_ Á Á Á Á Á !!!!!!!!
Rầm !!!
_ Hự !!
Hàng loạt tiếng động lạ vang lên chưa tới 5 giây và nó được diễn ra vô cùng lưu loát.

Tình cảnh bây giờ như sau :
Hoàng Nguyệt Ánh và người nào đó hiện đang trong tư thế " nữ thượng nam hạ " vô cùng bắt mắt.

Do là lúc nãy vì bị dọa cho sợ nên khi cô vừa muốn bỏ chạy thì người kia theo bản năng liền bắt lấy tay cô kéo lại và thế là cả 2 con người ấy cùng nắm tay nhau đi về miền cực lạc à nhầm là cùng nhau tiếp xúc thân mật với Đất Mẹ kính yêu 1 cách thân thiết .

Quay trở lại với 2 nhân vật chính.

Hoàng Nguyệt Ánh sau khi trải qua tình huống kinh hách vừa rồi thì bắt đầu tỉnh táo lại.

Cô lập tức giật mình khi nhìn thấy thảm trạng hiện tại của mình , đó là : Cô ...!cô cư nhiên đang đè trên thân 1 thằng con trai !!! Trời ạ ! Là con trai đấy !!!
Khóc không ra nước mắt nhìn tình trạng trước mặt mình , cô hoảng hốt đứng dậy khỏi người đó rồi cúi thấp đầu nói liến thoắng :
_ Xin lỗi ! Xin lỗi ! Tôi không cố ý té lên người anh đâu ! Chỉ là do tôi bị giật mình nên ...
Lời vẫn chưa nói hết thì ngay lập tức bị cắt ngang bởi 1 giọng nói băng lãnh pha lẫn 1 chút bực bội :
_ Thôi đủ rồi ! Cô ...!nặng bao nhiêu kí ?
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh 1 cách kì lạ.

Cô bây giờ đang trong trạng thái hóa đá.

Cái tên kia , hắn ...!hắn vừa mới nói cái gì vậy ? Cô không nghe lầm đấy chứ ? Đây là hắn đang ...!chê cô mập hay sao ? Thật đúng là quá đáng mà !!!
Càng nghĩ cô càng tức giận , lập tức cô ngẩng phắt đầu lên rồi nghiến răng nghiến lợi mắng :
_ Cái tên chết tiệt kia ! Anh nghĩ anh là ai hả ? Tôi đã hạ mình xin lỗi anh rồi mà anh còn dám sỉ nhục tôi như vậy sao ? Anh nghĩ sao mà dám hỏi tôi câu đó hả ? Anh có biết phép lịch sự là gì không thế ?
Tuôn xong 1 tràng , cô âm thầm vuốt vuốt ngực mình.


Thật đúng là tức chết cô mà ! Mới sáng sớm chưa gì " ông thần xui " đã đến chào hỏi rồi , cứ cái kiểu này dài dài chắc có ngày cô tăng xông máu mà chết luôn quá !
Lúc bấy giờ cô mới để ý cái tên kia nãy giờ vẫn chưa lên tiếng thì phải , đừng có nói là bị cô mắng đến ngu người luôn rồi nha ?
Tò mò cô đưa mắt lên nhìn thì ôi thôi rồi ! Không nhìn thì thôi đi , chứ vừa nhìn tới cái vẻ mặt âm trầm như muốn gϊếŧ người của tên kia mà cô thật rất muốn bỏ chạy ngay tức khắc.

Khoan ! Tại sao cô lại phải sợ cái tên này chứ ? Chính hắn mới là người quá đáng trước mà , không phải sao ?
Sau khi tìm cho mình 1 cái lí do vô cùng chính đáng , cô mới dần dần thả lỏng người rồi ngước mắt lên xem xét kĩ dung mạo của cái kẻ đang đứng trước mặt mình đến tột cùng là có bộ dáng như thế nào mà lại ăn nói 1 cách vô duyên như thế.

Hồi nãy vì quá tức giận nên cô không nhìn rõ mặt , còn bây giờ khi đã nhìn thấy được rồi thì cô chỉ muốn té xỉu.

Ông trời à ! Người đùa với con có phải không ? Tại sao không phải người nào khác mà lại là cái tên nam chủ Long Thiếu Hiên tính tình " sáng nắng chiều mưa buổi trưa sấm sét " thế này ?
Nhìn cái tên Long Thiếu Hiên kia nãy giờ cứ mang cái vẻ mặt như " cả thế giới đều là kẻ thù của tôi " đó thì cô thật sự chỉ muốn trực tiếp biến luôn khỏi chỗ này cho xong.

Haizzz , lại đắc tội thêm 1 tên nam chủ nữa rồi , không biết liệu hắn có đem cô ra gϊếŧ người diệt khẩu vì hồi nãy đã mắng hắn không ta ? Nếu thật là như vậy thì cô phải làm sao bây giờ ? ( Tg : Hình như ai đó đã quên mất mình đã từng là 1 sát thủ rồi thì phải =_= )
Long Thiếu Hiên trầm mặc không nói chăm chú quan sát từng biến hóa cực kì sinh động trên gương mặt cô , anh khó hiểu.

Cô gái này đang nghĩ gì mà lại mang cái vẻ mặt đó ? Anh cũng đâu có làm thịt cô , cô sợ cái gì ? Tuy rằng anh cũng hơi tức giận trước lời nói của cô nhưng bất quá nhìn cô như vậy anh lại cảm thấy thú vị !
Suy nghĩ trong lòng thì là vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn trưng ra vẻ lạnh lùng như thường.

Anh nhìn cô 1 lúc rồi cất giọng nói băng lãnh vốn có :
_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Sao cô lại vào được đây ? Hơn nữa lúc cô té ngã đè lên người tôi thực sự cô rất nặng đấy , cô có biết không ? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi !
" CMN ! Sao anh không nói thẳng ra luôn là tôi mập như heo luôn đi lại còn bày đặt nói giảm nói tránh nữa chứ ! Grừ , cái đồ đáng ghét ! " - Cô ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng rồi cũng không nể nang gì lập tức đốp chát lại :
_ Long Thiếu Hiên ! Anh cmn im miệng lại cho tôi ! Chuyện này là lỗi tại ai hả ? Nếu không phải tại anh mới sáng sớm cất lên cái giọng nói " u hồn " dọa người kia thì tôi cũng đâu có bị giật mình đến nỗi ngã lên người anh chứ ? Vậy anh nói tôi nghe xem nguyên nhân là do ai ?
_ Cô ...
Anh bị cô nói đến nghẹn lời không thể phản bác.

_ Sao nào ? Không thể nói lại được chứ gì ? - Cô đắc ý cười cười.


Hừ ! Đáng đời hắn ta lắm ! Muốn cãi tay đôi với cô sao ? Được ! Cô chấp !
Long Thiếu Hiên im lặng nhìn cô gái trước mắt , không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau anh mở miệng :
_ Cô thay đổi ?
Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Khóe miệng cô lập tức cứng đờ nhưng rất nhanh trở về bình thường.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh , ánh mắt không 1 chút gợn sóng , cô thản nhiên nói :
_ Không phải là tôi thay đổi , chỉ là tôi muốn được trở lại làm chính bản thân tôi thôi , không hơn không kém ! Tôi đã quá mệt mỏi rồi , cũng nên dừng lại đi thôi.

Từng lời từng chữ cô nói ra thật vô cùng tự nhiên cứ như không phải chuyện của mình nhưng không hiểu sao anh lại thấy nhói nhói ở trong tim.

Sao lại thế này ? Anh bị bệnh rồi chăng ?
Cố gắng bỏ qua cái cảm giác kì lạ ở trong tim , anh thầm nghĩ phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt , nếu còn đứng ở đây nữa anh sẽ lại suy nghĩ lung tung , điều này thật không tốt chút nào.

Suy nghĩ vừa dứt , anh xoay người đang muốn rời đi thì bị gọi giật lại :
_ Long Thiếu Hiên ! Anh định đi đâu ?
Anh nghe cô hỏi thì khó hiểu quay người lại nói :
_ Dĩ nhiên là tôi phải ra khỏi đây rồi.

Mà cô hỏi làm gì ?
Cô nghe vậy thì gương mặt hiện ra sự ngượng ngùng , giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu :
_ Tôi ...!à ừm anh có thể ...!giúp tôi ...!ra khỏi đây được không ? Tôi ...!tôi không biết đường !
Càng nói mặt cô càng đỏ lên vì xấu hổ.


Ông trời ơi ! Nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ thì còn lâu cô mới đi nhờ vả cái tên này ! Thật là mất mặt mà !
Cái tên Long Thiếu Hiên này tuy nhìn bề ngoài có vẻ như rất bàng quan không màng đến thế sự nhưng thực chất hắn ta lại là 1 " phần tử " nguy hiểm đến khó lường.

Trong truyện , Long Thiếu Hiên là con trai độc nhất của 1 ông trùm Mafia khét tiếng nhất cả nước nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không có ý định sẽ đi theo con đường của cha mình bởi vì hắn ghét rắc rối.

Hừm ! Người khác thấy sao chứ riêng cô thì thấy cái lí do này rất ư là củ chuối , có mà tại hắn ta lười biếng thì đúng hơn á ! Cô không hiểu sao 1 kẻ như vậy mà lại dễ dàng quỳ gối dưới váy của nữ chủ à mà không phải chỉ riêng 1 mình hắn , mấy tên kia cũng vậy nữa , mắt mù hết rồi chắc ? Thôi bỏ qua , dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô , nghĩ nhiều chi cho mệt đầu.

Haizz trong nguyên tác , tên Long Thiếu Hiên đó không làm gì nguyên chủ cả , ừ thì không làm gì cả mà hắn ta chỉ tốt bụng giúp mấy tên nam chủ còn lại đem nguyên chủ đang trên đường chạy trốn ra sân bay bắt ngược trở lại ! Đấy ! Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi quá mà ! Chung quy tất cả lỗi lầm đều do hắn ta mà ra cả , tội của hắn là lớn nhất không thể tha thứ được !
Vừa nghĩ cô vừa âm thầm thở dài trong lòng.

Cô thực sự không muốn dây dưa với các nam chủ đâu nhưng mà ...!tựa hồ mọi chuyện đều đi ngược với ý muốn của cô thì phải ?
Trong lúc cô còn đang vô cùng ảo não thì bị giọng nói lạnh lùng của Long Thiếu Hiên kéo hồn trở về :
_ Được !
Nghe được Long Thiếu Hiên chịu đáp ứng mình , cô lập tức nở 1 nụ cười tươi hơn cả hoa khiến cho ai đó ngẩn người trong giây lát , cô vội vàng thúc giục anh :
_ Vậy anh còn chờ nữa ? Mau đi thôi !
Nghe tiếng gọi của cô , anh giật mình tỉnh lại.

Khẽ lắc đầu , anh không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa ? Thật kì lạ !
------------------ta là đường phân cách tuyến------------------
Sau khi ra được cái rừng hoa quái quỷ đó , cô nhanh chóng chạy đi mất dạng không nói 1 lời cám ơn với ân nhân của mình , bỏ lại Long Thiếu Hiên đứng đó với ánh nhìn khó hiểu.

Về tới lớp , cô đi như chạy về chỗ ngồi của mình , bộ dạng cứ như bị ma đuổi khiến cho Lâm Bảo Khánh ngồi cạnh thập phần khó hiểu nhưng nhiều hơn là lo lắng :
_ Tiểu Ánh ! Chuyện gì xảy ra vậy ? Nhìn sắc mặt cậu không được tốt cho lắm !
Cô nghe cậu hỏi cũng chỉ khẽ lắc đầu :
_ Không có chuyện gì đâu ! Cậu đừng lo lắng.

Lâm Bảo Khánh thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm nữa nhưng mà chưa đến 1p sau lại bắt lải nhải riết hành hạ đến lỗ tai đáng thương của cô.

Đang lúc cô sắp sửa bùng nổ thì cánh cửa lớp bật mở , 2 bóng dáng cao lớn tiến vào.

Lâm Bảo Khánh cuối cùng cũng chịu ngừng việc tra tấn lỗ tai cô , cậu liếc về phía cửa lớp , miệng lầm bầm :

_ Hai cái tên đáng ghét kia sao lại đến đây ngay lúc này chứ ? Thật đúng là biết phá hoại không gian riêng tư của mình và Tiểu Ánh mà !
Còn cô khi nhìn thấy 2 con người kia bước vào thì mất tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác.

Chết tiệt thật ! Nhìn 2 cái tên này thì cô lại nhớ đến tối hôm qua ...!Aisss ! Không được nhớ ! Không được nhớ đến nó nữa !
Bạch Mặc Vĩ và Bạch Mặc Ngôn vừa bước vào lớp thì nhận được hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ , ganh tị , ...!nhưng cả 2 đều không hề quan tâm và thản nhiên đi về chỗ của mình.

Lúc đi ngang qua bàn của cô thì cả 2 không hẹn mà cùng liếc nhìn sang cô rất nhanh rồi cùng thu hồi tầm mắt.

Suốt cả buổi học hôm đó , bầu không khí thập phần kì quái , ngay cả Lâm Bảo Khánh cũng cảm nhận được , chỉ là cậu không biết nó kì quái ở chỗ nào.

Rengg...!Rengg
Ngay sau tiếng chuông giờ ra chơi vang lên , cô lập tức đứng dậy vọt nhanh ra ngoài với 1 vận tốc ánh sáng mà không cho ai kịp ừ hử gì.

Chạy được 1 đoạn khá xa cô mới dừng lại để thở.

_ Phù ! Tới đây được rồi , chắc không có ai đuổi theo mình ra tận đây đâu nhỉ ?
Nói rồi cô còn quay ra đằng sau xem xét 1 lúc , sau khi đã chắc chắn không có ai đuổi theo cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ chết cô rồi ! Hồi nãy đang trong giờ học cô có cảm giác mình bị 2 đạo ánh mắt nhìn chằm chằm từ đằng sau , lúc đầu cô cứ cho là mình bị ảo giác nhưng càng lúc nó càng nóng rực thì đến lúc đó cô mới biết được hóa ra mình không hề nhầm.

Nhưng nếu là ngồi đằng sau cô thì chắc chắn chỉ có 2 anh em biếи ŧɦái đó mà thôi !
Chết tiệt ! Rốt cuộc 2 cái tên đó muốn gì chứ ? Chẳng phải cô đã bảo nhất định phải quên hết đi những chuyện kia rồi sao ? Tại sao lại ...
Trong lúc cô còn đang tự hỏi thì bỗng nghe có tiếng động.

Cô tò mò đưa mắt nhìn sang thì đập vào mắt là 1 cảnh tượng khiến cho cô phải trợn tròn mắt lên.

Đó là ...
~~❤Hết chương 26❤~~
Chúc mn đọc truyện vv~
Tg phải đi nghỉ ngơi 1 thời gian để tiếp tục lấy nguồn cảm hứng đây ~
Bái bai mn ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương