***
Sáng hôm sau .
Hôm nay Nguyệt Ánh thức dậy rất sớm.

Nguyên nhân một phần là vì tên khốn họ Tiêu kia , phần còn lại là vì ...!tức đến không ngủ được.

Hừ ! Đều là tại hắn ! Nếu như hắn không nói những lời kinh thiên động địa đó ra thì cô đâu đến nỗi phải mất ngủ chứ ?
Càng nghĩ cô càng thấy tức , lúc đó nhìn mặt hắn , cô thật chỉ muốn đấm thẳng vào gương mặt đập chai của hắn ta 1 cái cho hả giận mà thôi ????????
À mà thôi đi ! Giờ đây cái vấn đề vớ vẩn ấy không còn quan trọng đối với cô nữa mà vấn đề quan trọng hơn ở đây đó chính là : CÔ BIẾN THÀNH GẤU PANDA RỒI !!!
Cô khóc không ra nước mắt nhìn bản thân mình trong gương .
Trong gương xuất hiện 1 cô gái vô cùng xinh đẹp.

Phải ! Có lẽ cô gái ấy sẽ càng xinh đẹp hơn nếu như không có thêm 2 cái quầng thâm vô duyên xuất hiện ngay dưới mi mắt ????
Dù cho 2 cái quầng thâm này rất nhạt nhưng do làn da của cô rất trắng nên nếu để ý kĩ chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Haizz , đành phải dặm lại phấn để che lại thôi chứ nếu để cho mọi người nhìn thấy nhất là cái tên khốn họ Tiêu kia thì chắc chắn cô sẽ rất mất mặt !
Nghĩ rồi , cô đành thở dài bất đắc dĩ cầm đồ trang điểm lên bắt đầu cuộc cách mạng làm đẹp .
Sau 1 hồi tô tô trét trét , cuối cùng cô cũng dừng lại.

Nhìn thành quả của mình ở trong gương , cô âm thầm giơ ngón cái tán thưởng.

Muahaha! Đúng là không có chuyện gì mà Hoàng Nguyệt Ánh cô làm không được ! Cô phục cô quá đi à ! ( Tg : -_- )
Chỉnh đốn trang phục xong xuôi , cô hài lòng ngắm lại bản thân mình trong gương 1 lần nữa rồi xoay người bước xuống lầu .
Đến phòng ăn , cô thấy ba mẹ cô đang ngồi nói chuyện gì đó mà trông nét mặt của 2 người đều có vẻ rất nghiêm trọng .
Cô cảm thấy hơi tò mò đồng thời cũng có chút lo lắng.

" Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ? Lo quá ! " .
Ba mẹ Hoàng nhìn thấy cô bèn nhanh chóng thu lại nét mặt nghiêm trọng vừa rồi.

Mẹ Hoàng dịu dàng nhìn cô nói :
_ Con gái ! Con còn đứng đấy làm gì ? Mau vào ăn sáng rồi còn đi học .
_ Dạ ! - Cô giật mình hoàn hồn .

Không khí trên bàn ăn hôm nay vẫn y như mọi ngày , không có nửa điểm bất thường làm cô cứ nghĩ có khi nào vừa rồi mình bị hoa mắt hay không.

Nhưng cho đến khi bữa ăn sáng kết thúc thì cô mới biết hóa ra mình không hề hoa mắt .
Trong phòng khách , ba mẹ Hoàng ngồi trên ghế sô pha đối diện với cô , vẻ mặt của 2 người đều rất hình sự làm cô trong bất giác cũng thấy căng thẳng .
Cuối cùng ba Hoàng lên tiếng trước , giọng điệu mười phần nghiêm túc :
_ Ánh nhi à ! Ba có chuyện quan trọng muốn nói với con .
_ Dạ ! Là chuyện quan trọng gì vậy ba ? - Cô hỏi 1 cách thận trọng .
Ba Hoàng khẽ hắng giọng rồi nói tiếp :
_ À chuyện là hôm nay ba phải đi sang Mỹ để gặp đối tác làm ăn , vốn dĩ là ba không định đi nhưng là vì hợp đồng này rất quan trọng nên ...
Mẹ Hoàng ngay sau đó cũng tiếp lời :
_ Nên là ba con nhất định phải đi , mẹ cũng phải đi theo ông ấy để giúp đỡ , chăm sóc nhân tiện đi thăm gia tộc nhà chúng ta vì ngày hôm qua bà ngoại vừa gọi điện cho mẹ nói mẹ phải về lại gia tộc 1 chuyến , mẹ thì không thể từ chối được nên đành phải đi.

Thế nên là trong khoảng thời gian này ba mẹ không thể ở cạnh con được , con có thể ...!tự chăm sóc bản thân mình được hay không ?
Mẹ Hoàng nói đến đây thì giọng bà hơi nghẹn ngào.

Ba Hoàng ngồi bên cạnh nắm lấy tay vợ mình như đang an ủi.

Cũng phải thôi vì đây là lần đầu tiên vợ ông phải xa con gái lâu như vậy nên khó trách trong lòng lo lắng không yên.

Không chỉ có vợ ông lo lắng mà ngay cả ông cũng không yên tâm về con gái mình.

Ngay từ nhỏ , con gái ông luôn luôn được vợ ông chăm sóc rất kĩ càng , con bé cũng không chịu rời mẹ nửa bước cho đến khi lớn lên.

Và cho đến tận bây giờ thì con bé vẫn được vợ ông chăm sóc , cưng chiều như trước nhưng giờ đây vợ chồng ông sắp phải đi xa rồi liệu con bé có thể tự chăm sóc bản thân mình được hay không ? Đó là điều mà ông luôn lo lắng trong lòng .
Còn cô sau khi nghe ba mẹ Hoàng nói xong thì đơ mặt ra 1 chút rồi sau 1 hồi mới tiêu hoá hết được lời của 2 vị phụ huynh này .
Cô cảm thấy hơi dở khóc dở cười vì ba mẹ cô thực sự xem cô là đứa trẻ con không thể tự chăm sóc mình nhưng mà đồng thời cô cảm thấy tim mình thật ấm áp.

Có ba mẹ thật tốt .
Cô mỉm cười thật tươi , nói :
_ Ba mẹ ! Hai người không cần phải lo lắng cho con , con có thể tự chăm sóc bản thân mình nên ba mẹ cứ yên tâm mà đi đi .
Mẹ Hoàng nhìn thấy cô cười lại càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn , bà nói :
_ Hay là mẹ ở lại với con nhé ? Để con ở nhà 1 mình mẹ không yên tâm .

_ Mẹ , con không sao đâu mẹ đừng lo.

Con không có ở 1 mình , chẳng phải ở nhà mình còn có nhiều người giúp việc đó sao ? - Cô trấn an bà .
_ Nhưng ...
_ E hèm ! Thôi được rồi ! Nếu con gái đã nói như vậy thì mình cũng nên tin tưởng con bé.

- Ba Hoàng ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng giải vây cho cô.

Ông tin tưởng con gái ông .
Mẹ Hoàng nghe chồng mình nói vậy cũng không nói gì nữa.

Bà đi lại nắm lấy tay cô , dặn đi dặn lại về việc cô ở nhà nên làm cái gì , chăm sóc bản thân như thế nào , vân vân và mây mây .
Cô thì ngồi lắng nghe chăm chú hết thảy nhưng thực ra trong lòng đã sớm gào thét lên rồi : Mẹ ơi ! Con lớn rồi mà , con không phải là con nít đâu mẹ à !
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô không dám nói ra vì sợ mẹ buồn.

Cô hiểu được tâm trạng của mẹ như thế nào nên cô không nỡ phá tan cảm xúc hiện tại của mẹ .
Sau 1 lúc hàn huyên tâm sự thì cũng đã đến giờ cô phải đi học nếu không sẽ muộn mất.

Cô nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt ba mẹ Hoàng rồi chạy ra khỏi nhà bằng 1 vận tốc ánh sáng .
Trong nhà , ba mẹ Hoàng nhìn về phía con gái của mình bằng 1 ánh mắt đầy yêu thương , trìu mến.

Ba Hoàng lên tiếng trước , trong giọng nói tràn đầy sự
yêu thương :
_ Con gái của chúng ta đã lớn thật rồi nhỉ ?
_ Vâng ! Đúng là con bé đã lớn thật rồi , không cần chúng ta phải lo lắng nhiều nữa.

- Mẹ Hoàng dịu dàng đáp lại.

Con gái của bà đã trưởng thành thật rồi , không phải là đứa con gái bé bỏng mà bà luôn nâng niu nữa rồi .
Hai ông bà nhìn nhau cười , bây giờ họ có thể yên tâm được rồi .
***

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng phanh kít lại , đỗ ngay trước cổng trường học quý tộc Royal danh tiếng , tiếng động này thành công thu hút rất nhiều ánh mắt học sinh đứng ngay tại đấy .
Bước xuống xe là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp tựa như 1 thiên thần mà cũng tựa như 1 ác quỷ.

Gương mặt V- line đẹp tự nhiên , lông mày lá liễu , đôi mắt to tròn màu tím biếc lạnh lùng nhưng cũng thật u buồn khiến cho người khác nhìn vào như muốn xoáy sâu vào nó , lông mi cong vút , chiếc mũi cao nhỏ xinh , đôi môi đỏ mọng như trái cherry chín mùa thật khiến người ta muốn cắn 1 ngụm , làn da trắng nõn nà , mái tóc dài màu hạt dẻ được thả tùy ý sau lưng.

Thân hình đường cong hình chữ S nóng bỏng được ẩn dấu sau lớp đồng phục khiến các đấng mày râu thèm thuồng , các chị em phụ nữ phải ganh tỵ .
Cô đối với các loại phản ứng thái quá này cũng không để ý nhiều , nhanh chóng bước chân lên lớp.

Cô không hề biết từ lúc cô bước xuống xe đã có 1 vài ánh mắt nào đó dõi theo cô , trong mỗi ánh mắt đều toát lên sự hứng thú đối với con mồi của mình ( dĩ nhiên là trừ người nào đó ra ) .
Dọc đường đi đến lớp , có vài học sinh nhìn thấy cô đều lập tức tránh cô như tránh tà ấy.

Cô thì trong lòng khó hiểu : " Mình đáng sợ vậy sao ? "
Bất quá cô cũng không để ý nhiều nữa bèn đi thẳng tới lớp .
---Trong lớp học---
Cạch !
Cô mở cửa bước vào lớp .
Mọi người trong lớp thấy cô bước vào bèn chạy tán loạn về chỗ ngồi của mình , đầu cúi thấp , không dám nhìn mặt cô .
Cô khẽ nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bộ cô đáng sợ đến vậy sao ? Thật là ! Không hiểu nổi !
Cô ung dung bước xuống chỗ của mình ngồi , lấy cuốn tiểu thuyết mà mình mới mua ra đọc .
Cái không khí đầy căng thẳng này cuối cùng cũng kết thúc khi giáo viên bước vào , đám học sinh thở phào nhẹ nhõm và ngước nhìn bà cô bằng 1 ánh mắt biết ơn vô bờ bến khiến bà cô ngẩn tò te ra chả hiểu cái chi mô hết .
Tiết học hôm ấy trôi qua trong yên bình .
Rengg...!Rengg...
Giờ ra chơi thần thánh cuối cùng cũng tới , đám học sinh thi nhau chạy tán loạn ra khỏi lớp để lại mình cô vẫn ung dung sắp xếp lại tập vở rồi cũng ung dung bước ra khỏi lớp học thẳng tiến xuống dưới : CĂNTIN .
---Căntin---
_ Á ...!Anh Minh Kỳ ơi ! Nhìn em nè !
_ Anh Thiếu Hiên ! Soái ca lạnh lùng của lòng em ! Em yêu anh !
_ Anh Vũ Thiên ơi ! I love you pặc pặc !
_ Anh Ngạo ơi ! Anh thật ngầu quá đi !
_ Anh Vũ Thần ! Anh đẹp trai quá đi !
_ Anh Tử Diệp ! Anh dễ thương quá , mặc dù anh là thụ nhưng em vẫn mãi yêu anh ! ( Sặc ! )
_ Hội trưởng ơi ! Em yêu anh !
_ Nữ thần Thu Liên ơi ! Anh yêu em !
Hôm nay dưới căntin thật ồn ào náo nhiệt vì có sự xuất hiện của các nam thần , nữ thần ở đó.

Ai ai cũng chen chúc , kẻ xô người đẩy chỉ mong được nhìn thấy nam thần ( nữ thần ) của lòng mình.


Cũng đúng thôi , bởi vì bọn họ rất ít khi xuống căntin nên cơ hội ngàn năm có một này làm sao có thể cho qua được .
Vì thế cho nên khi Nguyệt Ánh bước xuống căntin thì điều đầu tiên đập vào mắt cô là cảnh này đây.

Cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm trước tình cảnh này.

Công nhận đẹp cũng có số khổ của nó ! ( Tg : Chị cũng vậy mà còn nói ai ! ???? )
Khỏi cần tìm đâu xa cho mệt , chỉ cần liếc mắt 1 cái cô liền nhận ra ngay cái đám nam , nữ chủ đó đứng ở chỗ nào.

Không phải là vì cô tinh mắt mà là vì ngoại hình của bọn họ quá mức nổi bật trong đám đông và nhất là cái đầu tóc lòe loẹt như 7 sắc cầu vồng kia nên không muốn nhận ra cũng khó.

Mà mấy người này đang thực hiện câu đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu à ? Xin lỗi đi vì chắc chắn trong cái đám mai trê đó không có cô ở trong đó đâu nhá !
Nhưng mà cái đám này đang làm cái gì thế nhỉ ? Ừm , để coi .
Tên Phương Minh Kỳ thì đang dẫn đầu đi đằng trước , theo sau là nữ chủ Bạch Liên Hoa Nguyễn Thu Liên đang khép nép bám vào hắn ta như 1 chú chim nhỏ , còn mấy tên khác cũng đang đi theo đằng sau mà mặt tên nào tên nấy đều bất cần đời cứ như là chuyện không liên quan đến mình.

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi tò mò.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà sao nhìn mặt mấy tên kia thối thế ? Hay đây là phương thức ghen mới nhỉ ? Chắc là vậy rồi , nhìn nữ chủ thân thiết với cái tên họ Phương thế kia cơ mà ! Mà cái tên họ Phương kia cũng thật là , tham thì cũng vừa vừa thôi chứ , chẳng lẽ hắn ta không nghe câu tham thì thâm à ?
Ọt...!t...!t...!
Đang suy nghĩ thì bụng cô bắt đầu biểu tình đòi cô phải cho ăn .
Ai da ! Mải suy nghĩ về cái đám nam , nữ chủ đó nên cô suýt nữa quên mất mục đích mình xuống đây để làm gì .
Mặc kệ cái đám người đó , cô nhanh chóng chạy lại quầy bán mua đồ ăn.

Hiện giờ trên tay cô đang cầm gồm có 1 cái khay đựng cơm sườn xào chua ngọt mà cô yêu thích cùng với 1 ly nước cam.

Cô chỉ ăn đơn giản như vậy thôi .
Đồ ăn nước uống cũng đã giải quyết xong , bây giờ cô đang phân vân không biết mình nên ngồi đâu.

Đảo mắt 1 vòng xung quanh thì cô nhìn thấy có 1 chỗ ngồi gần sát bên cửa sổ trông rất thoáng mát.

Cảm thấy hài lòng , nhấc chân đi qua đó ngồi.

Nhưng chưa kịp ngồi ấm chỗ thì ...
_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Cái con nhỏ lẳng lơ , mày còn ngồi đây ăn cơm được nữa à ?
~~~Hết chương 15~~~
Chap này hơi nhàm nhỉ mí bạn ?
Chap sau mình bù lại ha ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương