiện ngay lúc này làm Tịch Lan Vi khó tránh khỏi phòng bị — Khi nàng bị triệu đi thị tẩm, vị Linh Cơ này không tới làm khó nàng, lúc về nhà thăm viếng cũng chưa từng nói nửa lời, hiện giờ chỉ là tùy tiện được triệu kiến... Nàng ta lại tới chúc mừng?
Khẽ lui nửa bước, Tịch Lan Vi cúi đầu đứng yên, sắc mặt tỏ ra lạnh lẽo, cố ý cho đối phương nhìn ra nàng có lòng phòng bị. Sắc mặt Linh Cơ trầm xuống, lại mỉm cười xinh đẹp: "Lệnh nghi đừng để ý, bổn cung thuận miệng nói vậy thôi." Nói xong lại nhìn cửa điện chỉ cách khoảng mười bước chân "Mau vào đi thôi, đừng trì hoãn."
Dù sao cũng là chủ của một cung, hơn nữa chỉ là cùng tiến vào điện thôi, Tịch Lan Vi cảm thấy không nên phản bác nàng ta. Sau đó đi cùng nàng ta vào điện, nhưng cẩn thận đi ở phía sau, nàng giữ khoảng cách một trượng, thể hiện sự cung kính, tránh tạo ra hiểu lầm gì.
Cung nữ tiến vào thông báo, một lát sau tới thỉnh hai người vào trong. Hai người cùng đi vào, hành lễ với Cảnh Phi. Thanh âm của Linh Cơ thật sự trong như nước suối, rất dễ nghe: "Cảnh Phi nương nương vạn an."
Tịch Lan Vi chỉ có thể im lặng hành lễ, thối lui ngồi xuống bên cạnh.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Đỗ Sung Hoa đã vào điện, Tịch Lan Vi vừa thấy nàng ta liền ngẩn ra: Chỉ thấy Đỗ Sung Hoa sắc mặt xanh mét, tựa hồ rất tức giận, lại ngại ở Tĩnh Trang điện nên không thể phát tác.
Trong lòng bỗng căng thẳng, vừa lúc cung nữ dâng trà tới, nàng cúi đầu tiếp nhận uống một ngụm.
Lại nâng mắt nhìn, Đỗ Sung Hoa hành lễ với Cảnh Phi xong đã ngồi xuống, ánh mắt đảo một vòng, trong mắt đầy lạnh lẽo làm Tịch Lan Vi khẽ rùng mình.
Thái độ khác hoàn toàn so với hôm qua...
Thần sắc Đỗ Sung Hoa rõ ràng như thế, không ít phi tần đều nhìn ra có gì không đúng, nhưng nàng ta không nói, cũng không ai dám hỏi, thái độ vẫn an tĩnh như cũ xem như không có việc gì.
Rời khỏi Thư Nhan cung, Tịch Lan Vi nhìn bộ liễn của Đỗ Sung Hoa rời đi, nàng ta thật sự là người không biết kiềm chế tính tình của mình một chút nào...
Nàng quay người ngăn cản cung nữ bên cạnh.
"Sợ là sắp xảy ra chuyện, trước tiên không quay về, ngươi trở về tìm Thanh Hòa đến đây." Tịch Lan Vi dùng khẩu hình, tận lực làm thật rõ ràng, cung nữ kia lại vẫn ngơ ngẩn, nhìn khẩu hình của nàng mà không hiểu được.
"Thanh Hòa, Thanh Hòa." Tịch Lan Vi lặp lại vài lần, cung nữ kia mới hiểu được, hỏi lại: "Nương tử muốn nô tỳ đi tìm Thanh Hòa?"
Tịch Lan Vi gật đầu, cung nữ cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi.
Tịch Lan Vi thả chậm bước chân, nàng biết Thanh Hòa đến đây nhất định phải đi con đường này, cũng không sợ không gặp.
Nghe Tịch Lan Vi đột nhiên gọi mình đến sau khi thỉnh an xong nên có chút kỳ quặc, Thanh Hòa không yên tâm, bước đi rất nhanh, khi tới nơi đã thở hồng hộc, cũng không hành lễ, thấy nàng liền vội vã hỏi: "Nương tử làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Tịch Lan Vi cười nhạt lắc đầu để Thanh Hòa yên tâm, khóe miệng khẽ mở, dùng khẩu hình nói với Thanh Hòa rất rõ ràng, "Đi Tuyên Thất Điện bẩm Viên đại nhân, Kỳ Ngọc cung sắp xảy ra chuyện."
Dù không biết nguyên do, nhưng lần trước Đỗ Sung Hoa tra tấn nàng, cũng không tức giận như vừa rồi. Hôm nay tức giận thành như vậy...
Tịch Lan Vi thở dài một hơi, ý cười khẽ mở: bên trong hậu cung này, binh tới nước tới[1], vẫn nên để người ở Tuyên Thất Điện đến chắn, đến giải quyết đi.
[1] dựa trên thành ngữ: binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook